A Tư Mạc tỉnh dậy, trong miệng hắn khô khốc, đắng ngắt, lại còn có chút vị tởm tởm chua chua, khiến hắn không khỏi rùng mình. Cổ họng khô khốc, hắn chỉ biết nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt quét qua khắp căn phòng một lượt. Chợt thấy mấy cốc nước đang nằm sẵn trên chiếc bàn đầu giường, A Tư Mạc liền như gặp kỳ bảo, không ngừng cầm từng cốc lên uống ừng ực. Hết cốc này đến cốc kia, hắn như người vừa lết ra khỏi vùng đất chết trong sa mạc, bất kể cốc nước đầy đến chừng nào, đều một hơi là cạn. Tu một lượt hết ba bốn cốc, A Tư Mạc mới rời mắt đi được chỗ khác, hẳn liền ngẩn người nhận ra một điều.
Đây không phải là phòng hắn.
- Ngươi ngốc!
Tiếng Chu Đường Mộng ở ngoài cửa nói vào, nàng đang tựa vào cạnh cửa, gương mặt khẽ cúi, bàn chân đang buồn chán gõ gõ xuống nền. A Tư Mạc nhìn cô bé mới mười tuổi trước mặt, trong đầu hắn hầu như không có tí gì dấu vết chuyện lúc nãy. Uống hết cốc nước trên tay rồi cất sang một bên, hắn chép chép miệng hỏi:
- Tỷ tỷ à, chúng ta về lúc nào vậy?
Nhìn gương mặt A Tư Mạc rất tự nhiên hỏi nàng như vậy, Đường Mộng thực sự cảm thấy tức chết, liền hầm hầm bước đến trước mặt hắn. A Tư Mạc ở cạnh Đường Mộng không phải ngày một ngày hai, liền đại khái đoán được tiểu sư tỷ của mình đang tức giận, liền vung tay tán loạn:
- Tỷ…tỷ tỷ à, có gì… có gì chúng ta từ từ nói.
Thấy điệu bộ của tên đệ đệ chết tiệt như vậy, Chu Đường Mộng nộ hỏa như có dầu đổ vào, càng bốc cao. Nàng hầm hầm vụt chống nạnh mắng:
- Đồ ngốc! Ngươi tại sao lại đi đổi bát cháo ngươi với ta nấu chứ? Ngươi tưởng ta không biết mình nấu dở tệ sao, còn khiến ta mừng hụt? Mà có đổi thì bát của ta ngươi ăn lấy ăn để làm gì, bảo rằng bản thân không muốn ăn là được chứ, tại sao còn khiến bản thân ăn vào chịu không nổi lăn ra đấy, báo hại ta phải đợi ngươi tỉnh lại. Còn nữa, tại sao…
A Tư Mạc kinh ngạc, nhất thời không thốt nên lời, chỉ ngây ra mà nhìn vị sư tỷ uy phong lẫm lẫm trước mặt khoa chân múa tay. Rồi chẳng hiểu tại sao hắn bất giác cảm thấy nàng rất muốn cười, tiếu ý hiện rõ trên khuôn mặt.
Đường Mộng thấy tên tiểu tử trước mặt nghe mình nói không hề có giáng vẻ cúi gằm như thường ngày, lại còn cười nàng thì càng thêm tức giận, liền nhân khi hắn không để ý vươn tay ra bẹo má hắn véo thật mạnh:
- Ái, đệ đau, a a a.
- Ngươi ngốc! Ngươi ngốc! Ngươi ngốc!
Thành ra một cảnh, A Tư Mạc cầm cổ tay của tiểu sư tỷ, miệng bị bạnh ra, mếu máo kêu đau, mà Đường Mộng lại mím môi véo thật mạnh, cốt khiến cho tên ngốc trước mặt càng đau càng tốt. Phải một chút sau, chợt Chu Đường Mộng hơi lỏng tay, nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, nói:
- Í, hình như có tiếng mưa?
A Tư Mạc tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, liền kéo tay của tiểu sư tỷ ra, còn nắm chặt cổ tay nàng đề phòng bị tấn công tiếp. Chu Đường Mộng thấy vậy liền cố gắng tiếp tục vung tay tấn công, song vốn nàng chỉ muốn trêu hắn một bận, nên A Tư Mạc chỉ cần gắng lực một chút liền không phải lo nữa.
A Tư Mạc lúc này mới nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên từ bên ngoài phòng âm âm truyền đến tiếng mưa lách ta lách tách. Gió núi mát lạnh lập tức ùa tới, mang theo hạt mưa li ti buốt giá, phả vào mặt hắn, lạnh tê đi, song lại giúp hai bên má đỏ vì bị véo của hắn cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Đêm đen và tĩnh mịch, giữa khoảng không, mưa đang rơi. Cả đất trời một màn đen đặc, chỉ nhìn được đến tiểu viện bên ngoài, nơi lờ mờ những bóng trúc thanh thoát. Mưa lắc thắc trong đêm đen mịt mù, đối với A Tư Mạc, lại phảng phất chút gì ôn nhu, thậm chí hắn còn chợt cảm thấy, đêm này thật mỹ lệ, mưa này thật vấn vương, đến hạt nước lanh tanh rớt trên lá trúc, nghe cũng thật êm tai, vọng đến tận nơi sâu lắng nhất trong đáy lòng hắn. Cảm giác ngày hôm nay trong phòng của Chu sư cô, hắn như lần nữa cảm nhận được. Ở nhà bá bá hắn, mỗi khi có mưa, mọi người cũng đều mở cửa ra, rồi người ngồi ở cửa, người chống tay bên bậc cửa sổ, hít vào cái mát của cơn mưa hiếm có vùng hoàng mạc ấy.
A Tư Mạc khẽ nói, giọng mang chút u uẩn rất không hợp với cải tuổi mới mười một của hắn: “Trời mưa rồi”. Chu Đường Mộng ngạc nhiên nhìn gương mặt của hắn, chỉ khẽ ứng tiếng đáp: “Ừ.”
Hai người A Tư Mạc Chu Đương Mộng cứ thế đứng ngây ra mất một lúc, cho tới khi lần nữa có tiếng ở ngoài cửa vang ra, là tiếng ho khẽ của Chu Linh Nhan. Chu Đường Mộng vừa nghe thấy vậy, liền khẽ rút tay ra khỏi bàn tay của A Tư Mạc, chạy đến ôm mẹ, quay lưng lại với A Tư Mạc, song hai tai khẽ phớt hồng. Chu Linh Nhan mỉm cười khẽ xoa đầu con gái, rồi nói với A Tư Mạc:
- Thế nào, con đã khỏe lại chưa? Liệu có đứng dậy đi lại thôi?
- Dạ, rồi ạ.
- Ồ, vậy tốt rồi, đứng dậy đi, chúng ta ra vừa uống trà vừa ngắm mưa rơi một chút.
- Dạ.
Chu Linh Nhan nhìn hài tử trước mắt cười rất hài lòng, sau đó khẽ xoa đầu cô con gái yêu của mình thêm một lần nữa, rồi mới quay người bước khỏi cửa. A Tư Mạc rời giường đứng dậy, xỏ chân vào giầy, sau đó rảo bước chạy ra đuổi theo hai mẹ con Chu Đường Mộng đã đi trước hắn mấy bước.
A Tư Mạc khẽ bước đến sau lưng tiểu tỷ tỷ của hắn, nhẹ nắm lấy tay kéo nàng bước chậm lại một chút, để hai người sánh đôi. Ngắm gương mặt Chu Đường Mộng đương nhìn lại hắn, A Tư Mạc chợt có cảm giác rất muốn trêu chọc cô bé trước mặt, liền không nói gì, chỉ nhìn nàng mỉm cười. Chu Đường Mộng thấy vậy liền thè lưỡi làm mặt xấu, rồi quay ngoắt đi không nói gì nữa. A Tư Mạc cũng không để ý, chỉ khẽ cúi xuống, nói thì thầm vào tai của tiểu sư tỷ mình:
- Muốn biết sao đệ lại đổi hai bát cháo đi không?
- Ai thèm biết chứ? Ta không quan tâm, ngươi đi chết đi.
Thật là chua ngoa, A Tư Mạc khẽ cười khổ nhìn Chu Đường Mộng lần nữa quay ra bên ngoài không thèm nhìn hắn, hai tay giằng ra khoanh lại trước ngực. Hắn lần nữa cúi xuống, khẽ nói:
- Tại tỷ nấu thật tệ.
Nói một câu như vậy, liền khiến Chu Đường Mộng rất nhanh quay ra nhìn hắn tức giận, chỉ muốn nổi đóa, bất quá mẹ nàng đang đi phía trước, liền không thể muốn làm gì thì làm, chỉ còn biết hục hặc nói:
- Ta nấu tệ kệ ta, mắc mớ gì ngươi đổi bát, mắc mớ gì ngươi ăn hết? Đừng hòng đổ lỗi cho bổn cô nương làm ngươi ngất ra đấy.
- Ai da, ai cần chứ. Chỉ là tỷ nhìn xem, ngồi ở bàn khi đó là mười ba người, đệ có thể để món cháo tỷ nấu ở đâu đây. Để ở chỗ của sư thúc sư cô, hay để ở chỗ của các vị sư huynh, đều không được, đó thứ nhất là gắp lửa bỏ tay người, thứ hai là phạm thượng, thật không thể. Để cho Mẫu Đơn tỷ tỷ, lại càng là làm khổ người vô tội, nhất là khi món cháo của tỷ ấy, ôi thơm thật là thơm. Thương Hùng sư huynh không biết bao nhiêu ngày mới có thể ăn món cháo tràn đầy yêu thương của Mẫu Đơn tỷ tỷ, tự nhiên lại để cho huynh ăn món cháo của tỷ, hóa ra đệ lại thành kỳ đà cản mũi à? Như vậy lại càng không được.
A Tư Mạc khoa chân múa tay, chỉ trong một lát liến thoắng nói liên tục, trong mắt Chu Đường Mộng hệt như con khỉ nghịch ngợm vậy, rất buồn cười,. Song nàng nhất quyết không chịu để tên ngốc trước mặt thoát đi dễ dàng như vậy, mặt mày mủm mỉm, cười không ra cười, dỗi không ra dỗi, bộ dạng rất là kỳ cục, chỉ có thể khẽ nói ra mấy chữ.
- Thì ta ăn…
- Ai da, tỷ không nghe thấy gì sao? Đệ đã bảo rồi, để bậc tiền bối ăn thứ chào do tỷ nấu, đều là phạm thượng. Điều này đương nhiên có tính cả tỷ rồi. Đệ chỉ còn cách vì nghĩa diệt thân, ăn hết đống cháo đó thôi.
- Ai cần ngươi ăn chứ…
A Tư Mạc làm bộ không nghe, giả vờ không để ý đến Đường Mộng ở bên cạnh đang ngước lên nhìn mình, khoanh hai tay ra sau gáy, vừa bước từng bước thật dài, vừa nói:
- Thật là, đúng là ông trời cũng thật là công bằng, nếu như tỷ ở trên phương diện nấu ăn cũng giống như tỷ luyện đạo pháp, đệ quả quả thật chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa rồi.
Đường Mộng nghe thấy hắn nói vậy, ngẫm lại tự nhiên thấy đúng, liền nguôi đi một chút, chỉ là gương mặt vẫn có chút không bằng lòng. A Tư Mạc rất nhanh tận dụng cơ hội này làm hòa, liền vươn ngón út ra trước mặt Chu tỷ, nói:
- Ừm, vậy thế này đi, hai chúng ta ai cũng có thế mạnh của người ấy, vậy từ nay về sau, đệ tập trung nấu cơm, tỷ tập trung tu luyện, hai chúng ta tỷ đệ hợp bích, nhất định thiên hạ vô địch a.
Hắn tùy ý tung ra mấy câu như vậy, từ trước đến nay, rồi cả sau này nữa, hắn vẫn thường xuyên tùy ý phun ra một hai câu vô cùng không suy nghĩ như vậy. Đường Mộng tỷ tỷ thấy hắn làm bộ làm tịch hệt như một ông cụ non, liền bật cười, lấy tay gạt hắn ra, chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay lại làm mặt hề:
- Ai mà thèm chứ? Lêu lêu lêu.
A Tư Mạc nhìn tiểu cô nương kia thay đổi tâm tính đến chóng cả mặt, mới khi trước còn bí xị, giờ đã hồn nhiên tươi cười. Nụ cười trên mặt hắn cũng theo đó càng thêm mở rộng, rất nhanh cũng cất bước đuổi theo nhị tỷ.
Đình viện mà Chu sư cô dẫn bọn hắn tới hoàn toàn không lớn, song được xây ở nơi rất kín gió, kiểu dáng thanh nhã, ngồi uống trà nhìn mưa rơi thật sư rất hợp. Mái ngói xây rất cao, khiến cho tầm nhìn ra xung quanh rất ít bị che chắn, nhìn được hết khu vườn trồng hậu viện Khí Đường. Nếu chưa từng nhìn qua, nói chắc ít ai tin được, ở Khí Đường vốn ngày ngày cuồn cuộn khói lò khói bễ, tháng tháng chan chát tiếng đe tiếng búa, lại có một vườn cây đẹp như vậy.
Ở chính giữa đình viện ấy có một cái bàn rộng bằng gỗ, hoa văn chạm khắc vô cùng tinh xỏa, đường nét chi tiết, tỉ mỉ rất đẹp. Xung quanh lại xếp sáu chiếc ghế, đệm ghế bằng nhung. Vợ chồng Thiết sư thúc ngồi cạnh nhau, sau đó có Thương Hùng sư huynh đang ngồi cạnh sư thúc, rồi đến Mẫu Đơn tỷ tỷ. Chu Đường Mộng ngồi quấn lấy mẹ, còn A Tư Mạc thì ngồi xuống ghế còn lại, đưa mắt ngắm khung cảnh xung quanh.
“Mấy con hiếm khi tới, thử trà của ta đi.” Chu sư cô tay khẽ chuyển, trước mặt liền thêm một bộ trà cụ, khay trà bằng hoàng trúc, có khắc hai đóa vân nhĩ, giản dị cổ kính, mặt trên bày một bộ ấm chén bằng tử sa. Ấm tử sa phát sáng lờ mờ, hiển nhiên có khắc pháp trận; sáu chiếc chén nhỏ nằm xung quanh. Ngoài ra còn một hai loại dụng cụ khác, A Tư Mạc căn bản đều không biết cái gì với cái gì.
Chu Linh Nhan lấy ra một hộp ngọc, lúc bóc mở, A Tư Mạc cảm giác u hương xông vào mũi, chỉ thấy bên trong chứa gần nửa hộp mạt trà. Mạt trà như gạo mịn, màu xanh lục bảo, trông rất đẹp.
"Đây là Khuê Hương Trà". Chu sư cô giới thiệu qua, rồi vui vẻ bổ sung: “Ta không có ham thích gì khác, chỉ thích uống trà."
Thương Hùng sư huynh nghe đến đây, gương mặt hơi có biến chuyển, song Thiết Quân Bảo sư thúc cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ ở hai bên, chỉ khẽ lắc đầu. Đường Mộng đang dựa vào mẹ, cũng không có nói gì, rõ ràng cũng không có chú ý đến mọi người, chỉ đang cầm bức tượng gỗ hình Chu sư phó mà A Tư Mạc khắc đùa nghịch tỏ ý chọc tức hắn.
Chu sư cô chuyên chú, thủ pháp thành thục bắt đầu tráng rửa chén. A Tư Mạc trước nay nào gặp qua những thứ này. Mắt hắn trợn tròn, không chút chớp động.
Chu sư cô trước đổ nước vào trong một ấm riêng, lập tức ngón trỏ tay phải cùng ngón cái niết nhẹ, một ngọn lửa màu hồng bồng bềnh trước mặt. Ngón tay trắng nõn thon dài của Chu Linh Nhan khẽ chuyển, chỉ thấy nàng nhè nhẹ thả đóa hoa lửa màu hồng vào trong ấm tử sa.
Lốp bốp!
Trong ấm tử sa, vô số hạt nước nhỏ như mắt cá nổ tung, nghe hơi có tiếng, sư cô liền tùy thời thả vào chút muối, không nhiều cũng không ít. Lại một lúc sau, nước sôi bọt bám tựa như suối xiết tuôn châu, sư cô liền cho nước ấy vào một bầu nước, lấy que trúc khẽ khuấy tròn, rồi cho đong mạt trà cho vào cái bầu ấy. Phần nước còn lại, sôi đến khi nước như sóng vỗ bọt tung, sư cô liền đổ vào bấu nước khi nãy, rồi mới rót trà ra từng chén.
Trong chén, trà nóng xanh trong mê người, một hương vị so với vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng tha thướt bay lên. Trong tách trà, như có tấm lục bình chớm nở dập dềnh, xung quanh là hoa cúc vương giữa chén quỳnh nhỏ bé vậy.
"Uống nhanh khi nóng, cái nặng đục mới lắng xuống dưới, cái tinh anh nổi lên trên. Để nguội tinh anh theo khí nóng bốc ra cùng kiệt, hiệu quả không tốt." Chu sư cô thần thái trịnh trọng, nàng trực tiếp nâng chén, đặt lên môi hồng.
Nhìn mọi người xung, A Tư Mạc cũng nâng chén, học theo thần sắc say mê của sư cô chầm chậm phẩm trà, hắn nhấp một chút.
Oanh!
Không cách nào hình dung cảm giác chớp mắt khi trà nóng tiếp xúc lưỡi. Tựa như vô số mùi vị nổ tung trong miệng, cơ hồ đồng thời, A Tư Mạc nước mắt nước mũi chảy ra.
Nhìn thấy vẻ nhếch nhách của hài tử trước mắt, mọi người quanh bàn suýt chút sặc trà, lập tức phì cười. Bất quá A Tư Mạc cũng không quản được mọi người xung quanh diễu cợt, toàn bộ tâm thần của hắn đều hồi tưởng lại cảm giác kỳ diệu này. Một cỗ lãnh ý, tán nhập tứ chi toàn thân hắn, nhẹ nhàng khó nói; toàn bộ lỗ chân lông khắp cơ thể hắn đều dãn ra, thoải mái hiếm gặp.
Mẫu Đơn tỷ tỷ khẽ đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng bình phẩm:
- Sắc trà màu lục, hương trà thanh nhã, vị trà nhấp đắng mà nuốt ngọt, khẩu quyết đun trà của sư cô, thật làm Mẫu Đơn than phục.
Chu Linh Nhan cảm thấy rất hài lòng, chỉ khẽ cười, hướng Mẫu Đơn bàn luận:
- Mẫu Đơn con nói vậy là quá khen sư cô rồi. Chỉ là ngày thường sư cô rất hay rảnh rỗi, uống trà là thói quen nhặt được mà thôi. Không hiểu Khuê Hương Trà này, ta chế như vậy, con thấy thế nào?
A Tư Mạc ở bên cạnh nghe vậy, liền ghé về phía Đường Mộng, khẽ nói:
- A, cái này đệ từng đọc rồi.
Bất quá hắn vẫn là quên mất, mấy người ở đây tai rất thính, hắn nói có nhỏ nữa họ cũng nghe được. Chu Linh Nhan thật sự với việc uống trà cũng rất yêu thích, liền cao hứng quay lại hỏi A Tư Mạc:
- A Tư Mạc, con vừa nói là đọc rồi, là đọc cái gì?
Mọi ánh mắt xung quanh liền đổ dồn về phía hắn, khiến A Tư Mạc nhất thời cảm thấy xấu hổ, song hắn chỉ biết hung hắng ho, rồi đọc lại vanh vách những gì từng đọc:
- Trong Trà Kinh viết: “ Phàm hái trà thay vào giữa tháng hai, tháng ba, tháng tư. Măng trà nảy trên đất màu lạn thạc, dài bốn năm tấc, như vi quyết đơm chồi, nhân lúc hơi sương chưa tỏa mà hái lấy. Chồi trà mọc trong lùm cây áng cỏ, thời cây có ba, bốn, năm cành, nên chọn cành vươn trội mà hái. Vào ngày có mưa không hái, trời quang nhiều mây cũng không hái, trời tạnh ráo thì hái, sau ấy chưng chín, giã nát, đập thành hình, sây khô, xiên xâu, đóng gói. Trà khô thảy cậy mấy công đoạn ấy cả. Trà có muộn hình vạn trạng…
A Tư Mạc nhắm mắt đọc vanh vách cả một đoạn thật dài đến mấy trăm chữ, vô cùng trôi chảy không va vấp chút nào, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn hắn.
- …Điểm này trà và lá của loài thảo mộc cũng là một mà thôi. Phẩm trà hay dở, vốn ở khẩu quyết.
Đọc xong một lượt, A Tư Mạc mỉm cười mở mắt ra, song thấy mọi người xung quanh ngốc trệ nhìn hắn, A Tư Mạc không khỏi cảm thấy khó chịu, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, khẽ cười trừ cùng gãi gãi sau gáy.
Chỉ có Chu Linh Nhan phục hồi nhanh nhất, hơn nữa lại hiện ra vẻ háo hức như của thiếu nữ, liền lại hỏi hắn:
- Vậy con nói thử xem, chén trà của sư cô thế nào?
Song lần này, A Tư Mạc lại rất ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Dạ, con không biết.
Mọi người chưng hửng, liền hỏi lại hắn:
- Tại sao lại không biết?
- Con chỉ mới đọc sách cùng nghe bá bá con nói thôi, chứ con chưa bao giờ nhìn thấy đồ sứ Trung Thổ bao giờ cả. Bá bá con đọc sách nói, bát ở Việt Châu, Nhạc Châu là thượng phẩm, còn ở Đỉnh Châu, Vụ Châu, Thọ Châu, Hồng Châu là thứ phẩm. Nếu đồ thứ phẩm chỉ như bạc, như tuyết, sắc sư trắng mà sắc trà đỏ, thì đồ thượng phẩm lại tựa ngọc, tựa băng, sắc sứ xanh mà sắc trà lục, Hình Châu cố nhiên chẳng bằng Việt Châu, ấy là vì thế. Còn những thứ sứ Thọ Châu vàng, sắc trà tía; sứ Hồng Châu nâu, sắc trà đen, cũng đều chẳng thích hợp vậy.
A Tư Mạc cố gắng nhớ lại những gì bá bá dạy hắn, song cuối cùng, lại thỏ thẻ bổ sung thêm một câu:
- Nhưng đồ sứ là thứ quý hiếm ở Cận Mạc, bá bá con buôn bán tuy nhiều như không giữ lại lâu, nên cũng chưa chỉ cho con biết phân biệt cái nào với cái nào ạ.
Mọi người nghe đến đây đều vỡ lẽ, gật gù, không hề có ý thất vọng mà ngược lại nhìn A Tư Mạc bằng gương mặt vô cùng tán thưởng, chỉ duy có Mẫu Đơn tỷ tỷ là hệt như lúc trước khẽ lắc đầu cười khổ. Thương Hùng sư huynh ở bên cạnh hướng tới sư thúc sư cô cùng nói:
- Vốn sư điệt không thấy A Tư Mạc có khi nào hỏi lại khẩu quyết của tầng thứ nhất, vốn vẫn lo lắng không biết có phải đệ ấy có nhớ sai chữ nào không. Hiện giờ mới phát hiện, đệ ấy có thể nghe một hai lần là nhớ, con cảm thấy thực nhẹ nhàng hơn rồi.
Mọi người theo đó lại tiếp tục nói chuyện, chỉ có A Tư Mạc cùng Đường Mộng là ngồi đối diện với nhau, ánh mắt hắn dán chặt vào bức tượng gỗ nhỏ trong tay của tỷ ấy, hòng tìm cơ hội đoạt lại. Đường Mộng trái lại vô cùng thích thú, vốn nàng rất thích trêu hắn, nay lại còn có chuyện lúc trước, liền biến bức tượng nhỏ thành món mồi câu ánh mắt của A Tư Mạc, nàng theo đó nhìn hắn cười khúc khích.
Chu Linh Nhan sư cô khẽ quay sang vuốt đầu con gái, nàng vừa trêu một câu gì đó khiến Thương Hùng huynh cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ hai người đỏ mặt không dám nhìn nhau, giờ khẽ liếc xuống bức tượng gỗ trong tay Đường Mộng, thủ thỉ hỏi:
- Đường Mộng, kia là cái gì thế?
- A, mẹ nhìn xem, bức tượng này trông có giống bác Ngọc Yên không?
Đường Mộng liền đưa bức tượng nhỏ cho mẹ mình, rồi quay ra làm mặt hề với A Tư Mạc, tỏ ý còn lâu ngươi mới lấy lại được. Chu Linh Nhan cầm bức tượng gỗ trong tay, nhìn thật kỹ, sắc mặt nàng đang từ tò mò chuyển sang vui thích, cuối cùng khẽ đưa tay lên miệng che đi nụ cười, song thanh âm vẫn tràn ngập tiếu ý:
- Ha, đúng là thật giống đại tỷ a, nhất là cái dáng đứng khoanh tay trước ngực, đút tay vào ống tay áo nữa. Cả gương mặt nữa, cũng thật khiến người ta nhớ đến cái lườm nguýt của tỷ ấy.
- Đó, con cũng nói vậy mà.
Chu Linh Nhan vô cùng yêu thích bức tượng, liền chuyền sang cho chồng mình. Bất quá Thiết ngũ thúc từ nãy tới giờ chỉ nhắm mắt uống trà, đôi khi chỉ ậm ừ một hai câu có, không, giờ nghe vợ mình nói vậy, mới hé mắt cầm lấy bức tượng. Bất quá ánh mắt vừa chạm vào, Thiết thúc sắc mặt chợt tái đi một chút, nét mặt mất hết tự nhiên, liền chuyền ngay bức tượng sang cho Thương Hùng sư huynh ngồi bên, rồi lại nhắm mắt uống trà, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống.
Thương Hùng rất nhanh chuyển sang cho Mẫu Đơn tỷ tỷ ngắm. Nàng quan sát kỹ bức tượng, con mắt nhìn hàng suốt mấy chục năm qua liền rất nhanh sáng rực lên, kiểm tra thật kỹ, cuối cùng chuyển bức tượng sang cho A Tư Mạc, miệng bình phẩm:
- Đường nét thủ công của bức tượng này tuy không tinh tế tỉ mỉ như thủ công tạo hình, chỉ là vài nét điểm xuyết, song lại lột tả được cái thần khí của Chu bá mẫu. Phải nói là, con người của Chu bá mẫu, thực sự diễn tả tốt nhất, đúng là phải sử dụng sư giản đơn cổ phác.
Nói một lượt như vậy, Mẫu Đơn khẽ uống một ngụm trà, rồi điểm thêm hai câu:
- Đôi khi đơn giản cũng là một cái đẹp. Đường Mộng, muội ở đâu mà có được bức tượng này vậy?
- Là A Tư Mạc tạc ra.
Cả Đường Mộng cùng Thương Hùng sư huynh cùng đáp, bất quá nhị tỷ vừa nói xong, liền lao đến cố gắng cướp bức tượng ra khỏi tay A Tư Mạc, chỉ có Thương Hùng sư huynh là cúi xuống hỏi Mẫu Đơn:
- Đệ ấy chưa hỏi nhờ muội tìm cho một bộ dao khắc gỗ à? Bức tượng ấy là đệ ấy dùng một con dao khác tạc ra, có hơi miễn cưỡng. Nếu là dao chuyên dụng, chắc hẳn trông sẽ còn đẹp hơn nhiều.
Mẫu Đơn nghe vậy, gương mặt nàng vô cùng tươi cười quay sang nhìn A Tư Mạc, nói:
- Ồ, tưởng chuyện gì. Yên tâm, ta sẽ nhờ người tìm giúp cho đệ một bộ dao khắc thật tốt. Chuyện này xong nhanh thôi, ta sẽ tự tay chuyển đến cho đệ.
Nhìn A Tư Mạc mỉm cười hồn nhiên trước mặt cúi đầu cảm ơn mình, Mẫu Đơn trong lòng có ba suy nghĩ: Thứ nhất, A Tư Mạc thật giống một con dê béo, chắc chắn nàng phải tìm cách biến vị tiểu sư đệ này thành nguồn sinh lời độc quyền; thứ hai, là sư phụ rõ ràng có vấn đề mới để tuột tay con dê béo này; thứ ba, là vì một con dê béo mà mình hôm nay đã kinh ngạc đến ba bốn bận, trình độ tu tâm dưỡng tính còn kém a.
Đương nhiên, cả mấy vị tiền bối như Thiết Quân Bảo cùng Chu Linh Nhan cũng không thể nhìn ra được ngọn lửa quyết tâm hừng hực cháy trong tâm trí Mẫu Đơn, huống chi một hài tử non xanh như A Tư Mạc.
Chu Linh Nhan, khẽ ôm con gái vào trong lòng, khẽ mắng:
- Đường Mộng, không được bắt nạt sư đệ. Bức tượng là A Tư Mạc tạc ra, rõ ràng là để tặng bác con, y không muốn con cầm, cứ đòi là hư đó.
- Nhưng y cũng hứa là sẽ tạc cho con một bức tượng rồi, hơn nữa cho tới khi đó, còn nghe lời con nữa.
Đường Mộng lên tiếng phản đối, song chỉ là làm dỗi mẹ, gương mặt tuy có phụng phịu một chút, song cũng không còn nghịch nữa. Chu sư cô theo đó nhấc nàng khỏi ghế, nhẹ nhàng nói:
- Thôi, nghe mẹ, dẫn Thương Hùng sư huynh cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ đi chơi đi, cha con có việc muốn nói chuyện với A Tư Mạc.
Rồi nàng quay sang đại sư huynh cùng Mẫu Đơn tỷ, miệng cười nửa đùa nửa thật, nói:
- Hai con hiếm khi có cơ hội gặp nhau lâu như vậy, đi dạo quanh đây nói chuyện chút đi.
Hai người nghe vậy khẽ liếc nhìn nhau, khẽ đỏ mặt, song cũng hiểu chuyện, liền cúi dậy hướng hai vị tiền bối khẽ cúi đầu vái chào, rồi cùng theo Đường Mộng rời đi về khu tiểu viện. Thoáng cái, trong đình, chỉ còn có ba người.