Phong Hoa Tuyết

Chương 27: Sát ý



Mạc Tử Ngôn một đường đuổi theo Hồng Y đến gần tàn tích của Ngự Kiếm sơn trang thì không thấy bóng người nữa. Nàng kinh ngạc nhìn xung quanh, đoán Hồng Y đã vào Ngự Kiếm sơn trang. Đường trước mắt bỗng xoay chuyển, trên lưng từng đợt đau đớn truyền tới làm cho nàng nhớ lại phía sau còn cắm 3 phi tiêu độc chưa lấy xuống. Lấy bình dược từ trong vạt áo ra một viên giải bách độc rồi uống nó, nàng vận khí nhảy lên đỉnh của sơn trang.

Đã lục soát khắp Ngự Kiếm sơn trang cũng không thấy Hồng Y và Triệu Uyển Như, Mạc Tử Ngôn đang hoài nghi mình tới sai chỗ rồi, đúng lúc này thì nghe được một tiếng kêu rên.

Tim Mạc Tử Ngôn hẫng một nhịp, ở trong mật thất! Lần theo trí nhớ tìm tới Chú Kiếm phòng đổ nát, xuyên qua đám thi thể bốc mùi đến tận sâu bên trong mật thất, nàng kinh ngạc nhìn thấy Triệu Uyển Như miệng đầy máu nằm trên mặt đất. Bức tường phía sau nàng bị nổ thành cái động lớn, lộ ra con đường quanh co, chắc kẻ bắt nàng đi đã thoát theo lối này.

"Phu nhân!" Mạc Tử Ngôn ôm lấy nàng, kiểm tra hô hấp, còn thở, nhưng lại tỏa ra một mùi hương kỳ quái, môi chuyển xanh, là dấu hiệu trúng độc. Vội vàng cầm viên thuốc cho nàng uống vào, Mạc Tử Ngôn buông nhuyễn kiếm xuống, dùng ngón cái nhấn vào huyệt nhân trung (là phần ngấn rãnh môi trên thẳng từ mũi xuống) của nàng, khẽ gọi: "Triệu phu nhân, Triệu phu nhân, mau tỉnh lại......"

Triệu Uyển Như từ hôn mê chuyển tỉnh, nghe được tiếng của Mạc Tử Ngôn, đột nhiên dùng sức nắm lấy tay áo của nàng, đôi môi run run kêu tên nàng. "Tử Ngôn, Tử Ngôn......"

"Phu nhân đừng sợ hãi, Tử Ngôn ở đây. Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Khi nãy là ai kêu?"

Triệu Uyển Như mở to hai mắt như để nhìn rõ Mạc Tử Ngôn, ngón tay lạnh lẽo một lần lại một lần vuốt ve hai má của nàng, từ lông mi đến ánh mắt, rồi theo mũi đến môi và cằm. Mạc Tử Ngôn lo lắng cầm tay nàng. "Phu nhân, phu nhân làm sao vậy? Cảm thấy khó chịu sao?"

Triệu Uyển Như gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, con ngươi đen nhánh chảy ra hàng lệ đục ngầu, trong mắt nàng hiện lên một tia thống khổ, rất nhanh liền che dấu đi.

Nàng lộ ra một nụ cười trấn an với Mạc Tử Ngôn, suy yếu nói: "Tử Ngôn, mang ta trở về đi."

- --

Tự ngày ấy trở về từ Ngự Kiếm sơn trang, Triệu Uyển Như dù thế nào cũng không chịu mở miệng, không hề đề cập tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gặp được cái gì, chỉ khẩn cầu mau chóng chữa khỏi mắt của nàng.

Giản Khuynh Mặc không nghĩ rằng mình rời đi chốc lát lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lo lắng còn có thể có người tìm đến, liền phân phó Mạc Tử Ngôn mang theo các nàng thay đổi chỗ ở. Nàng giúp Triệu Uyển Như xem mạch đập, vừa cẩn thận kiểm tra khắp nơi, rồi còn đun thuốc cho nàng uống giải trù độc tố còn sót lại.

Mộ Dung Tuyết một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh Triệu Uyển Như, e sợ mẫu thân lại bị kẻ khác bắt đi. Nàng cảm thấy nương thật kỳ lạ, lúc Mạc Tử Ngôn đi theo Giản Khuynh Mặc đến thay thuốc luôn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt còn mang theo nỗi đau thương khó nói rõ. Đến khi phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Triệu Uyển Như sẽ lại gắt gao nắm tay mình, nói luyên thuyên mãi về những kỷ niệm trước kia, còn dặn dò nàng về sau phải biết hảo hảo chiếu cố bản thân, lạnh phải mặc thêm quần áo, mệt mỏi thì phải mau chóng nghỉ ngơi.

"Nương, mấy ngày nay nương làm sao vậy, vì sao lại luôn nói với con mấy chuyện này?" Mộ Dung Tuyết sợ Triệu Uyển Như có chuyện gì, nghe nàng nói những lời này, thật giống như dặn dò mình những chuyện cần làm sau khi nàng rời đi vậy. Loại cảm giác này làm cho nàng sợ hãi.

"Có phải kẻ bắt nương đi đã nói với nương cái gì không?"

"Ta chỉ lo lắng Tuyết Nhi sống không tốt." Triệu Uyển Như cười nhẹ, sủng nịch vỗ về đầu nàng. "Tuyết Nhi, nếu sau này cha cùng nương không ở bên cạnh con, con nhất định phải cùng ca ca đỡ đần lẫn nhau. Nhớ rõ gọi ca ca con, tìm lại những thứ thuộc về Mộ Dung gia, trùng kiến Ngự Kiếm sơn trang."

"Nương!" Mộ Dung Tuyết bất an đánh gãy lời nàng. "Con sao cũng không đi đâu hết. Con muốn bồi bên cạnh nương, chăm sóc nương và cha, ở bên hai người cả đời."

"Hài tử ngốc, con muốn ở cạnh ta và cha con cả đời, nhưng hai người chúng ta lại không thể theo bồi con cả đời a." Mắt Triệu Uyển Như được vải bịt quanh, nhìn không thấy cảm xúc trong đó. Yết hầu như là bị một bàn tay nắm chặt, phải tiến đến bên tai Mộ Dung Tuyết mới có thể để nàng nghe rõ mình nói cái gì. Còn có ba ngày, ba ngày sau hai mắt sẽ phục hồi như cũ, đến lúc đó, nàng cũng sẽ hoàn toàn trở thành một người câm.

Hoặc là vĩnh viễn không nhìn thấy, hoặc là vĩnh viễn không nói chuyện, hai lựa chọn này cái nào cũng thống khổ. Lúc trước Giản Khuynh Mặc muốn nàng chọn thì nàng đã biết, nhưng nàng càng ngày càng may mắn lựa chọn lúc trước. Vướng bận của nàng đã không còn nhiều lắm, chỉ hy vọng tương lai của hai đứa con được an ổn.

Còn có, đó là chính mắt thấy mặt đứa nhỏ chưa từng gặp kia một lần.

- --

Một ngày nắng vàng chói chang, tiếng chiêng đinh tai nhức óc vang lên trên con phố náo nhiệt nhất Vịnh Châu thành. Mấy người tò mò đều bị tiếng chiêng này thu hút, sáp lại gần người gõ chiêng đồng kia, chỉ trong chốc lát liền vây quanh kín không còn kẽ hở.

Trong đám đông bỗng vang lên tiếng thét. Nam tử này thân cao bảy thước, thân hình mập mạp, trên khuôn mặt ngăm đen là một đạo vết sẹo dữ tợn. Khiến mọi người sợ hãi kinh thán không phải diện mạo của nam tử, mà là mấy thanh trường kiếm trên cái bàn ở sau lưng hắn. Có tất cả ba thanh kiếm, một thanh toàn thân tuyết trắng, một thanh mỏng như châm tuyến (kim thêu), còn thanh còn lại mang một màu đỏ rực.

"Các vị các vị, nhờ mọi người ủng hộ, hôm nay ta có mấy thứ tốt muốn bán ở nơi này, có lòng thì vạn vạn không thể bỏ qua cơ hội!"

Trong đám người có người kêu lên: "Ngươi bán bảo bối gì chứ? Chẳng qua là ba thanh kiếm cổ quái mà thôi."

Tên mập mạp chọn mi, trên mặt đầy vẻ đắc ý: "Cũng không nên coi thường chúng nó. Tên của bảo kiếm này ta nói ra khẳng định dọa các ngươi nhảy dựng. Ở đây có người nào hành tẩu giang hồ không?"

Vài nam nhân mặc tố sam (đồ màu trắng) đứng dậy, một người trong đó đứng đầu tay cầm kiếm ôm quyền, ngạo mạn nhìn hắn: "Mấy người chúng ta đều thuộc Ngũ Chu Phái, đã gặp qua không ít bảo kiếm. Ngươi cứ nêu tên mấy kiếm kia ra, là thật là giả chúng ta tự khắc biết."

Tên mập mạp cười hắc hắc, cầm lấy kiếm trên bàn. "Kiếm này toàn thân tuyết trắng, tên là Tễ Tuyết kiếm. Kiếm này mỏng như kim châm, tên là Thanh Ti (tơ) kiếm, còn kiếm này quanh thân đỏ rực, tên là Xích Lân kiếm."

Mặt ba nam nhân kia đều biến sắc, mấy người xem náo nhiệt thấy biểu tình bọn họ không đúng, đều vội vàng hỏi: "Có nghe qua kiếm này sao?"

Một tên cao ráo trong đó mặt xẹt qua tia thèm thuồng. "Kiếm này của ngươi là xuất từ Ngự Kiếm sơn trang?"

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều ồ lên.

"Ngự Kiếm sơn trang, không phải là trang bị diệt môn sao?"

"Ngự Kiếm sơn trang chế tạo bảo kiếm nổi tiếng thiên hạ, sao có thể lưu lạc đến nơi này?"

"Ta nghe nói nha, từ sau khi sơn trang kia gặp họa, tất cả kiếm ở đó đều bị trộm, giang hồ đều đồn ầm lên về nó......"

"Bảo bối này là vô giá a......"

Tên mập mạp nhàn nhã tự đắc nghe bọn họ bàn luận, tằng hắng cổ họng: "Ba thanh kiếm này của ta chính là nằm trong bộ mười ba tuyệt thế bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang. Các vị hẳn là đều nghe nói qua các môn phái vì mấy bảo kiếm này đã bắt đầu tranh đoạt, người người tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Một thanh kiếm ngàn vàng khó cầu. Trước kia ta từng ở Ngự Kiếm sơn trang, phải mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được ba thanh kiếm này, hôm nay muốn đem chúng ra bán, một thanh chỉ cần ba trăm lượng!"

"Trời ạ, ba trăm lượng!"

"Cũng không thể rẻ hơn đâu, đó là tuyệt thế bảo kiếm a, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng đáng giá."

"Nói miệng không có bằng chứng." Một vị hán tử từ trong đám đông từ từ bước ra. "Ngươi có cách nào chứng minh đây là đồ thật?"

"Này đơn giản a." Tên mập mạp đến chỗ một tảng đá lớn, cầm Tễ Tuyết Kiếm dùng sức vung lên đã chém tảng đá thành hai nửa, lại lấy Xích Lân Kiếm chém hai nửa kia thành bốn, mỗi một khối đều góc cạnh rõ ràng, đủ thấy đao phong lợi hại cỡ nào.

Hắn đối mặt với mấy người vây xem, đắc ý hỏi. "Thế nào?"

"Ai, còn kiếm tên Thanh Ti đâu, ngươi sao không thử nó. Mỏng như vậy chắc sẽ gãy đi!"

"Các ngươi xem cho rõ." Tên mập mạp duỗi thẳng cánh tay, đem Thanh Ti chỉa vào viên đá vụn, dùng sức ấn xuống, Thanh Ti kiếm liền xuyên qua vụn đá, hắn giơ kiếm lên cho mọi người xem rõ. "Đã nhìn rõ chưa, mũi kiếm này một chút cùn cũng không có, bốn phía đều rất sắc bén!"

"Quả nhiên là hảo kiếm." Hán tử gật đầu khen ngợi, tròng mắt đảo qua đảo lại. "Ba trăm lượng rất quý, ta ra một trăm lượng mua Xích Lân kiếm của ngươi!"

Tên mập lắc đầu như trống bỏi. "Điều này sao được, kiếm này của ta không phải là hàng thường, là thứ tốt, bán nhiêu đây đã quá tiện nghi rồi!"

"Mấy kiếm này của ngươi chắc cũng có lai lịch bất chính, nếu không mau mau sang tay, chọc đến họa thì ngay cả một đồng cũng không có đâu!" Hán tử không chịu bỏ qua. "Bán cho ta còn có một trăm lượng. Một đám người ở đây ai có thể mua kiếm của ngươi."

"Lời này có thể không đúng." Ba người Ngũ Chu Phái không đồng ý. "Thứ tự trước sau, ngươi không hiểu sao? Ba kiếm này chúng ta đều muốn, một ngàn lượng được không?"

"Này......"

"Uy, lão tử muốn trước, mấy tiểu tử các ngươi còn chưa dứt sữa dám tranh với ta?"

"Như thế nào, ngươi không phục? Có bản lĩnh lại đây tranh, đánh thắng được ta, ta không cần tiền tặng không cho ngươi!"

Hán tử rút đại đao ra. "Là ngươi nói, hôm nay nếu chết ở chỗ này, đừng trách lão tử xuống tay ngoan tuyệt!"

Hắn giơ đại đao lên cao, đang muốn thi triển chiêu thức, bỗng cảm thấy trên tay nhẹ hẫng, chỉ nghe ầm một tiếng, nửa thanh đao rơi xuống bên chân.

Bốn phía lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, hán tử ngây dại, người của Ngũ Chu Phái cũng ngẩn cả người, đao này làm sao mà gãy?

"Ngươi nói kiếm này là của Ngự Kiếm sơn trang bị mất sao." Trong đám người, một nam tử khoảng hai mươi tuổi chậm rãi đi ra, mày kiếm mắt sáng, trong mắt mang theo sự khinh miệt. "Thật sự là khẩu xuất cuồng ngôn (nói bậy)."

Tên mập thấy việc làm ăn bị quấy rối, thập phần bất mãn: "Uy, vị tiểu huynh đệ này, ngươi nếu không mua kiếm thì tránh đi, đừng ở đây nói bậy!"

"Nói bậy? Là ta nói bậy hay là ngươi nói bậy?" Hắn cười lạnh quét mắt nhìn mấy người, tay xoa bội kiếm bên hông, một đạo hồng quang hiện lên, mọi người còn chưa thấy rõ ràng, đã thấy cái chiêng đồng trên bàn bị chém thành hai nửa, mà bàn gỗ kia lại không có chút tổn thương.

Hán tử bừng tỉnh đại ngộ. "Đao của ta là ngươi chém đứt!"

"Ha ha ha, ta xem tuyệt thế bảo kiếm kia của ngươi, còn không bằng thanh kiếm bình thường này của ta." Ánh mắt nam tử bỗng nhiên trở nên sắc bén, mang theo hận ý khắc cốt thẳng tắp nhìn chằm chằm tên mập mạp. "Ngự Kiếm sơn trang vô tội gặp một hồi hạo kiếp, mấy kẻ lừa đảo các ngươi cả gan mượn danh tuyệt thế bảo kiếm mà vơ vét của cải, quả nhiên là không để Ngự Kiếm sơn trang vào mắt!"

Tên mập bị ánh mắt này nhìn đến lạnh cả sống lưng, nhưng ngoài miệng vẫn còn muốn cãi. "Ngươi sao biết kiếm này của ta là giả, chưa từng thấy, đừng có ăn nói lung tung!"

"Hừ, ta đương nhiên đã từng thấy qua." Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, hướng kiếm chỉ ngực người kia, thân kiếm đỏ sậm phiếm ánh sáng quỷ dị. "Bảo kiếm của Mộ Dung gia, chỉ có bảy thanh, ở đâu ra sáu thanh nữa cho đủ bộ mười ba như lời ngươi nói?"

Người của Ngũ Chu Phái gắt gao theo dõi kiếm trên tay hắn, kinh hô ra tiếng. "Đây mới là Xích Lân Kiếm chân chính!"

Tên mập sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh, hắn chỉ là nghe người ta nhắc về cao thủ sử dụng Xích Lân kiếm, muốn mượn danh này kiếm chút lời, ai mà đoán được lại gặp hắn ở Vịnh Châu thành!

Thấy hắn hùng hổ, những câu vì danh dự Ngự Kiếm sơn trang đính chính, tên mập mạp đoán rằng hắn là đệ tử Ngự Kiếm sơn trang, bùm một tiếng quỳ xuống: "Đại, đại hiệp, ta chỉ là vì muốn kiếm miếng cơm! Không có ý tứ gì khác cả! Mộ Dung trang chủ trên trời có linh thiêng, ta đáng chết, ta tự phạt, ta tự phạt!"

Hắn liên tục tát vào mặt mình, đánh đến hai bên má sưng vù. Ánh mắt Mộ Dung Vũ lạnh lẽo nhìn mà không lên tiếng. Hán tử thô lỗ kia quan sát một hồi lâu rồi nhảy ra trước mặt hắn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, tay chỉ vào mặt hắn:

"Nếu kiếm của ngươi là đồ thật, liền cùng ta đánh một hồi, người thắng làm vua, ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần kiếm của ngươi!"

"Ha ha, khẩu khí thật cuồng vọng." Mộ Dung Vũ nheo mắt lại. "Ngươi đến từ nơi nào?"

"Thúi lắm, lão tử trước kia từng ở Thiếu Lâm! Phương trượng Thiếu Lâm tự mình truyền thụ võ nghệ cho ta!" Hán tử nổi giận đùng đùng xăn tay áo. "Hôm nay ta sẽ giáo huấn một chút tên tiểu tử tự đại nhà ngươi, để ngươi nhớ kỹ!"

Hắn cầm lấy "Tễ Tuyết Kiếm" trên bàn chém lên người Mộ Dung Vũ. Mộ Dung Vũ đứng im không nhúc nhích, cánh tay dùng chút lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang thanh thúy, cả vật thể màu trắng kia liền gãy thành mấy đoạn. Hán tử sững sờ một hồi, lại bị Mộ Dung Vũ một cước đá ra thật xa.

Hắn nhặt mảnh vụn lên. "Các ngươi nhìn kỹ xem, đây rốt cuộc là cái gì?"

Mặt ngoài của mảnh vụn chảy ra chút chất lỏng, đám người đều thốt lên. "Là khối băng! Chỉ là khối băng thôi a!"

Nguyên lai cái gọi là Tễ Tuyết kiếm, chỉ dùng một khối băng thật lạnh bao quanh thanh sắt mà thôi.

Hán tử ôm bụng đứng dậy, thân kiếm lạnh lẽo như thân rắn kề sát mặt hắn, khóe miệng Mộ Dung Vũ giơ lên nụ cười tà: "Ngươi nói, ta nên xử ngươi thế nào trước."

"Không.... Đừng mà, đại hiệp tha mạng!" Hắn thất kinh quỳ xuống dập đầu. "Ta nhận thua, ta nhận thua!"

Tên mập bán kiếm thấy tình thế đã đi sai hướng, muốn co chân chạy trốn, một khối đá vụn nện vào cái gáy hắn, đau đến làm hắn ôm đầu kêu la lăn lộn trên đất.

"Một kẻ cũng đừng mong thoát. Còn có các ngươi..." Mũi kiếm của Mộ Dung Vũ lần lượt chỉ tới, ba người Ngũ Chu Phái sợ tới mức cương cứng tại chỗ, hai chân như muốn nhũn ra!

"Mộ Dung gia chịu khổ diệt môn, thi cốt chưa lạnh, các ngươi lại ở nơi này đoạt kiếm, thật sự là đáng chết." Mộ Dung Vũ cắn răng, cất tiếng cười to. "Hôm nay ta liền lấy mạng chó của các ngươi, tế vong linh những đệ tử chết oan ở sơn trang!"

Cánh tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, Mộ Dung Vũ đang nổi lên sát tâm xoay người muốn chém kẻ ngăn cản mình. Trung niên nam tử ở phía sau hắn vội vàng lui vài bước.

"Đừng động thủ, là ta!"

Mộ Dung Vũ sửng sốt. "Tả thúc thúc?"

"Vũ Nhi, không thể lỗ mãng!"

"Ta không có!" Mộ Dung Vũ mặt trầm xuống. "Mấy tặc nhân này mơ ước bảo kiếm, chính là đáng chết!"

Hắn giơ kiếm còn muốn chém xuống, Tả Chấn Thiên vội vàng chế trụ bờ vai của hắn. "Vũ Nhi, nơi này là phố xá sầm uất, không phải trong núi trong rừng, ngươi giết người sẽ bị triều đình truy cứu!"

"Đừng ngăn cản ta, bọn họ đáng chết, bọn họ đáng chết!" Mộ Dung Vũ rít gào giãy dụa, Tả Chấn Thiên quát bọn người kia. "Còn không mau cút đi!"

Mấy người ấy lại tinh thần liền vội vàng đổ xô bỏ chạy, dân chúng xem náo nhiệt cũng bị bộ dáng Mộ Dung Vũ như kiểu muốn giết người làm cho sợ hãi, đều trốn ra thật xa, e sợ cái xích kiếm kia để lại một lỗ hổng trên người mình.

"Buông, buông!" Mộ Dung Vũ dùng sức giãy dụa. "Ta muốn giết mấy tên hỗn đãn đó!"

Tả Chấn Thiên theo lời buông ra, tát một cái lên mặt Mộ Dung Vũ. Cái tát này dùng lực không hề nhỏ, đánh một cái mà trước mắt Mộ Dung Vũ chợt tối sầm, lỗ tai ong ong.

Tả Chấn Thiên tức giận nộ Mộ Dung Vũ: "Đủ! Ngươi không phải tiểu hài tử, còn muốn hồ nháo đến khi nào!"

- ------

Editor có lời muốn nói: Tuần vừa rồi nhà bị mất mạng, bây giờ mới ra chương, các bạn thông cảm nha~~

Ps: cầu like, cầu nhắn lại =))

"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.