"Lại là câu này. Ta thật không hiểu, lúc trước ngươi nói với sư phụ muốn xuống núi nhìn xem thế giới bên ngoài, qua mấy ngày nay sẽ trở về. Nhưng hiện tại như thế nào lại không đi, ngươi rốt cuộc muốn ở Ngự Kiếm sơn trang ngốc bao lâu a?"
"Làm xong chuyện muốn làm, tự nhiên sẽ đi. Tư Sở, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn không rõ cá tính của ta sao?"
"Nhưng ta sợ ngươi ở Ngự Kiếm sơn trang gặp rắc rối. Sư phụ nói giang hồ nhiều thị phi, cho tới bây giờ cũng không muốn chúng ta liên quan đến, ngươi cũng không nên -"
"Ta biết ta biết ~"
Lạc Hành Vân phun cọng cỏ trong miệng. "Ta không có ý gì khác, chính là Ngự Kiếm sơn trang chế tạo binh khí nổi tiếng thiên hạ, ta vẫn muốn kiến thức một chút mà thôi, này vừa lúc là tốt cơ hội a. Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây sự. Chẳng qua là dạy tiểu nha đầu kia cưỡi ngựa bắn tên, ở trong sơn trang chơi đùa một vòng, có thể xảy ra chuyện gì a."
Lạc Hành Vân đứng lên, dẫm lên mái ngói màu xám bước quanh Lâm Tư Sở mấy vòng.
"Sư muội ngươi không cần lo lắng. Ngươi không phải cũng rất muốn đi ra ngoài chơi sao, hiện tại ta đã mang ngươi đi, ngươi nên lên phố dạo đi thôi. Dưới núi luôn thú vị hơn trên núi nhiều. Bất quá, ngươi không nên đi thanh lâu a. Nơi đó nam nhân đều như lang như hổ, nữ nhân mà đến đó thì chính là dê vào miệng cọp. Ta sợ ngươi vào được mà không ra được."
"Đi đi, ngươi mới đi thanh lâu." Lâm Tư Sở đỏ mặt. "Ngươi này một thân nam trang đi vào, người khác khẳng định nhìn không ra ngươi là một nữ tử."
"Hì hì, ta đây, là một công tử anh tuấn ngọc thụ lâm phong~"
"Tự mãn!"
"Chính là vậy, ngươi còn chưa tin? Ai, ta không thèm nghe ngươi nói nữa. Tiểu nha đầu kia trong chốc lát không tìm thấy ta, khẳng định sẽ nóng nảy."
Lạc Hành Vân chớp chớp mắt với nàng, phi thân nhảy xuống mái hiên.
Lâm Tư Sở chưa kịp lên tiếng, người đã muốn chạy không thấy bóng dáng, tức giận dậm chân một cái.
"Thật là, chính mình đùa thống khoái, bỏ lại ta ở nơi này. Quá đáng!"
Miệng than thở, nhưng nàng cũng không có cách nào. Sư tỷ tuy rằng lớn tuổi hơn so với mình, lại có thời điểm còn ham chơi hơn mình. Nhưng lần này xuống núi, ít nhiều có nàng nói giúp, sư phụ mới đáp ứng cho mình cùng đi theo. Luôn theo nàng lang thang khắp nơi cũng không tiện.
Bất quá, Vịnh Châu lớn như vậy, chỗ nào thì hảo ngoạn đâu? Nghĩ đến vấn đề này, vẫn là về khách điếm trước, có lẽ mấy đứa nhóc nơi đó có thể cho vài ý kiến.
- --
Lạc Hành Vân nhàn nhã quay về giáo trường, thấy Mộ Dung Tuyết đang thế trung bình tấn, cánh tay mềm nhũn giơ lên, đỉnh đầu còn đặt một cái bát đầy nước, thân mình run rẩy hiển nhiên gần chống đỡ không được.
Nàng ngừng lại, ánh mắt vừa mới còn lộ ra ý cười giờ phút này tan hết độ ấm, đạm mạc nhìn bóng dáng màu lam kia bên cạnh giáo trường, nắm tay run rẩy, như là cố gắng đè nén cảm xúc.
"Ai nha!"
Bát nước rơi xuống đất dập nát, Mộ Dung Tuyết khom người ngồi phịch xuống đất, xoa phần eo cùng hai chân sớm đau ê ẩm.
"Mệt chết ta, cái kẻ chết tiệt kia cũng không biết chạy đi đâu. Thật muốn ta chết đứng ở chỗ này....."
Lạc Hành Vân thu lãnh ý, hít sâu một hơi lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, nhặt một nhánh cây dưới đất, chắp hai tay sau lưng thong thả đi qua.
"Ta chỉ là tránh đi trong chốc lát, ngươi lại bắt đầu lười biếng, này là sao?"
Mộ Dung Tuyết nghe được tiếng nói sau lưng muốn nhảy dựng lên. Kết quả vừa mới động đậy chân đã muốn run lên, đành từ bỏ, chỉ trừng hắn.
"Lạc Hành Vân! Ngươi chết đi đâu?! Ta đều đứng đủ một nén nhang! Ngươi nói muốn dạy ta cưỡi ngựa bắn tên, vì cái gì hiện tại ta lại ở đây đứng tấn? Ngươi gạt người!"
"Uy uy uy, ta nhưng là sư phụ ngươi a, ngươi sao có thể vô lễ như vậy. Sư phụ nói gì ngươi phải nghe nấy~"
"Đó là nói cho cha mẹ nghe, ngươi cũng lớn hơn ta không được bao nhiêu, ta mới không thèm gọi cái gì sư phụ. Đừng nói sang chuyện khác hù ta, ta chỉ muốn biết, chừng nào thì ngươi dạy ta cưỡi ngựa! Bắn tên! Luyện võ!"
"Ngươi ngay cả cơ bản nhất là trung bình tấn cũng đứng không được, còn muốn học cái gì? Vạn sự khởi đầu nan, ngươi quá bốc đồng, làm sao có thể chịu đựng tiếp. Ta xem vẫn là từ bỏ đi!"
"Này cùng trung bình tấn có quan hệ gì, sao ta không thể trực tiếp học kỵ xạ?"
"Người học võ ban đầu đều phải trải qua chuyện này. Có sức chịu đựng, có thể chịu khổ, mới có thể tiếp tục. Ngươi này một thân tế da nộn thịt (da mềm thịt mỏng) ngay cả một chút đau đớn đều chịu không nổi, còn trông cậy vào có thể học được cái gì đâu? Không thể chịu đựng được, quên đi, tự ngươi lo liệu đi."
Mộ Dung Tuyết không phục bĩu môi: "Ta không phải thế, ta muốn học! Không phải là thế trung bình tấn sao, ta luyện là được. Ta cũng không tin có cái gì có thể làm khó được ta!"
Nàng đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi chậm rãi ngồi xổm xuống, hai cánh tay duỗi thẳng, cau mày nhìn phía trước.
Lạc Hành Vân vừa lòng gật gật đầu, dạo quanh nàng một vòng, lấy nhánh cây chọt chọt đầu gối của nàng.
"Xuống chút xíu nữa, đầu gối phải giữ song song cùng mặt đất. Còn có cánh tay của ngươi, nâng lên trên chút, không được run. Thắt lưng phải thẳng, không được cong...."
"Lạc Hành Vân!" Mộ Dung Tuyết trừng hắn. "Ngươi đừng mượn cơ hội trả thù ta!"
Lạc Hành Vân giơ lên khóe miệng, bày ra một bộ dáng ta thực vô tội.
"Nghiêm sư xuất cao đồ, ngươi chưa từng nghe qua sao? Hay là, ngươi muốn từ bỏ?"
"Đừng coi thường người, ta sẽ nhịn."
Phép khích tướng dễ dàng lừa Mộ Dung Tuyết. Nàng cắn răng cố gắng bất động, chỉ chốc lát sau trên trán liền che kín mồ hôi, chân bắt đầu run lên, cánh tay cũng dần hạ xuống, nhưng nhớ đến lời nói đáng giận của Lạc Hành Vân, xốc lại tinh thần cố đứng thẳng. Tuyệt không thể bị hắn coi thường đi!
Một canh giờ sau.
"Ha ha ha, không nghĩ tới ngươi này tiểu thư nuông chiều từ bé cũng có thể kiên trì lâu như vậy."
Lạc Hành Vân ngồi trên ghế thái sư đặt cạnh giáo trường lắc lắc đầu, nhìn lư hương đã cháy hết.
"Tốt lắm, ngươi có thể nghỉ ngơi."
Nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn không nhúc nhích, Lạc Hành Vân có chút kỳ quái. Này là muốn đổi tính sao?
"Như thế nào, ngươi không muốn nghỉ ngơi?"
"Không, không phải...." Mộ Dung Tuyết gian nan giật giật đầu. "Ngươi, ngươi mau tới giúp ta. Ta... ta không động đậy được, người ta bị cương cứng rồi."
"Thật không? Ta xem xem."
Lạc Hành Vân đứng lên ôm nàng tới ghế thái sư, muốn giúp nàng xoa bóp tay chân một chút.
Đầu gối Mộ Dung Tuyết cứng ngắc như tảng đá, làm thế nào cũng không thẳng, lại sợ dùng khí lực quá lớn sẽ làm bị thương đến nàng, đành phải thôi, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa chân cho nàng.
"Ta chỉ là bảo ngươi đứng vững, ngươi lại dùng nhiều sức đến vậy. Thật muốn đem hai chân phá đi?"
"Ta không dùng nhiều sức làm sao đứng vững a! Ai u, ngươi chạm nhẹ, chạm nhẹ. Chân của ta tê đau tê đau, ai u!"
Lạc Hành Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hôm nay dừng ở đây, ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi."
"Không cần, ta còn muốn tiếp tục luyện!"
Mộ Dung Tuyết thình lình đứng dậy, lại kêu thảm thiết một tiếng, ngã về phía trước.
Lạc Hành Vân nhanh chóng đỡ nàng, ôm lấy eo của nàng khóa vào lòng mình: "Cẩn thận một chút!"
Mặt Mộ Dung Tuyết liền đỏ lên, nhéo lên cánh tay hắn.
Lạc Hành Vân ăn đau, kêu rên một tiếng: "A, ngươi làm gì!"
"Ngươi, ngươi, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Lạc Hành Vân cười nhạt: "Người luyện võ, không cần kiêng kị tiểu tiết. Chẳng lẽ ngươi muốn ta ném ngươi xuống đất?"
Nàng khom người muốn cõng Mộ Dung Tuyết.
"Sư phụ đưa ngươi trở về phòng, ngoan ngoãn không cần lộn xộn."
Mộ Dung Tuyết từ chối vài cái, ngẫm lại thấy trong lời nói của hắn cũng có chút quan tâm, huống hồ hai chân lại thật sự đau lợi hại, liền thuận theo ý hắn.
Nằm trên lưng hắn, ngửi được hương khí thản nhiên trên vạt áo hắn, mùi thơm ngát như là trúc mới đâm chồi. Nàng nhìn trộm liếc về người phía trước kia, ngũ quan thanh tú, minh mi hạo xỉ (răng trắng mày sáng). Càng là nhìn kỹ, lại càng cảm thấy khuôn mặt người này thật dễ nhìn. Trong lúc nhất thời tâm loạn thành một đoàn, lại không biết vì sao mà khẩn trương.
Lạc Hành Vân cũng không biết tâm tư của nàng, ôm nàng xuyên qua hành lang dài. Dọc theo đường đi nhìn thấy nha hoàn cùng người hầu hướng bọn họ hành lễ xong đều đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ rời đi, khóe miệng còn mang theo nụ cười ý vị thâm trường.
Lạc Hành Vân âm thầm buồn bực, chỉ thấy Ngự Kiếm sơn trang toàn là người cổ quái, hoàn toàn quên bản thân đang mặc nam trang, lấy thân phận nam tử ở lại bên trong trang.
Vào đến phòng, Lạc Hành Vân đặt Mộ Dung Tuyết lên trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, theo thói quen xoa mặt mặt nàng.
"Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Tuyết đẩy tay hắn, trên mặt phiếm đỏ ửng.
"Lạc Hành Vân, mời ngươi cư xử đúng mực!"
Lạc Hành Vân sửng sốt một chút, mới hiểu được chính mình lại đem thói quen chiếu cố sư muội mang tới đây. Nàng hiện tại là nam tử, như thế nào có thể sờ người ta mặt đâu.
"Là ta thất lễ. Ngày mai chân của ngươi khẳng định sẽ vừa đau vừa nhức. Nếu là chịu không nổi, hai ngày tiếp theo không cần tập luyện."
"Ta mới không có yếu đuối như vậy đâu. Ngày mai vẫn tiếp tục luyện! Ngươi đừng lấy cớ để lười biếng!"
"Ha ha, ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi lại nghĩ xấu ta. Thật sự là một nha đầu quật cường."
Lạc Hành Vân buồn cười ôm lấy song chưởng.
"Tính khí xấu như vậy, không sợ ngày sau dọa người ta chạy mất, không ai lấy sao?"
"Ai cần ngươi lo!" Mộ Dung Tuyết cầm lấy gối đầu bên người ném hắn. "Im miệng thối ngươi lại!"
"Ha ha ha, ta còn không biết ngươi có thể thẹn thùng đâu."
Lạc Hành Vân tránh thoát đánh lén của nàng, vọt ra ngoài phòng.
"Ta đi rồi, ngươi ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai giờ dần, gặp ở giáo trường!"
"Ai, ngươi -"
"Ân, ta cái gì?" Lạc Hành Vân từ ngoài cửa quay đầu lại, mang theo ý hỏi nhìn Mộ Dung Tuyết.
"..... Không có việc gì, ngươi đi đi."
Cửa phòng đóng lại, Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm cửa sổ ngẩn người, ngắm ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ tạo thành các vệt sáng trên mặt đất, như nhưng ngôi sao vỡ vụn.
Trong lòng có nho nhỏ mất mát, lại không biết là vì cái gì. Tự thấy thật buồn cười, chính mình khi nào thì giống thi nhân đa sầu đa cảm như vậy?
Buông dây buộc tóc, cởi áo khoác ra, kéo rèm xuống, vẫn là hảo hảo ngủ một giấc thì tốt hơn.
- --
"Tuyết Nhi mấy ngày nay đều cùng một chỗ với Lạc công tử sao?"
"Đúng vậy. Xem ra nữ nhi lần này là hạ quyết tâm muốn học võ, cả ngày đều ở giáo trường, cũng không ở nơi này quấn quít lấy ta. Thực chăm chỉ đâu."
Triệu Uyển Như châm trà cho Mộ Dung Đường, rồi ngồi xuống cạnh hắn.
"Chính ngươi sự vụ bề bộn, để Vũ Nhi ra ngoài xông pha, lại bắt Tuyết Nhi ở lại trong nhà, nàng tự nhiên sẽ không cao hứng."
"Con gái trong nhà, vũ đao lộng thương làm gì. Ta là vì tốt cho nàng, về sau lựa nhà tốt gả nàng, so với cái gì đều tốt hơn cả. Chờ nàng lớn, thì sẽ hiểu lý do ta làm như vậy."
"Lão gia, đây cũng không giống lời ngươi nói. Ngự Kiếm sơn trang vốn là đặt mình trong giang hồ, ngươi lại muốn cho Tuyết Nhi không nhiễm bụi trần, nói dễ hơn làm. Nếu là có cừu nhân cố ý gây chuyện, nàng tự bảo vệ mình như thế nào? Hơn nữa, giống ta đây thì không phải vẫn gả cho người trong giang hồ sao? Nhiều năm qua đi không phải vẫn tốt sao? Hay là lão gia còn nhớ đến chuyện mười lăm năm trước?"
"Ai, giang hồ ân oán nhiều, thị phi khó phân, không phải Tuyết Nhi có thể ứng phó được. Thất mà phục (mất đi rồi có lại), càng thêm trân quý. Ta cũng chỉ là hy vọng mẹ con các ngươi bình an mà thôi. Thôi thì, để cho Lạc công tử cùng nàng đi. Nếu sau này thật sự có tâm, sẽ dạy nàng kiếm pháp Mộ Dung gia."
"Lão gia, ngươi cảm thấy Lạc công tử kia phẩm hạnh như thế nào?"
Mộ Dung Đường gật đầu, vuốt vuốt chòm râu, tán dương: "Ân, tướng mạo không sai, lại dịu ngoan có lễ. Hắn từ nhỏ theo sư phụ lên núi tu luyện, không tham dự giang hồ phân tranh, nhưng thật ra phẩm tính thuần lương."
"Lão gia, ngươi khen hắn như vậy, là rất thích hắn sao?"
"Ta cảm thấy nếu Vũ Nhi cũng có thể như hắn, gặp chuyện sẽ đắn đo thích đáng liền không cần ta quan tâm. Hài tử kia cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá nóng vội. Học chút võ nghệ liền cảm thấy không người có thể địch lại, cho nên ta mới cho hắn đi ra ngoài tôi luyện để tiêu bớt nhuệ khí, cũng cho hắn biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, thu lại tính tình kiêu ngạo của hắn. Phu nhân, sao ngươi bỗng nhiên hỏi tới cái này?"
Triệu Uyển Như nhẹ nhàng cười, ý vị thâm trường nói: "Ngươi cảm thấy hắn cùng Tuyết Nhi nhà chúng ta tương xứng không?"
Mộ Dung Đường lập tức hiểu được.
"Ngươi là muốn Tuyết Nhi gả cho hắn? Hắn bất quá cũng chỉ ở Ngự Kiếm sơn trang mấy ngày mà thôi. Lại dựa vào cái gì cho rằng hắn là người Tuyết Nhi có thể phó thác? Làm như vậy thật sự là có chút không thỏa đáng."
"Lão gia, ngươi sốt ruột cái gì, ta chỉ là nhắc tới, lại không có làm bắt chúng thành thân ngay. Nếu là không hợp, có thể chậm rãi ở chung, thời gian không là vấn đề. Tuyết Nhi đã muốn cập kê, cũng nên lo lắng đến chuyện kết hôn. Hành Vân hài tử này lại dễ làm người khác thích. Nếu chúng có thể lưỡng tình tương duyệt, xứng thành một đôi, không phải vừa lúc?"
"Ha ha, phu nhân, việc này chúng ta nói không cũng không được, cũng phải xem Tuyết Nhi cùng Lạc công tử nghĩ như thế nào. Chuyện này nếu chỉ từ một phía cũng sẽ không thành. Nếu Lạc công tử có người trong lòng, Tuyết Nhi thích hắn cũng là uổng công."
"Kia cũng phải, là ta nóng nảy. Bất quá, ta nhưng thật ra nghe hạ nhân nói qua, ngày đầu tiên Tuyết Nhi đứng tấn lại đứng đến chân mỏi không đi được, là Hành Vân ôm nàng trở về. Ngày đó, nhưng là có rất nhiều người thấy được. Tuyết Nhi cho tới bây giờ cũng đâu có cho ai ôm như vậy."
Mộ Dung Đường rất là ngoài ý muốn. Mộ Dung Tuyết luôn tỏ ra mạnh mẽ, như thế nào để người khác ôm trở về.
"Thật sự? Sao ta không biết?"
Triệu Uyển Như thầm oán nói: "Ngươi cả ngày không phải ở chú kiếm phòng thì chính là ở bên ngoài, sao biết được cái gì cơ chứ. Ta xem a, hai hài tử này cũng không phải không có tâm tư kia. Nếu Tuyết Nhi thích cùng hắn chung một chỗ, cũng rất tốt."