"Cô nương, mưa lớn như vậy sao lại không bung ô lên?"
Người nọ giống như không nghe thấy, bước nông bước sâu đi về phía trước, toàn thân đã muốn ướt đẫm nước mưa, mái tóc dính nước rối tung sau vai.
Hán tử trong quán trà nhìn nàng đi xa, thở dài, một cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại là một đứa ngốc chứ.
Một trận gió lạnh thổi tới, Mộ Dung Tuyết bất giác rùng mình. Y phục trên người lạnh như băng dán chặt vào da thịt, lông mi đầy giọt mưa, mảnh vải quấn quanh tay thấm nước có chút máu loang ra. Trên chân giống như gắn thêm chì, vừa nặng vừa lạnh, đôi hài bị nước bùn làm bẩn hề hề, lúc dẫm xuống đất sẽ chảy ra nước. Nàng hoảng hốt đi về phía trước, trên mặt tái nhợt không chút sức sống, không có mục tiêu, chỉ là dựa vào bản năng đi về phía trước. Mặc kệ đi nơi nào, chỉ cần là rời khỏi nơi đó, cách thật xa là tốt rồi.......
Người đi trên đường vội vã bung ô trúc, lúc lướt qua người nàng, đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Mặt đường có đầy vũng nước to nhỏ, chiếu ra bóng dáng chật vật của bản thân lúc này. Trong màn mưa mênh mông, tầm mắt của nàng mơ hồ, nàng lau nước mưa trên mặt một chút, lại tiếp tục vô mục đích đi về phía trước.
Lần nữa ngẩng đầu, mới phát hiện mình bất tri bất giác đi tới Ngự Kiếm sơn trang. Cột đá bị hư hại vẫn sừng sững đứng trong mưa, nhưng khối bảng hiệu thiếp vàng sớm chẳng biết đi đâu.
Mộ Dung Tuyết vươn tay, đầu ngón tay chạm vào hoa văn chạm nổi trên cột đá. Một vài ký ức xưa cũ hiện lên trong đầu. Nàng ngồi trên vai cha ngắm bầu trời ngoài kia, cười nói một ngày nào đó mình sẽ cao lớn hơn hắn, ca ca lười luyện kiếm bị cha phạt đứng góc tường, thừa dịp cha ngủ vẽ râu trên mặt hắn, còn có nụ cười dịu dàng của nương... Đã không còn, đèu không còn.
Năm ấy chín tuổi, nàng cùng Mộ Dung Vũ mười một tuổi được cha đưa tới một gian phòng kỳ quái. Nơi đó lạnh như băng lại tối đen, ánh nến vàng cam chiếu sáng sườn mặt cương nghị của Mộ Dung Đường.
Bàn đá trước mặt đặt rất nhiều thanh kiếm hình dạng độc đáo, thân kiếm phát ra ý lạnh phản xạ ánh sáng kỳ dị. Mộ Dung Đường nói, bảo kiếm này là tâm huyết của nhiều thế hệ tiền bối ở Ngự Kiếm sơn trang cất dấu, thiên hạ vô song, chỉ có nhân tài của Mộ Dung gia mới có tư cách kế thừa, là niềm tự hào của Mộ Dung thế gia. Hắn còn nói, kiếm còn người còn, nếu có một ngày nào đó kiếm rơi vào tay người khác, lúc đó chỉ có thể nói rằng Ngự Kiếm sơn trang đã không còn tồn tại nữa......
Từ nhỏ sống dưới sự bảo hộ của cha, nàng chưa bao giờ biết một người tự dựa vào sức mình để tồn tại có bao nhiêu gian nan, cũng chưa bao giờ biết giữa người với người lúc nào cũng tồn tại tranh đoạt lừa gạt, còn tưởng rằng chỉ cần chân thành đối đãi, có thể đổi lấy tươi cười của đối phương. Sự thật nói cho nàng biết ý tưởng lúc trước có bao nhiêu ngu ngốc, nàng cũng hiểu được điều cha nói, giang hồ vô tình.
Xa xa là dãy núi thấp thoáng dưới màn mưa, như ẩn như hiện lại có vẻ phiêu dạt hư vô, nàng bỗng nhiên nhớ đến ngày đó từng cùng Mạc Tử Ngôn cưỡi ngựa ở sơn cốc.
Dẫm lên mặt cỏ lầy lội, trong sơn cốc trống trải chỉ có tiếng gió thổi mưa rơi. Bên trái là dãy núi vô tận, bên phải là vực cốc sâu vô cùng. Những con bướm từng thấy ở nơi này giờ đã biến đâu mất, chỉ còn lại những đám cỏ bị gió mưa tẩy rửa thành xanh tốt.
Bên tai giống như có thể nghe được tiếng hô lớn trong sơn cốc ngày ấy vang lên.
Ngươi lại xem thường ta, ta đã học được cách cưỡi ngựa rồi. Ha ha ha, ngươi không đuổi kịp ta đâu! Chúng ta thử xem ai tới đỉnh núi kia trước! Giá! Giá!
Tiểu Tuyết!
...
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời bị dãy núi cắt ngang, thấy mình đứng giữa nơi này thật nhỏ bé, mờ mịt mà bất lực, lại tìm không thấy chỗ dung thân.
Lê bước chân đi về phía trước, thẳng đến có thể nhìn thấy mép vực sâu, một trận gió lạnh từ đáy cốc thẳng hướng đi lên, thổi bay trên tóc mái ướt nhẹp trên trán. Toàn thân bỗng nhiên tràn lan một trận lãnh ý, làm cho nàng nhịn không được ngồi xổm xuống ôm chặt chính mình, cất tiếng nghẹn ngào mang theo nỗi nhung nhớ: "Hành Vân, Tiểu Tuyết lạnh quá, lạnh quá......"
Người nọ từng ở trước mặt cha nói: Vãn bối vẫn luôn quý mến thiên kim của trang chủ, muốn nghênh đón nàng vào cửa, thỉnh trang chủ thành toàn! Nếu trang chủ đáp ứng, ngày sau cho dù muốn ta lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất!!
Nàng rõ ràng đã từng nói, nói rằng sẽ bảo vệ mình, nhưng hôm nay tất cả thống khổ đều là do nàng ban tặng.
"Mạc Tử Ngôn, ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?"
Mộ Dung Tuyết quỳ trên mặt đất, thân thể run run siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ bừng cất chứa bi ai cùng phẫn hận. Nàng đứng trước bờ vực hô thật to, như là muốn ném hết gánh nặng chồng chất ở ngực ra ngoài.
"Mạc Tử Ngôn, ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!......."
Tiếng hét quanh quẩn trong sơn cốc, một vòng một vòng tiêu tán theo gió mưa.
Nếu là từ nơi này bắt đầu, liền từ nơi này chấm dứt đi. Ánh mắt Mộ Dung Tuyết dần dần trở nên quyết tuyệt.
"Mạc Tử Ngôn, từ nay về sau, Mộ Dung Tuyết ta sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa!"
Dường như mưa càng ngày càng lớn.
Người đi trên đường càng ngày càng ít. Người đến quán trà núp mưa vốn ít ỏi, chủ quán bắt đầu thu thập bát trà, dọn dẹp về nhà. Đối diện bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử vội vã chạy tới, tuy rằng bị mưa làm chật vật, nhưng vẫn không thể che dấu dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Hắn ngẩn người: "Cô nương muốn uống trà sao?"
Nàng lau lau vết nước mưa trên mặt, lo lắng hỏi: "Ngươi có gặp qua một cô nương mặc váy lam? Vóc dáng so với ta cao như vầy, gầy teo, trên tay còn bị thương?"
"Nga, có gặp có gặp, mới một nén nhang trước đã từng đi ngang qua quán của ta." Hắn không ngừng gật đầu, tay chỉ về hướng nam. "Nàng một mình cũng không có mang ô theo, đi thẳng theo hướng đó! Cô nương có muốn......"
Nửa câu sau còn nghẹn trong cổ họng, bạch y nữ tử đã bỏ chạy xa. Hắn nghiêng người nhìn bàn trà thật lâu sau mới thẳng lưng phủi phủi bọt nước trên vai, buồn bực lầm bầm lầu bầu: "Mấy người này làm sao vậy, một đám hoảng hoảng hốt hốt."
"Mộ Dung Tuyết! Mộ Dung Tuyết!"
Tiếng la kích động vang truyền thật xa, ở trong mưa càng thêm thánh thót. Dọc đường Mạc Tử Ngôn hỏi thăm rất nhiều người, dẫm chân trên bãi cỏ mà hô tên Mộ Dung Tuyết.
Sơn cốc này trước kia mình cùng nàng đã từng tới, cũng chính là ở trong này, nàng đoạt nụ hôn đầu của nàng. Mạc Tử Ngôn bàng hoàng tìm kiếm bóng dáng của nàng, trước mắt sáng ngời, một vật nhỏ màu trắng thu hút ánh mắt nàng. Nàng vội vàng chạy qua, nhặt cái khăn bị mưa làm ướt lên, chữ 'Vân' bên dưới làm đau đớn hai mắt nàng. Đây là Mộ Dung Tuyết tự tay thêu, cùng với cái trên người mình là một đôi.
Trước mặt đã không còn đường đi, chỉ có mép bờ vực ngăn cản bước chân nàng. Bất an từng chút lan tràn, hai chân mềm nhũn, Mạc Tử Ngôn quỳ gối, gục đầu. Trên vách đá cây cối mọc um tùm ngăn cản tầm mắt, nàng nhìn thấy mảnh vải băng bó vết thương trên tay Mộ Dung Tuyết ở giữa một đống xanh biếc, vô lực nắm lấy nhánh cây theo gió lắc lư.
Trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, đau nhức tràn ra, Mạc Tử Ngôn chỉ cảm trời đất xoay chuyển, bốn phía hết thảy đều tĩnh lặng. Mộ Dung Tuyết, đã nhảy xuống sao?
"Mộ Dung Tuyết, ngươi không phải muốn tới giết ta sao? Sao ngươi có thể chết, sao ngươi có thể chết......"
Mạc Tử Ngôn siết chặt tay, bỗng nhiên đứng bật dậy, như là muốn liều mình nhảy xuống!
"Tử Ngôn!"
Giản Khuynh Mặc một đường đuổi theo thấy nàng hành động điên cuồng thì rất sợ hãi, cũng quăng luôn ô trúc mà phi thân tiến lên bắt lấy cánh tay Mạc Tử Ngôn.
"Tử Ngôn, ngươi điên rồi!"
Mạc Tử Ngôn gần như đã lơ lửng trên vách đá, bị tảng đá bén nhọn mài ra mấy vết thương nho nhỏ. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Khuynh Mặc, hốc mắt đỏ bừng tràn ngập hoảng loạn.
"Sư phụ, ta muốn đi xuống tìm nàng......"
Giản Khuynh Mặc chưa bao giờ chật vật như hôm nay, trâm cài tóc rơi đâu mất, vài lọn tóc mai rơi xuống, ướt sũng dính trên gương mặt. Nàng cũng chú ý tới mảnh vải dính trên nhánh cây, cảm thấy cả kinh.
"Tử Ngôn, ngươi đừng xúc động. Có lẽ Mộ Dung Tuyết là đã bỏ đi, ngươi đi lên trước, vi sư cùng ngươi đi nơi khác tìm thêm một chút!"
Mạc Tử Ngôn lắc lắc đầu: "Ta lo lắng nàng bị ngã xuống, không xuống nhìn thử, ta không an tâm."
Nàng bỗng nhiên dùng sức giãy khỏi tay Giản Khuynh Mặc, cả người liền rơi xuống thâm cốc. Giản Khuynh Mặc ngã người kinh hoảng, thấy nàng ở giữa không trung bắt được một nhánh cây mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng thả người nhảy xuống.
Hai người trèo vách đá một đường đi xuống, nơi này là một rừng cây bụi, mọc không đồng đều bao phủ toàn bộ đáy cốc. Mạc Tử Ngôn lảo đảo tìm kiếm trong rừng cây, y phục tuyết trắng đã bị cắt qua tạo nhiều lỗ hổng, dính đầy lá nát hư thối. Nàng sợ hãi hô tên Mộ Dung Tuyết, giờ phút này nàng mới hiểu được bản thân cỡ nào sợ hãi mất đi nàng ấy!
Cho dù làm nàng chán ghét làm nàng hận, cho dù nàng không muốn nhìn thấy mình, nhưng chỉ cần nàng còn sống Mạc Tử Ngôn liền cảm thấy thực an tâm. Nhưng hiện tại tìm không thấy nàng đâu, như là biến mất vô tung vô ảnh. Loại cảm giác không thể đoán được này làm nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Giản Khuynh Mặc nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng mà đau lòng cực, hoảng hốt giống như quay lại thời gian bảy năm trước lúc nàng vừa tới Thúy Vũ Sơn. Mỗi ngày bồi bên cạnh mẫu thân bệnh nặng không thể rời giường của nàng, sợ hãi lại bất lực, gắt gao nắm tay mẫu thân thủ cầu nàng không cần rời đi......
Khi đó nàng cũng giống như vậy đứng phía sau, nhìn Mạc Nhược Ly từng chút từng chút tiều tụy, nhìn da thịt trắng nõn của nàng từ từ nổi ban đỏ, trong lòng đau đớn cùng khổ sở không nói nên lời, nhưng lại bất lực. Cái loại tuyệt vọng đó, kiếp này nàng cũng không muốn nếm thử lần nữa.
Đứa nhỏ này, thế mà lại giống mình, yêu một nữ tử.
Mạc Tử Ngôn tựa hồ là tìm được cái gì, cả người run lên, quỳ sụp xuống. Giản Khuynh Mặc vội vàng tiến lên, ngạc nhiên nhìn thấy hai tay nàng run run nắm một chiếc giày.
"Tử Ngôn......"
"Sư phụ." Mạc Tử Ngôn yếu ớt nhìn Giản Khuynh Mặc, cử chỉ điên rồ dường như thì thào tự nói. "Ngọn núi này có dã thú không? Nàng có phải bị dã thú dọa chạy trốn rồi không? Ta sẽ đi tìm nàng......"
"Tử Ngôn, đừng tìm, nàng không ở nơi này, ngươi đã tìm mấy lần rồi!"
"Nhưng mà, đây là giày của nàng.... Nếu nàng không ở nơi này, mấy thứ này sao lại ở chỗ này......"
"Tử Ngôn!" Giản Khuynh Mặc ôm nàng vào trong ngực. "Sư phụ đã từng lừa gạt ngươi chưa? Nàng không ở nơi này, nàng thật sự không ở nơi này, theo ta trở về!"
"Nhưng vì sao mấy thứ này lại ở đây?" Mạc Tử Ngôn níu bả vai Giản Khuynh Mặc giãy dụa, giọng run run: "Nàng vẫn còn ở nơi này, chắc chắn nàng vẫn còn ở nơi này!"
"Mạc Tử Ngôn!" Giản Khuynh Mặc gầm tên nàng: "Ngay cả lời sư phụ nói ngươi cũng không chịu nghe sao? Theo ta trở về!"
Mạc Tử Ngôn kinh ngạc nhìn Giản Khuynh Mặc, như mất hết khí lực mềm nhũn tê liệt ngã vào lòng Giản Khuynh Mặc. Trên khuôn mặt tái nhợt không phân rõ là nước mắt hay nước mưa, nàng nhắm hai mắt lại đem giày ôm chặt vào trong ngực, kéo ống tay áo Giản Khuynh Mặc nức nở.
"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......"
Giản Khuynh Mặc cúi mắt: "Tử Ngôn, theo ta trở về trước đã được không?"
"Sư phụ......" Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu. "Đồ nhi làm chuyện xấu, làm chuyện sai lầm, còn có cơ hội bù lại sao?"
"Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý quay đầu, hết thảy vẫn không muộn."
"Nhưng nàng không đợi được phải không? Ta thương tổn nàng, làm nàng đau đến rất sâu rất sâu. Ta là tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ nhất thiên hạ! Sư phụ, ta hối hận, ta thật sự hối hận...... Là ta có lỗi với nàng, ta nghĩ chỉ cần làm cho nàng hận ta, là có thể làm nàng còn ý chí muốn sống...... Là ta tự cho là đúng hại nàng, ta còn nghĩ muốn tốt cho nàng!"
"Tử Ngôn, ngươi rốt cuộc có khúc mắt gì với Mộ Dung Tuyết?"
Mạc Tử Ngôn cúi đầu, vô lực nói: "Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ của ta......"
Giản Khuynh Mặc khiếp sợ nhìn nàng, thì ra Mộ Dung Đường kia chính là nam tử cô phụ Mạc Nhược Ly một đời một kiếp!
Mạc Tử Ngôn không ngừng nói, kể chuyện mình cải trang thành Lạc Hành Vân trà trộn vào Ngự Kiếm sơn trang, lại lợi dụng Mộ Dung Tuyết lừa gạt tín nhiệm của Mộ Dung Đường, cuối cùng còn hủy đi trong trắng của Mộ Dung Tuyết, lấy điều này bào thù Mộ Dung Đường......
Giản Khuynh Mặc nghe, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nàng chưa bao giờ biết trong lòng Mạc Tử Ngôn cư nhiên cất chứa thù hằn sâu như vậy, cũng chưa bao giờ biết đồ nhi luôn luôn nghe lời nhu thuận lại làm ra chuyện tàn nhẫn ti bỉ như vậy!
Phẫn nộ vì bị lừa gạt chậm rãi tràn ra, nàng run run giơ cánh tay lên, nhìn chằm chằm cặp con ngươi mất thần thái kia hồi lâu, cuối cùng vô lực buông xuống.
"Tử Ngôn, sao ngươi lại ngu như vậy......"
- --
Mưa to ngừng lại khi trời đã bắt đầu tối đen, một chiếc xe ngựa trên đường phố ướt sũng nước vụt qua, vó ngựa đát đát, bánh xe gỗ lăn trên đất tát ra mấy làn nước.
Người trên xe che mặt, chỉ lộ ánh mắt lợi hại, hắn đánh xe ngựa chạy về phía đông, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết nặng nề mê man trong thùng xe phía sau. Trên người Mộ Dung Tuyết là cái chăn lụa mỏng, y phục lạnh thấu còn chưa thay, tóc còn ướt sũng nhỏ ra vài giọt nước. Trên mặt nàng phiếm ửng hồng, tựa hồ rất không thoải mái. Mày gắt gao nhăn lại cùng một chỗ, trong cổ họng phát tiếng rên rất nhỏ.
Trên mặt nam tử có một tia lo lắng, giơ roi quất lên lưng ngựa một cái.
"Giá!"
Nhìn nàng một đường xuyên qua màn mưa từ phế tích Ngự Kiếm sơn trang đi tới sơn cốc, thân mình đơn bạc ngã xuống, hắn mới dám ra mặt ôm lấy nàng. Vết thương trong lòng bàn tay Mộ Dung Tuyết vẫn còn rỉ máu, thân thể cũng lạnh kinh người. Ngại mình là thân phận nam tử giúp nàng thay quần áo thì không tốt, chỉ có thể qua loa băng bó vết thương cho nàng rồi ôm nàng vào xe ngựa.
"Giá! Giá!"
Giọng nam tử trầm thấp ở trong đêm tối lại càng thêm lạnh lùng. Mắt thấy thành trấn phía sau ngày càng xa, mi tâm nhíu chặt tựa hồ có hơi chút giãn ra.
Mạc Tử Ngôn, tưởng Mộ Dung Tuyết đã chết đi coi như dễ dàng cho ngươi.
- ------
Editor có lời muốn nói: Nam tử thần bí này là ai vậy nha~~