Hắn thường xuyên mơ thấy nữ tử kia trong mộng. Mặc bạch sa y đứng trước cửa dịch quán, trên mặt mang theo sự hờ hững không nên có ở tuổi của nàng. Đôi mắt nàng long lanh xuất thần nhìn phương xa, lướt qua chỗ của hắn, cùng hắn đối mắt, lại không chút lưu luyến mà rời đi.
Hắn thậm chí không thể xác định nàng có thấy mình hay không. Nhưng, cũng chỉ là liếc mắt một cái, thân ảnh tuyết trắng kia đã lưu lại trong tim hắn, trong đầu đã khắc ghi hình bóng của nàng. Trái tim của tuổi trẻ và xốc nổi nhảy lên liên hồi nơi lồng ngực. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ dọa bức tranh tuyệt đẹp kia chạy mất. Hắn dường như bị thôi miên mà lần theo bóng dáng kia, xuyên qua dòng người đến ngã tư đường, lên cầu đá, đi qua hiệu thuốc trong thành. Muốn mỗi bước chân đều đồng điệu với nàng, giống như chính mình cùng nàng sóng vai đi bên nhau, cước bộ cùng nhịp, tim đập cùng nhịp.
Lòng vui như mở cờ, xen lẫn chút ngượng ngùng và ngọt ngào, nhìn bóng dáng đơn bạc gầy yếu kia, hắn cư nhiên nổi lên ý muốn bảo hộ nàng cả đời.
Mấy ngày sau đó, hắn thường ra đường tìm nàng, mỗi lần, đều có thể tìm được bạch y nữ tử ở cửa dịch quán. Đôi khi hắn nghĩ, có phải nàng cố ý ở chỗ này chờ mình hay không, chứ vì sao mỗi lần đều thấy nàng ở cùng một nơi?
Nhưng hắn lại không dám hỏi, nữ tử kia trong mắt hắn nhu nhược như thế, như là tiên tử không nhiễm chút bụi trần, phàm phu tục tử, sẽ chỉ làm bẩn nàng. Cho nên hắn chưa bao giờ tiến lên hỏi tên của nàng, chỉ yên lặng đi theo phía sau người nọ, nén hết tục khí của mình lại thật cẩn thận cùng nàng dạo phố. Tưởng tượng đang cùng nàng sóng vai, đoán rằng nàng có nhiều chuyện xưa, cũng chưa bao giờ lộ ra cảm xúc của mình......
Mỗi ngày theo sau nàng, luôn buồn bực nghĩ cách để nàng hiểu hắn, chấp nhận hắn, nhưng không nghĩ tới hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, người nọ đã hành động trước. Cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi nàng quay đầu, gương mặt còn non nớt lại mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu: "Vì sao ngươi lại đi theo ta?"
Bước chân đột nhiên dừng lại, hắn bị lời nói bất ngờ của nàng làm cho hoảng sợ. Cái lưỡi thường ngày lanh lợi giờ như bị tha đi mất, như thế nào cũng không thể nói nên lời. Trên mặt hắn liền nổi mảng đỏ ửng, ấp úng nói: "Ta, ta chỉ là muốn làm quen với ngươi."
"Vì sao?"
Nàng lại hỏi.
Giọng nói như tiếng chuông bạc còn mang theo chút thản nhiên xa cách, làm cho hắn càng hoảng.
"Ngươi.. ngươi đừng hiểu lầm. Ta.. ta chỉ là rất tò mò về ngươi, muốn làm quen với ngươi. Có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì không?"
Nàng không có trả lời, chỉ nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ là không thể tin lời hắn. Sau một lúc lâu, khóe mắt nhếch lên, vẻ mặt luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng cư nhiên có một tia mỉm cười.
"Đừng đi theo nữa."
Người nọ nhẹ nhàng dẫm bước rời đi, để lại hắn vẫn còn đắm chìm trong nụ cười kia.
Về sau, trong những bức thư gửi về nhà, hắn thản nhiên kèm chút tiếc nuối thêm vào một câu: Con đã có ý trung nhân, nếu nàng có thể làm thê tử của con thì thật tốt.
- ------
Tiết trời vào sáng sớm lúc nào cũng làm người ta cảm thấy sảng khoái. Ánh mặt trời vừa đủ mang lại những tia nắng ấm áp, xuyên qua tầng vải mỏng sưởi ấm từng tấc da thịt lạnh lẽo, để toàn thân đều cảm nhận được sự ấm áp của buổi ban mai. Nhưng, ấm áp này lại không thể thấm sâu vào trong lòng. Những gốc rễ chồi non ẩm ướt, giăng thành một tấm lưới thật lớn, như muốn vây kín lấy nàng.
Gương mặt tái nhợt ẩn hiện sau mái tóc dài, ánh mắt không mang chút cảm xúc. Mạc Tử Ngôn không còn cho nàng dùng thuốc nữa, cũng không hạn chế nàng chỉ được ở trong phòng, bởi vì nàng có lý do thật tốt để uy hiếp mình.
Trên cổ tay còn dấu tím bầm, mỗi lần ốm đau phát tác, trong lúc giãy dụa hai cổ tay cổ chân sẽ xuất hiện dấu vết này, có đôi khi thậm chí sẽ phá da xuất huyết. Nhưng những vết thương này lại không thể làm nàng lờ đi đau đớn trên thân thể, cũng sẽ không làm cho nàng đau hơn nữa, chỉ có thể để nàng biết, sự thờ ơ của người kia. Thật lâu rồi Mạc Tử Ngôn chưa xuất hiện, ít nhất trong khái niệm thời gian của Mộ Dung Tuyết, nàng thật lâu chưa từng nhìn thấy nàng ta, từ ngày xảy ra sự việc đó.
Ngón tay trắng nõn ấn chặt nơi ngực, nơi từng được những ngôn từ ngọt ngào bao phủ giờ lại bị cứng rắn cắt bỏ. Dù là ai cũng sẽ thấy đau, nhưng mà với nàng thì đã không còn đau nữa rồi, hoặc là, đã muốn đau đến chết lặng, không còn cảm giác. Nàng còn sống, nên sẽ chấp nhận sự thật rằng Lạc Hành Vân là Mạc Tử Ngôn, sẽ chấp nhận rằng Mạc Tử Ngôn tiếp cận mình chỉ vì trả thù, chấp nhận rằng nàng là tỷ tỷ của mình.
Tỷ tỷ sao?
Trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Tuyết hiện lên một nụ cười trào phúng, như là cười nhạo sự ngu ngốc của mình.
Làm sao lại biến thành tỷ tỷ chứ......
Lâm Tư Sở do dự đứng ở hành lang ngoài đình, bưng chén thuốc nhìn thân ảnh gầy yếu trong đình. Mấy hôm nay Mộ Dung Tuyết lại gầy một vòng, ánh mắt cũng không có một tia sinh khí, như một con bướm bị thương lại bị giam cầm, chỉ còn biết vô lực mà dưỡng thương. Trước kia không thích nàng ta là vì Mạc Tử Ngôn, từ sau khi biết rõ mọi chuyện, nàng đối với Mộ Dung Tuyết đã có chút động lòng. Có phải là cảm giác đồng tình hay không nàng cũng không biết, rõ ràng là đứng về phía Mạc Tử Ngôn, nhưng luôn cảm thấy đối đãi với Mộ Dung Tuyết như vậy thật có chút quá phận. Nàng rõ ràng chỉ là nữ hài tử mỏng manh yếu đuối như thủy tinh, hơi dùng sức sẽ làm nàng vỡ tan tành.
Sau nhiều lần chần chừ, nàng vẫn là bước lên thềm đá, cầm chén thuốc đặt xuống bàn đá. Thanh âm chiếc bát cũng bàn đá va chạm thu hút được sự chú ý của Mộ Dung Tuyết. Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Tư Sở, mang theo đạm mạc cùng mờ mịt.
"Ngươi nên uống thuốc." Thái độ Lâm Tư Sở bất đồng với sự thô lỗ của lúc trước, giọng điệu bình thản, nghĩ nghĩ, rồi cầm chén thuốc bưng lên đưa tới trước mặt Mộ Dung Tuyết.
"Mau uống hết đi."
Mộ Dung Tuyết cầm lấy chén thuốc, đầu ngón tay khẽ run, hơi ngẩng đầu, nước thuốc đắng chát theo yết hầu trượt xuống, lại nuốt khan vài lần, sau đó nâng mắt đem chén thuốc sạch trơn trả lại cho Lâm Tư Sở. Mạc Tử Ngôn nói, phải sống, nếu không khó bảo toàn sự bình an của mẫu thân. Lúc trước, nếu nàng ta nói như vậy, nàng nhất định sẽ cảm thấy người này là đang nói giỡn. Nhưng hiện tại nàng tin, người kia tuyệt đối có đủ nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy. Đối với nữ nhi của Mộ Dung Đường còn như thế, huống chi là thê tử kết tóc cùng Mộ Dung Đường đêm đêm cộng chẩm, là căn nguyên làm cho mẫu thân của nàng ta cô độc sống quãng đời hết còn lại. Mộ Dung Đường yêu người khác, sau đó sanh ra mình, nàng là kết tinh tình yêu của họ, cũng là tội chứng hắn phụ lòng.
Nàng cũng từng hoài nghi độ chân thật trong lời của Mạc Tử Ngôn, hoài nghi người mẫu thân kia của nàng ta có lừa nàng ta hay không. Nhưng từ trong ánh mắt nàng ta nàng đã nhìn ra được phẫn nộ cũng hận ý thật sâu, cũng đã nếm mùi bị nàng phát tiết hết thảy cừu hận. Sự thô bạo đó đã làm thân thể nàng tê liệt, cũng dẫm nát tia hy vọng cuối cùng của nàng, để nàng thật sự cảm nhận được rằng nàng ta thật sự hận mình. Để nàng đến bây giờ, cũng không dám hồi tưởng lại biểu tình trên mặt nàng ta ngày đó.
Lâm Tư Sở nhìn Mộ Dung Tuyết lại thất thần, cũng không biết nên nói cái gì, đành phải bưng chén không quay về, để nàng một mình ở đây.
Mấy đêm này ngủ không an ổn, mỗi lần nhắm mắt lại, liền cảm thấy thân thể bị áp bức không thể động đậy. Bên tai như có tiếng hô hấp dồn dập cùng giọng nói lạnh băng kia, khiến nàng luôn từ trong mộng bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi, sau đó mở to mắt ngây người đến hừng đông mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Vịn vào cột đá lạnh lẽo loạng choạng đứng dậy, dưới chân như dẫm bông, tứ chi không chút khí lực. Ngay cả khi nãy cầm chén thuốc, tay cũng run không chịu được. Bởi vì đang cai thứ thuốc kia, thân thể vốn không có bao nhiêu khỏe mạnh này càng thêm suy yếu, cũng may, đã dần dần tốt hơn rồi. Nhưng nàng như vậy, có thể làm cái gì đâu?
Cho nên mới sẽ bị lợi dụng, đây cũng là chút giá trị còn sót lại của nàng đi?
Nghiêng người dựa vào cột, chậm rãi bước ra khỏi đình. Ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, nàng nheo mắt lại, đúng lúc này thấy được người đang đứng ở cách đó không xa.
Mộ Dung Tuyết thoáng giật mình, sau đó, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân toát lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước, chống tay lên cây cột đỏ, siết chặt tay.
Mạc Tử Ngôn đứng tại chỗ yên lặng nhìn phản ứng của nàng. Như trong dự liệu, trên gương mặt tái nhợt kia viết rõ hai chữ 'sợ hãi', sau đó cảm xúc này nhanh chóng bị giấu đi, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy.
Nàng đi qua chỗ Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết nhìn nàng từng bước từng bước đi tới, tự nhiên lại sinh ra cảm giác bị áp bách. Tim như ngừng đập, lòng bàn tay đều đã ướt mồ hôi. Nàng cắn môi cúi đầu, không muốn thừa nhận rằng thân thể mình đang run rẩy. Hương thơm thanh mát thản nhiên thoảng qua, Mạc Tử Ngôn đã gần đến trước mắt. Góc áo màu trắng bị gió nhẹ thổi bay, lướt qua che khuất tầm mắt nàng.
"Hôm nay đỡ hơn rồi sao? Tư Sở nói ngươi ở một mình trong này, ta liền lại đây nhìn xem."
Giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc, Mộ Dung Tuyết bồn chồn bất an, cúi đầu nhìn mũi chân. Đối mặt với nữ tử nắm mình trong lòng bàn tay này, nàng chỉ thấy khẩn trương cùng sợ hãi. Bụng tựa hồ ẩn ẩn đau, sau lưng dựa vào cột đá lạnh lẽo mà lại ướt đẫm mồ hôi.
Ngón tay mảnh khảnh vươn ra, cảm giác tinh tế khi chạm vào cằm nàng. Mộ Dung Tuyết lại run lên một chút, trong mắt lộ ra thần sắc khủng hoảng. Mạc Tử Ngôn nâng mặt của nàng lên, để nàng đối diện với mình, cặp mắt thuần đen sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm kinh hoàng thất thố trong mắt nàng.
"Vì sao không nói lời nào?"
Mộ Dung Tuyết còn muốn lui về sau, nhưng người nàng đã chạm cột đá, không thể lui được nữa.
Mạc Tử Ngôn cảm thấy nàng hiện tại giống như con mèo bị chủ nhân ngược đãi, nhìn thấy người tổn thương mình, lộ ra biểu tình kinh hoảng, điềm đạm đáng yêu. Dáng vẻ nước mắt lưng tròng chực khóc dù là ai thấy đều nảy sinh tâm thương tiếc, chỉ là......
"Mấy ngày không gặp, đã không muốn nói chuyện rồi sao?" Mạc Tử Ngôn nới lỏng tay, thân thể lại càng dựa sát vào, nâng tay như muốn ôm lấy nàng, lại thấy Mộ Dung Tuyết ẩn nhẫn nhắm mắt thì dừng lại, buông tay xuống.
"...... Nương của ngươi bây giờ tốt lắm. Bà cần chút thời gian điều chỉnh bản thân rồi mới đến gặp ngươi, nhờ ta chuyển lời, ngươi không cần lo lắng."
"Tại sao?" Người vẫn đang trầm mặc bỗng mở miệng, giọng nói mỏng manh như chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua sẽ không thể nghe thấy. "Tại sao hiện tại nương không muốn đến gặp ta?"
"Bà sợ mình dọa đến ngươi. Trận đại hỏa ở Ngự Kiếm sơn trang đã làm hỏng gương mặt của bà ấy."
"Nương bị thương? Tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?" Mộ Dung Tuyết lo lắng, lui người dán chặt vào cột đá. "Nương bị hủy dung sao?"
"Nói cho ngươi sẽ có ích lợi gì sao?" Mạc Tử Ngôn nhìn thẳng ánh mắt nàng. "Trừ bỏ làm ngươi càng lo lắng, còn có thể thế nào? Đây đều là ý của nương ngươi."
"Ta đây là nên cảm tạ sự quan tâm chu đáo của ngươi sao?" Mộ Dung Tuyết cười đến bi thương. "Ta không tin." Nàng đã không còn có thể tín nhiệm Mạc Tử Ngôn nữa rồi. Giả mạo nam tử ở bên cạnh lừa nàng lâu đến như vậy, thêu dệt ra hàng tá lời nói dối, hiện tại mỗi một câu của nàng đều khiến Mộ Dung Tuyết hoài nghi. Mạc Tử Ngôn là vì báo thù, làm sao có khả năng đối đãi tốt với nương, lại như thế nào sẽ có lòng tốt truyền lời đâu.
Mạc Tử Ngôn tựa hồ sớm đoán được nàng sẽ như thế, cũng không giải thích gì.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được. Khi bà ấy muốn gặp ngươi, ta sẽ không ngăn cản. Hôm nay thời tiết khá tốt, ngươi đi dạo trong vườn một chút đi."
"Mạc Tử Ngôn."
Đang định xoay người rời đi thì nghe nàng gọi, quay đầu lại nhìn nàng, chờ nàng mở miệng nói chuyện.
"Ngươi muốn giam bọn ta đến khi nào?" Mộ Dung Tuyết hỏi. "Ngươi muốn dùng ta và nương đi tra tấn cha ta, sau đó thì sao, ngươi, ngươi muốn làm gì hắn nữa?"
Mạc Tử Ngôn nhếch khóe miệng. "Hắn đối đãi nương ta như thế nào, ta liền đối đãi hắn như thế ấy. Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, ngươi nói là đạo lý này sao?"
"Đừng!" Mộ Dung Tuyết kích động tiến đến phía trước mấy bước. "Đừng giết hắn, ta van xin ngươi, đừng giết hắn... Nếu ngươi muốn báo thù, giết ta thì được rồi, mạng của ta tùy ngươi xử trí, ngươi muốn thế nào đều được. Ngươi đừng thương tổn bọn họ......"
"Giết ngươi?" Mạc Tử Ngôn híp mắt, nhấc chân tới gần. Mộ Dung Tuyết khẩn trương nắm chặt tay, khắc chế hai chân đang run rẩy không được lui về phía sau, quật cường nhìn chằm chằm Mạc Tử Ngôn.
"Ngươi muốn chết thay hắn sao?"
"Hắn thiếu nợ ngươi, ta thay hắn trả. Một mạng đền một mạng, chẳng phải đúng ý ngươi sao?"
Bàn tay lạnh lẽo của Mạc Tử Ngôn vươn đến cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Mộ Dung Tuyết nhắm hai mắt lại, sớm vô vọng. Người nàng từng muốn chấp tử chi thủ dữ tử giai lão đã không còn tồn tại. Bây giờ, người nàng quan tâm nhất là cha và nương, nếu mình chết đi có thể đổi lại an toàn cho bọn họ, nàng nguyện ý hy sinh. Chia cắt hai người yêu nhau là cỡ nào tàn nhẫn, cha mẹ là sinh mệnh của nhau, chỉ có cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc. Mà nàng, chỉ có một mình một người mà thôi, không quan trọng, vô khiên vô quải (không còn vướng bận).
Hơi thở lạnh lẽo mà âm u phả lên mặt, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiến đến gần bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Hiện tại, chưa phải lúc. Hơn nữa, ta cũng sẽ không để ngươi chết thay hắn."
Mộ Dung Tuyết mở mắt, ngực như bị đè nén, khó chịu nói: "Vì sao?"
"Mộ Dung Tuyết, nếu ta vẫn lấy thân phận Lạc Hành Vân ở bên ngươi, ngươi nguyện ý sống cùng ta cả đời sao?"
Mạc Tử Ngôn đột nhiên hỏi một câu, nghe được cái tên quen thuộc kia, trái tim tưởng như chết lặng kia lại đau nhói. Mộ Dung Tuyết không biết tại sao nàng đột nhiên lại hỏi như vậy, nhìn thẳng mắt nàng, muốn từ nơi đó tìm ra đáp án.
"Nếu ta buông tha hết thảy ý trả thù, khôi phục thân phận Lạc Hành Vân, ngươi sẽ cùng ta chung sống sao?" Mạc Tử Ngôn lại tới gần chút nữa, trong giọng nói không nghe ra buồn vui, mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ đơn giản là hỏi.
Nếu nàng lấy thân phận Lạc Hành Vân ở bên cạnh mình, bản thân mình còn có thể cùng một chỗ với nàng sao? Mộ Dung Tuyết bấu ngực áo, đây lại là lời nói nàng muốn trêu đùa mình sao?
"Sao không nói lời nào?" Mạc Tử Ngôn thấy nàng im lặng thì không buông tha, ánh mắt sáng ngời mang theo tia chờ mong, giống như thật sự muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Tầm mắt Mộ Dung Tuyết dần dần nhòe đi, nhìn gương mặt xinh như hoa trắng như tuyết kia,đáp án trong lòng cũng chầm chậm hiện ra.
"Ta......"
"Để ta trả lời thay ngươi đi." Mạc Tử Ngôn không đợi nàng nói hết liền cắt ngang lời nàng, ngón tay nắm lấy cằm nàng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng. "Ngươi sẽ không nguyện ý, bởi vì ngươi yêu là Lạc Hành Vân, mà không phải Mạc Tử Ngôn ta. Nhưng, ngươi lại không muốn ta đi tổn thương người nhà của ngươi, bởi vậy ngươi mới có thể do dự. Một người cho dù diễn tốt đến cỡ nào, cũng không thể trở thành hắn. Ngươi có hiểu không?"
Hàn ý dần dần bao phủ toàn thân, Mộ Dung Tuyết nghe hiểu. Một người diễn tốt đễn thế nào thì cũng không thể trở thành người kia, cho nên, nàng cũng vô pháp thay thế Mộ Dung Đường đi chuộc lỗi. Mạc Tử Ngôn hạ quyết tâm, muốn để cha trả giá đại giới.
Cảm giác ở cằm biến mất, Mộ Dung Tuyết nhìn bóng dáng màu trắng đang dần chạy xa kia, suy sụp ngồi bệt xuống đất, hô hấp suy yếu, đáp án còn chưa kịp nói ra miệng đành phải nuốt trở về.