Cổ họng khô và nóng rát buộc Mộ Dung Tuyết tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, mệt mỏi cùng vô lực lan tran khắp người, tay chân đều như muốn nhũn ra.
Bốn phía nhìn rất đơn giản, bộ bàn trà sẫm màu, không có ngũ đấu quỷ(*), chỉ còn cái giường mình đang nằm, không hơn.
(*) Ngũ đấu quỷ - 五斗柜 – Tủ hộc năm tầng
Mình đang ở khách điếm?
Nàng đột nhiên giở chăn ngồi dậy, y phục bị mưa ướt đã được người ta thay, từ trong ra ngoài đều sạch sẽ khoan khoái, ngay cả tóc cũng được lau khô sạch buông thả phía sau đầu. Rõ ràng mình đang ở sơn cốc, sao có thể đến được nơi này? Người đưa nàng đi là ai, là Mạc Tử Ngôn sao? Hay là người khác?
Đang miên man suy nghĩ, cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một phụ nhân có khuôn mặt hiền lành hơi mập mạp bưng khay thức đi vào, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ở trên giường sững sờ, mỉm cười:
"Tiểu cô nương, cô tỉnh rồi?"
"Đây là đâu?"
"Nơi này là khách điếm Vạn An ở Liễu thành. Cô nương bị bệnh, đương nhiên sẽ không biết."
"Liễu thành? Đây không phải Vịnh Châu thành?"
"Vịnh Châu cách đây cũng không xa lắm, khoảng nửa ngày đường thôi. Nếu cô nương muốn đi Vịnh Châu, trước phải dưỡng thân mình cho tốt đã."
"Đại nương có thể nói cho ta biết, là ai đưa ta đến đây không?"
Phụ nhân kinh ngạc nhìn nàng.
"Cô không biết hắn sao? Bộ dạng cao to, đội một cái đấu lạp. Ta cũng không thấy rõ hình dáng khuôn mặt hắn. Lúc cô được đưa tới đây thì toàn thân đã ướt đẫm, hắn sốt ruột muốn ta giúp cô thay đổi y phục, đun canh gừng cho cô uống. Ta còn nghĩ rằng các người quen biết chứ."
"Nam tử?" Tâm Mộ Dung Tuyết căng thẳng, chẳng lẽ là ca ca đã trở lại. "Vậy giờ hắn ở đâu?"
"Thu xếp cho cô xong thì đã đi. Đúng rồi, hắn nói chờ cô tỉnh muốn ta giao thứ này cho cô."
Phụ nhân xoay người lấy chìa khóa mở cái hòm nhỏ, lấy ra một cái túi vải thô nặng.
"Của cô đây, ta chưa có mở ra xem đâu."
Mộ Dung Tuyết nhận cái túi rồi mở ra, bên trong là vài bộ y phục, còn có một túi bạc nhỏ và một khối bài bằng phỉ thúy.
"Nam nhân kia đã trả tiền nhiều ngày trọ, hắn muốn cô ở đây dưỡng thương cho tốt, sau khi thân thể khỏe hẳn thì mang theo khối bài này đến tìm trang chủ Liễu Xanh sơn trang Tả Chấn Thiên, hắn sẽ thu lưu cô. Hắn còn muốn ta nói với cô, quên đi những thứ đã qua, sống cho tốt, cái gì cũng không cần xen vào."
Quên đi những thứ đã qua?
Mộ Dung Tuyết siết chặt nắm tay, chuyện này, sao có thể quên? Gia viên bị hủy, mẫu thân qua đời, còn có nỗi nhục thất thân, những điều này như đã khắc sâu trong lòng, quên không được, rửa không sạch, làm sao có thể nói quên là quên được?
Phụ nhân thấy trên mặt Mộ Dung Tuyết tràn ngập bi thương, tâm không khỏi sinh thương tiếc. "Tiểu cô nương, mấy ngày nay tĩnh dưỡng cho tốt ở chỗ này đi. Khách điếm là của tướng công ta, cô cứ việc ở lại, đại nương sẽ không thúc giục cô."
Ở nơi tha hương gặp được một người đối đãi với mình như vậy, làm cho thâm tâm vốn vỡ nát của Mộ Dung Tuyết cảm thấy ấm áp. Nàng cảm kích nhìn phụ nhân trước mặt.
"Cám ơn đại nương."
"Không có gì. Đúng rồi, vết thương trên bàn tay cô là bị sao thế?"
Phụ nhân chỉ chỉ bàn tay quấn vải băng dày của nàng: "Ta đã thay thuốc cho cô, bị nước mưa thấm vào có chút nhiễm trùng, nhìn miệng vết thương cũng không nhỏ a."
Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng cầm bàn tay: "Là không cẩn thận làm bị thương."
Chuyện ngày ấy vẫn rõ ràng trước mắt, kéo sắt bén cắt ra một đạo vết thương hẹp dài trong lòng bàn tay, như sự quyết liệt giữa các nàng, dù hoàn toàn cắt đứt, nhưng vẫn cảm thấy đâu đớn toàn tâm.
Về sau, đối với nàng, chỉ còn lại có hận cùng bị hận. Đợi đến một ngày kia, dùng tay này cầm kiếm, cùng nàng ta đao kiếm đấu nhau, nàng sẽ không mềm lòng nữa.
Từ nay về sau nên làm cái gì bây giờ? Nam nhân ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp kia nói muốn nàng đến Liễu Xanh sơn trang, nhưng nàng còn chưa muốn rời đi. Ca ca cùng cha còn chưa tìm được, còn có huyết cừu của Mộ Dung gia vẫn không có chút manh mối. Muốn nàng đi, nàng không thể an tâm.
"Đại nương, chờ thân thể của ta tốt hơn, có thể cho ta ở lại khách điếm làm việc được không?"
Mộ Dung Tuyết giữ chặt tay phụ nhân khẩn cầu nói: "Nhà của ta đã không còn, ca ca còn chưa trở về, ta chỉ muốn tìm một nơi ở tạm thời để chờ hắn trở về thôi."
Phụ nhân có chút khó xử: "Tiểu nhị ở đây đều là làm việc nặng, cô có chịu được không?"
"Ta có thể, đại nương, mong đại nương thu nhận ta. Ta có thể không cần tiền công, chỉ cần đại nương thu nhận ta là được!"
"Nha đầu ngốc, sao ta có thể để cho cô làm không công chứ?" Phụ nhân cười vỗ vỗ vai nàng. "Ta chỉ là sợ cô tế da nộn thịt không thể chịu được khổ, nếu là như vậy, ta nhận cô cũng được. Chẳng qua dù sao cũng là cô nương gia, bộ dạng lại thanh tú, khó tránh khỏi sẽ bị khách nhân thô bỉ làm khó dễ. Đến lúc đó cô hãy mặc nam trang đi, cũng đừng để người ta nhận ra cô là cô nương."
"Ân, ta đã biết, cảm ơn đại nương!"
Ở khách điếm Vạn An đợi mấy ngày, bình yên không gợn sóng. Mộ Dung Tuyết dưỡng thân khỏe hẳn liền thay đổi nam trang, cải trang thành tiểu nhị ở khách điếm hỗ trợ. Mỗi ngày nàng đều chờ nam tử kia xuất hiện, nhưng mỗi ngày đều thất bại. Cửu nhi cửu chi (dần dà, lâu ngày), Mộ Dung Tuyết chặt đứt ý nghĩ của mình. Có lẽ, hắn thật sự không phải ca ca, bằng không sẽ không để mình ở chỗ này một mình.
Một ngày tựa như mọi ngày, Mộ Dung Tuyết dậy rất sớm, rồi đi lau sạch sẽ mấy cái bàn dưới lầu. Khách điếm Vạn An không lớn, chỉ có ba tiểu nhị, lão bản họ Liễu, vợ chồng hai người niệm tình nàng là nữ nhi gia để nàng một mình ở một gian phòng, nàng lại cố ý tô đen mặt, cho nên đến bây giờ vẫn không có người nhìn ra nàng là nữ tử.
Mặt trời dần dần lên cao, trong điếm, khách nhân uống rượu dùng trà cũng nhiều hơn. Mộ Dung Tuyết cùng mấy tiểu nhị bưng thức ăn rót trà, bận rộn không chịu nổi.
"Ai, các ngươi nghe nói chưa, Lục Vương gia xuất chinh mấy tháng sắp về tới rồi, nghe nói đánh trận rất đẹp mắt a."
"Lần này hắn định vào kinh diện thánh, hoàng đế rất cao hứng, khẳng định sẽ thưởng nhiều bảo bối đi?"
"Ha ha, người ta là Vương gia, bảo bối gì mà không có? Đều truyền Lục Vương gia rất có tâm kế, hoàng đế vẫn đề phòng hắn. Trước đó Lục Vương gia vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, lần này lại chủ động xin đi giết giặc vì hoàng đế đi ra ngoài phân ưu, lập công, là vì muốn chứng minh, hắn trung thành với hoàng đế......"
"Thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là thân huynh đệ, sao còn phải phòng đến phòng đi?"
"Làm hoàng đế, được chính là thiên hạ, lực dụ hoặc quá lớn, hoàng tử nhiều như vậy, hoàng đế lại chỉ có một, ngươi nói bọn họ có thể không tranh sao? Nếu ta, ta cũng tranh!"
"Hư, ngươi điên ư, nhỏ giọng chút, lời này truyền ra là mất đầu như chơi!"
Mộ Dung Tuyết nghe tiếng nói nhỏ bên tai, dần dần dừng động tác trên tay. Ấn tượng đối với Lục Vương gia, nàng cũng chỉ nhớ tới Kim Long kiếm mà thôi. Nhớ lúc Kim Long kiếm mất đi Lục Vương gia từng muốn Mộ Dung kiếm phổ đến đổi, nàng không khỏi bắt đầu đoán, Ngự Kiếm sơn trang bị diệt môn có thể có liên quan đến hắn không?
"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc!"
"Ai, ta đây!"
Nghe thấy chưởng quầy kêu mình, Mộ Dung Tuyết lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới. Vì che giấu tung tích, nàng vẫn chưa nói cho người khác tên thật của mình.
"Chưởng quầy có gì muốn phân phó?"
Chưởng quầy giao cho nàng một cái thực hạp (hộp đồ ăn): "Đây là rượu và thức ăn Vương lão bản đặt, ra cửa rẽ trái sẽ gặp ngọc điếm, là chỗ đó, chạy nhanh đi, đừng làm đổ rượu!"
"À, được." Mộ Dung Tuyết lau lau tay tiếp nhận thực hạp rồi xoay người chạy, vừa sắp ra khỏi cửa, bỗng nhiên ập vào mắt là một mảng màu tím.
Mùi u lan thơm ngát tiến vào mũi, ánh sáng ngoài phòng bị che chắn, Mộ Dung Tuyết không kịp thắng lại, thân mình vẫn còn nghiêng về phía trước. Mắt thấy sắp bị té ngã, cánh tay bỗng nhiên bị người níu lại.
Hô, hoàn hảo. Mộ Dung Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lại bị lọt vào một ánh nhìn nghiền ngẫm.
Nữ tử này cao hơn mình rất nhiều, khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào nhìn chính mình, cánh môi hồng nhuận gợi lên độ cong đẹp mắt, cả người đều lộ ra mùi vị yêu mị.
Mộ Dung Tuyết hơi sững sờ, trong đầu toát ra một ý tưởng, nữ nhân này thật giống yêu tinh.
"Đi không nhìn đường, chính là cái tội."
Nàng hé mở đôi môi đỏ mọng, cười khẽ ra tiếng. Ngón tay nâng lên phủ trên vành tai mượt mà mềm mại của Mộ Dung Tuyết, thân mình cúi xuống ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
"Hảo hảo cô nương gia, sao lại họa mình thành cái dạng này?"
Tựa hồ là ý thức được mình đang cản đường người khác, tử y nữ tử vào phòng kéo Mộ Dung Tuyết đến một bên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vành tai của nàng, cười đắc ý: "Ngươi đã quên giấu nhĩ động (cái lỗ để đeo bông tai) của mình."
Mộ Dung Tuyết còn muốn nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng la giận dữ của chưởng quầy phía sau: "Tiểu Mộc! Sao ngươi còn chưa đi?"
"Tiểu Mộc?" Ý cười nơi khóe miệng của tử y nữ tử càng sâu. "Tiểu đầu gỗ, thật đúng là rất thích hợp với ngươi."
"Ta đi liền đây!" Mộ Dung Tuyết nhìn thoáng qua tử y nữ tử rồi vội vã đi ra ngoài. Chưởng quầy cung kính đón chào nàng: "Vị cô nương này, có cần gì không?"
"Hai món điểm tâm, một bầu rượu." Tiếu Lăng Nhi nói, không thèm để ý ánh mắt kinh diễm tò mò của mấy nam tử chung quanh.
"Cô nương này sao lại đến đây? Bộ dạng thật đúng là xinh đẹp!"
"Ngươi xem khí chất nàng kìa, hẳn là tiểu thư nhà giàu đi?"
"Làm gì có tiểu thư nào vũ đao lộng thương! Ngươi xem kiếm nàng đặt lên bàn đi, khẳng định là một nữ hiệp giang hồ!"
......
Tiểu nhị bưng đồ ăn cùng rượu đưa đến bàn của Tiếu Lăng Nhi.
"Cô nương, đồ ăn của ngài đã đủ, thỉnh dùng từ từ."
Tiếu Lăng Nhi gật gật đầu, đang muốn vươn tay lấy bầu rượu, đã bị một cái tay khác đoạt đi.
Chủ nhân cái tay không coi ai ra gì ngồi xuống, rót đầy chén rượu trước mặt Tiếu Lăng Nhi.
"Cô nương sao lại uống rượu giải sầu ở đây một mình thế, không bằng để tại hạ bồi ngươi đi." Hắn nói xong liền phất tay gọi tiểu nhị: "Tiểu nhị, lấy một chén rượu nữa, cộng thêm một cân thịt bò."
Tiếu Lăng Nhi nhăn mi lại: "Lữ Cẩm Hoài, ta không tâm tình chơi trò chơi với ngươi."
"Chỉ đùa một chút mà thôi, nhanh như vậy đã nổi giận?" Lữ Cẩm Hoài cợt nhả, một chút cũng không cảm thấy mình có tội. "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy phải tươi cười mới tốt, lúc nào cũng lạnh băng như vậy sẽ mau già."
"Vậy ngươi ít xuất hiện trước mặt ta đi."
"......"
Lữ Cẩm Hoài bị lời của Tiếu Lăng Nhi làm nghẹn, uể oải cào cào tóc, lập tức lại nở nụ cười.
"Lăng Nhi, đêm nay ta mang ngươi đi dạo phố được không? Thật vất vả ra ngoài một lần, không chơi cái gì thì rất đáng tiếc."
"Ngươi đừng quên chúng ta tới để làm gì." Tiếu Lăng Nhi gắp miếng thịt trước mặt, cũng không quản Lữ Cẩm Hoài. "Hai tiểu đồ đệ của ngươi còn bị nhốt trong đại lao của Lục Vương gia, ngươi làm sư phụ lại bỏ rơi bọn họ mà đi tiêu dao khoái hoạt, lương tâm không có cắn rứt sao?"
"Được rồi được rồi, coi như ta chưa nói gì." Lữ Cẩm Hoài tự rước mất mặt, lấy đũa gắp một miếng thịt bò thật to, lại tự rót cho mình một chén rượu, một lần ngưỡng cổ nuốt hết vào. Hắn ở bên cạnh Tiếu Lăng Nhi ba năm, biện pháp gì cũng dùng hết, lời ngon tiếng ngọt nói đủ một sọt, hoa hoa thảo thảo cũng tặng không ít, quan tâm đầy đủ cái gì càng không thiếu, nếu đổi người khác, sớm bị mê đến thần hồn điên đảo. Nhưng người này một chút cũng không lay động được, ngược lại là càng ngày càng lãnh đạm. Thật sự là làm cho hắn vạn lần cảm thấy thất bại.
Mắt lé nhìn về phía ngoài cửa, trùng hợp Mộ Dung Tuyết từ bên ngoài đã trở lại, Lữ Cẩm Hoài duyệt qua vô số nữ nhân, tự nhiên nhìn ra tiểu nhị này là nữ phẫn nam trang, tâm trêu ghẹo nổi lên, mở miệng gọi nàng lại: "Ai, ngươi, tiểu nhị vừa mới vào kia, ngươi lại đây."
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn Lữ Cẩm Hoài: "Ngươi đang gọi ta sao?"
Lữ Cẩm Hoài ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu: "Ân, chính là ngươi, nhanh lại đây."
"Khách quan có gì phân phó?" Mộ Dung Tuyết cẩn thận hỏi, phát hiện người ngồi bên cạnh hắn chính là tử y cô nương vừa rồi, không khỏi nhìn nhiều thêm.
"Kêu nàng tất nhiên là có việc, làm tiểu nhị không phải là để người khác sai sử sao?" Lữ Cẩm Hoài nói đúng lý hợp tình, đã vươn tay nắm tay Mộ Dung Tuyết: "Tiểu tử, ngươi tới nói cho ta biết, ấn tượng đầu tiên đối với ta là như thế nào?"
Mộ Dung Tuyết bị hắn lôi kéo thực mất tự nhiên, muốn rút tay ra, nhưng khí lực hắn quá lớn giãy không ra, đành phải thôi.
"Công tử, dáng vẻ đường đường...... Diện mạo bất phàm."
"Thật không? Vậy có lọt vào tầm mắt của ngươi không?"
"Cái gì?" Mộ Dung Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, người này chẳng lẽ là có đoạn tay áo chi phích(*)?
(*) tình cảm nam – nam, chi tiết xin mời tra google =))
Lữ Cẩm Hoài cười hì hì nhìn nàng, tay bắt đầu sờ sờ mu bàn tay nàng. "Ta xem ngươi tế da nộn thịt, bộ dạng cũng chọc người thích, không bằng liền theo ta về nhà đi thôi, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt."
"Công tử, thỉnh tự trọng!" Mộ Dung Tuyết chán ghét giãy tay hắn, Tiếu Lăng Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng không khỏi nở nụ cười, tiểu đầu gỗ này vậy mà dễ dàng thẹn thùng.
Trong tay hàn quang chợt lóe, đâm thẳng mu bàn tay Lữ Cẩm Hoài. Lữ Cẩm Hoài vội vàng thả tay, nhìn ngân châm đâm vào sàn nhà, quay sang Tiếu Lăng Nhi cả giận nói: "Ngươi điên rồi, lấy đồ chơi này đối phó ta!"
"Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi đừng quá phận." Tiếu Lăng Nhi cười đến quyến rũ, Lữ Cẩm Hoài không khỏi sửng sốt, cơn tức toàn tiêu.
"Tiểu đầu gỗ, ngươi lại đây." Tiếu Lăng Nhi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết vừa bị Lữ Cẩm Hoài trêu đùa, nâng cao cảnh giác, đứng ở tại chỗ đề phòng nhìn nàng.
"Ha ha, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Tiếu Lăng Nhi đứng lên kéo nàng đến bên người ấn xuống ghế, đem một thỏi bạc nhét vào trong tay nàng. "Nói với chưởng quầy một tiếng, chúng ta muốn ở trọ, lấy hai gian thượng phòng, bốn ngày, còn lại, đều là của ngươi."
Mộ Dung Tuyết chần chờ một lát, Tiếu Lăng Nhi thấy nàng ngồi bất động, cong khóe mắt, đầu ngón tay ngả ngớn nâng cằm của nàng: "Nhìn chằm chằm ta làm cái gì, như thế nào, ngươi thích ta?"
Mộ Dung Tuyết lập tức gục mặt xuống, tránh khỏi tay nàng, bước đi, xem ra hai người kia đều là một loại với nhau, lỗ mãng!
Lữ Cẩm Hoài cười đến ái muội, châm chọc nói: "A, ta thật không nghĩ tới cũng có lúc ngươi mặt dày đến vậy."
Tiếu Lăng Nhi không chút nhăn nhó, thoải mái nhận: "Nào có nào có, không bằng một phần vạn của ngươi."
- ------
Editor có lời muốn nói: vẫn không nghĩ ra nam nhân đó là ai~~