Đường xá xa xôi, Mộ Dung Tuyết từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi xa như vậy, cuối cùng chịu không nổi mà ngủ gục trong lòng Tiếu Lăng Nhi luôn. Lần nữa mở mắt ra đã là hoàng hôn, xe ngựa dừng ở chân núi, quãng dường còn lại phải tự đi bộ lên. Đoàn người để xe ngựa lại trạm dịch dưới chân núi Quỷ Quái Môn, đi theo bậc thang lên núi.
Dãy núi nơi này nhấp nhô, cây mọc xum xuê, núi này rất cao, càng lên cao càng dốc. Mộ Dung Tuyết mới đi nửa canh giờ đã mệt đến thở hồng hộc, không ngừng lau mồ hôi trên trán. Thầy trò ba người Lữ Cẩm Hoài sớm dùng khinh công lướt lên trên đó, chỉ có Tiếu Lăng Nhi vẫn còn đứng cách năm bậc thang chờ nàng.
Ngượng ngùng vì để Tiếu Lăng Nhi đợi lâu, nàng khẽ cắn môi chống đầu gối gắng bước lên. Tuy rằng thềm đá dưới chân đã được xây dựng tốt, nhưng mỗi lần nhấc chân vẫn tốn rất nhiều sức. Hai đùi càng đi càng nặng, đến gần cuối thì bắt đầu nhũn ra.
"Thể chất Tiểu Mộc thật là quá kém nha, về sau phải siêng năng tập luyện đó."
"Sư... phụ... ta, chúng ta không thể nghỉ ngơi ở chỗ này một lát sao? Ta... ta đi không nổi."
"Ngươi đi mới nửa đường đã nghỉ ngơi, một chốc càng mỏi chân hơn. Mau đi thôi, Quỷ Quái Môn cách nơi này không xa."
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, tay ấn đầu gối rồi tiếp tục leo lên. Đi được vài bước thì không thể nhấc chân nổi nữa, đứng ở tại chỗ xoa lưng mà thở. Tóc bên tai đều ướt đẫm mồ hôi.
Tiếu Lăng Nhi thấy nàng thật sự đi không nổi, cũng không thúc giục nữa, vẫn đứng cách năm bậc thang chờ nàng. "Đứng nghỉ ngơi một chút, lát nữa thì phải đi một mạch đến nơi."
Mộ Dung Tuyết đáp ứng, quay đầu nhìn nơi mình đã đi qua, mới vừa thấy, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Sườn núi cao chót vót như vậy, thật sự là nàng tự mình đi sao?
"Đừng nhìn phía dưới, cẩn thận ngã xuống." Tiếu Lăng Nhi buồn cười nhìn phản ứng của nàng. "Ta lần đầu tiên đến Quỷ Quái Môn, cũng giống như ngươi vậy đó."
"Sư phụ, ngọn núi này có được đặt tên không?"
"Núi này tên Vân Chu Sơn, hướng đông kéo dài đến mấy vạn dặm (1 dặm=1,609344 km), phía bên trái ngươi là Đoạn nhai, người Phù Sinh môn ở bên dưới đó, tốt nhất không nên tới gần. Bên phía phải là Hồ Điệp cốc, tính ra nơi đó cũng là nơi khá tốt để du ngoạn."
Hồ Điệp cốc? Chẳng phải là nơi mà Mạc Tử Ngôn từng nói muốn dẫn nàng tới sao? Nghe nói trong sơn cốc có rất nhiều đàn bướm múa lượn, có con còn lớn như bánh xe, những điều đó là thật sao? Người nọ nói mà không làm được, nàng lại tự mình đi tới nơi này.
Tới Quỷ Quái Môn thì trời đã tối, ánh lửa vàng cam từ ngọn đuốc phát ra mang theo tiếng xèo xèo, dãy nhà gỗ gói xanh nhấp nhô, dưới bầu trời đêm tối mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ.
"Tiếu sư thúc đã trở lại!"
Thủ vệ Quỷ Quái môn cung kính hành lễ với Tiếu Lăng Nhi, tò mò đánh giá Mộ Dung Tuyết phía sau nàng. "Sư thúc, vị này là......"
"Là đồ đệ ta vừa mới thu nhận."
"Đồ đệ? Sư thúc không phải chưa bao giờ thu nhận đệ tử sao?"
"Bây giờ muốn nhận không thể sao?"
Tiếu Lăng Nhi quay người lại, phía sau lưng Mộ Dung Tuyết đã muốn ướt đẫm, dính nhớp trên người thực không thoải mái. Hai gò má nàng hồng hồng, hai chân bủn rủn muốn khuỵu xuống.
"Tiểu Mộc mệt chết đi ha? Vi sư mang ngươi đi tắm thay quần áo, chúng ta......"
"Sư thúc, môn chủ đã trở lại, lúc Lữ sư thúc trở về nàng đã chờ ở đó. Người xem, có cần đi qua gặp ngài ấy trước không."
"Đã trở lại?" Tiếu Lăng Nhi lơ đãng giật giật khóe miệng, giữ chặt Mộ Dung Tuyết. "Ta còn phải an trí cho Tiểu Mộc trước rồi lại đi tìm nàng."
"Lăng Nhi."
Vừa dứt lời, một giọng nữ trầm ổn truyền đến. Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ hành lang kia có một nữ tử vận thanh y, nàng đi tới chỗ này, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, đôi mắt sáng như sao, dung nhan tinh tế bị ánh lửa phủ một tầng sắc cam.
"Sao đến giờ mới trở về?"
Mộ Dung Tuyết nao nao, không hiểu sao lại nhớ tới Giản Khuynh Mặc. Các nàng thật giống nhau, tuổi tương tự, ngay cả khí chất trên người cũng giống.
"Môn chủ đang quan tâm ta sao? Lăng Nhi thật vinh hạnh." Tiếu Lăng Nhi đứng bất động, lòng bàn tay còn nắm chặt tay Mộ Dung Tuyết. Sở Nguyệt Đồng lúc này mới chú ý tới Mộ Dung Tuyết, nghi hoặc hỏi. "Hài tử này từ đâu đến đây?"
"Là đồ nhi của ta."
"Đồ nhi?" Sở Nguyệt Đồng cảm thấy ngoài ý muốn. "Ngươi không phải luôn luôn không thích có người theo sau ư, sao bỗng nhiên có hưng trí thu đồ đệ vậy?"
"Nhàn đến không có việc gì làm, ở Quỷ Quái Môn đợi đến tịch mịch, đành tìm một người chơi với ta thôi." Tiếu Lăng Nhi nở một nụ cười kỳ quặc. "Nếu môn chủ không còn chuyện gì, ta muốn mang đồ nhi đi nghỉ ngơi trước. Nàng lần đầu tiên leo núi cao như vậy, thân mình đã sớm chịu không nổi. Sáng mai sẽ mang nàng đi bái kiến môn chủ sau."
"Cũng được. Trở về là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Mộ Dung Tuyết theo Tiếu Lăng Nhi mơ mơ hồ hồ đi mấy vòng đến một hợp viện, bước lên mấy bậc thang rồi đẩy cửa đi vào.
Ánh nến được thắp lên, chiếu sáng cả căn phòng. Mộ Dung Tuyết đánh giá khắp nơi, trong phòng rất sạch sẽ, còn có hương thơm thoang thoảng.
"Về sau đây là phòng của ngươi, cần cái gì cứ nói với ta. Lát nữa ta gọi người vào chuẩn bị. Góc phía đông viện là nơi tắm giặt, có người chuyên môn phụ trách nấu nước, nếu không quen, trong phòng cũng có bồn tắm gỗ. Ngươi cầm quần áo tắm rửa một chút rồi mau ngủ đi."
"Thế, ngươi ở chỗ nào?"
"Sao thế, ngươi sợ tỉnh dậy thì không thấy ta?" Tiếu Lăng Nhi xoa xoa đầu nàng. "Hay là Tiểu Mộc sợ tối, muốn tắm cùng ta rồi lại ngủ với ta?"
"Ta mới không phải như vậy!" Mộ Dung Tuyết né tránh tay nàng, người này sao lúc nào cũng có thể đùa cợt được vậy chứ.
Tiếu Lăng Nhi rút tay về. "Ha ha, phòng của ta ngay cách vách đó. Nhớ rõ sáng sớm mai đến làm lễ bái sư, đã hiểu chưa?"
"Dạ, sư phụ."
Đợi Tiếu Lăng Nhi đi rồi, Mộ Dung Tuyết đem mấy bộ xiêm y xếp chỉnh tề rồi cất vào tủ, đến phòng tắm giặt lấy nước nóng rồi đổ vào bồn tắm gỗ. Đóng cửa phòng xong mới cởi bộ ngoại sam đã ướt đẫm ra, để lộ thân thể gầy yếu trắng nõn.
Ngâm trong nước ấm, Mộ Dung Tuyết thoải mái thở dài. Tay chân đau xót mềm nhũn được nước vỗ về, toàn thân bắt đầu an tĩnh lại.
Múc một gáo nước xối lên cổ, sau này sẽ ở lại đây ư? Quỷ Quái Môn rốt cuộc là một nơi như thế nào, từ từ sẽ biết thôi. Nàng lúc này mới cảm thấy mình ngốc, ngay cả phái này là chính hay tà, môn chủ là ai cũng không biết đã đi theo Tiếu Lăng Nhi đến đây, chỉ vì một câu của nàng 'ta có thể dạy võ nghệ cho ngươi'.
Trước kia cứ mãi vây xung quanh cha đòi học múa kiếm, lúc đó chỉ đơn giản là muốn vượt qua ca ca, để hắn không giễu cợt mình cái gì cũng không biết nữa. Mà hiện tại nàng bái nhập Quỷ Quái Môn, còn là bởi vì mong có một ngày chính tay đâm chết kẻ thù, báo thù diệt môn. Mộ Dung kiếm pháp danh vang thiên hạ, nàng họ Mộ Dung lại chưa bao giờ thấy qua, còn đi bái nhập môn phái người khác... Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy nặng nề, nặng đến thở không nổi.
Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ rồi chui vào chăn. Đệm giường thực mềm, hẳn là mỗi ngày đều được mang ra ngoài phơi, bên trong vẫn còn quanh quẩn mùi mặt trời. Nàng ôm gối đầu, cuộn mình trong chăn, cả người mệt mỏi nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, Mộ Dung Tuyết dậy sớm pha sẵn trà, đẩy cửa ra liền mở to mắt. Nàng cứ nghĩ rằng Tiếu Lăng Nhi hẳn là còn đang trong giấc mộng, vậy mà người nọ lại ngồi cạnh bàn đá giữa sân đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, thì ngẩng đầu cười với nàng.
"Tiểu đầu gỗ ngủ no rồi?"
"Ừm, ngươi, sao ngươi lại dậy sớm thế?"
"Ha ha, đứa ngốc, đệ tử Quỷ Quái Môn đều mới canh bốn đã thức dậy luyện võ. Bây giờ cũng đã xong, ngươi là người dậy cuối cùng đó."
Mộ Dung Tuyết không khỏi đỏ mặt: "Thực xin lỗi, ta, ta không biết."
"Không sao cả, mới đến, ngươi đương nhiên không biết. Ngày hôm qua ta không nói cho ngươi, cũng là muốn ngươi ngủ nhiều thêm một chút." Tiếu Lăng Nhi khép sách lại, nâng cằm nhìn khay trà trên tay nàng. "Nếu đã ngâm trà xong rồi, thì hành lễ bái sư đi."
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, đặt khay trà lên bàn, gập gối quỳ xuống dập đầu ba cái với Tiếu Lăng Nhi. "Sư phụ ở trên, xin nhận bái lạy của đồ nhi."
Bưng ấm trà rót vào ly, cung kính giữ dâng cao: "Mời sư phụ dùng trà."
Tiếu Lăng Nhi đưa tay nhận, thuận tay nâng Mộ Dung Tuyết đứng lên: "Tốt lắm, bái cũng bái xong rồi, đứng lên ngồi đi, quần áo đều bẩn hết."
"Sư phụ không có chuyện muốn giao cho đồ nhi sao?"
"Quỷ Quái Môn cũng không có làm lễ bái sư phức tạp gì, đứng lên đi. Ở chỗ của ta, lại càng không cần."
Mộ Dung Tuyết đứng lên, bỗng nhiên phát hiện có người đứng trước cửa sân, là môn chủ Quỷ Quái Môn.
"Sư phụ, là môn chủ."
Tiếu Lăng Nhi cũng không quay đầu lại, giống như đã sớm biết nàng ở đó, nhấp một ngụm trà nói: "Nếu đến đây, sao lại không vào ngồi một lát?"
"Ta hình như tới không đúng lúc cho lắm." Sở Nguyệt Đồng đến gần, đứng bên cạnh Tiếu Lăng Nhi, ánh mắt vẫn luôn đánh giá trên người Mộ Dung Tuyết.
"Nào có nào có, vừa đúng lúc, đồ nhi của ta pha trà rất thơm, môn chủ cũng có thể nếm thử. Tiểu Mộc, vị này chính là đương nhiệm môn chủ đời thứ mười của Quỷ Quái Môn, Sở Nguyệt Đồng. Đêm qua các ngươi gặp rồi, hành lễ đi."
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, nhấc áo muốn quỳ xuống, Sở Nguyệt Đồng vội vàng ngăn lại. "Ngươi chỉ cần quỳ sư phụ của mình là được."
Bị ngăn lại, không cần quỳ. Mộ Dung Tuyếtlo trái nghĩ phải không biết nên hành lễ kiểu gì, lắp bắp mãi mới nghẹn ra một câu: "Môn chủ, xin chào."
Xi... Ha ha...
Tiếu Lăng Nhi rốt cuộc bật cười thành tiếng: "Tiểu Mộc ơi Tiểu Mộc, ngươi thật đúng là đáng yêu không chịu nổi. Chưa từng có người nào nói với môn chủ như vậy đâu. Tiểu Mộc thật sự là không giống người thường."
"Ngươi gọi là Tiểu Mộc?" Sở Nguyệt Đồng hỏi, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết gật đầu thì ánh mắt trở nên ôn hòa. "Nếu đã bái nhập Quỷ Quái Môn, về sau nơi này chính là nơi che chở ngươi. Nhưng mà, nếu không tuân thủ môn quy, làm chuyện sai trái, cũng sẽ ấn quy củ mà phạt. Ngươi đi theo Lăng Nhi học hỏi cho thật tốt, biết chưa?"
"Tiểu Mộc cẩn tuân môn chủ dạy bảo."
"Môn chủ mới sáng sớm đã chạy tới chỗ này là muốn nhìn đồ đệ của ta sao?"
"Ngươi thu đồ đệ, ta làm môn chủ tất nhiên phải đến xem thử." Sở Nguyệt Đồng ngồi xuống cạnh bàn đá, tiếp nhận trà Mộ Dung Tuyết đưa tới. "Hơn nữa, mấy ngày nay ta không ở đây, thật lâu không thấy ngươi, muốn tới đây nhìn xem."
"Lần này lại chạy đến sơn động nào đó bế quan đi? Ngay cả lời chào cũng không có, môn chủ sợ có người rình coi sao? Vài ngày không thấy, ta còn tưởng môn chủ bị con dã thú nào ngoặm đi mất rồi chứ."
"...... Không phải, ta đến Giang Bắc một chuyến, chưởng môn Bắc Đẩu phái mời ta tới ôn chuyện. Ta nghĩ chỉ đi mấy ngày, mới không nói với ngươi. Lại không ngờ tới ở bên kia xảy ra một ít chuyện, để ngươi lo lắng rồi."
Mộ Dung Tuyết khó hiểu đánh giá hai người này. Theo lý thuyết, Sở Nguyệt Đồng là môn chủ, đi nơi nào làm cái gì cũng không nhất thiết phải báo với ai. Nhưng lúc Tiếu Lăng Nhi hỏi, Sở Nguyệt Đồng lại thành thành thật thật đáp lời, ngữ khí bình thản. Hình thức ở chung của hai người này, thật quái lạ.
"Ngài dù sao cũng là môn chủ một phái, có can hệ đến an nguy Quỷ Quái Môn, nếu môn chủ đã bình an trở lại, ta đây cũng không còn gì lo lắng." Tiếu Lăng Nhi đứng dậy. "Tiểu Mộc mới đến cái gì cũng không quen thuộc, ta mang nàng đi dạo một vòng."
Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu đứng lên: "Ta đây cũng đi trở về."
"Cung tiễn môn chủ."
Khẩu khí cung kính của nàng, Sở Nguyệt Đồng nghe vào tai không khỏi nhíu nhíu mày, chần chờ chốc lát mới xoay người rời đi.
"Được rồi, Tiểu Mộc, chúng ta đi thôi." Tiếu Lăng Nhi quay sang thì thấy Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm mặt mình, còn nhìn thật nghiêm túc, kinh ngạc nói: "Ngươi tìm cái gì trên mặt ta?"
"Không, không có gì. Ta cảm thấy, tính tình môn chủ thật tốt, quan hệ của sư phụ cùng môn chủ nhìn qua thật tốt."
"Trước kia khi nàng chưa làm môn chủ, thì là sư tỷ của ta. Chúng ta cùng theo học một sư phụ, quan hệ đương nhiên là tốt. Chẳng qua vật đổi sao dời, nàng thay đổi thân phận, lưng gánh thêm trọng trách, có chút chuyện cũng thay đổi theo."
Ánh mắt Tiếu Lăng Nhi bay xa, Mộ Dung Tuyết lần đầu tiên thấy sự phiền muộn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Thật sự làm nàng cảm thấy bất ngờ.
"Sư phụ, sư phụ bị sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"
"Không có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi. Tiểu Mộc hiện tại đã là một tiểu mỹ nhân, đợi thêm vài năm trổ mã hoàn toàn, nhất định đẹp hơn bây giờ." Tiếu Lăng Nhi cong khóe miệng. "Đến lúc đó vạn nhất câu hồn phách vi sư đi mất, thì nên làm thế nào cho phải đây?"
Nháy mắt Mộ Dung Tuyết không còn thèm trấn an nữa. Đây mới là Tiếu Lăng Nhi mà nàng biết, một Tiếu Lăng Nhi tính như trẻ con lại thêm hay dùng lời lẽ trêu chọc người khác, phiền muộn bi ai cái gì thật không thích hợp với nàng. Vừa rồi nhất định là ảo giác.
- --
Sau khi rời khỏi Vịnh Châu, Mộ Dung Vũ cùng Tả Chấn Thiên cưỡi ngựa một đường chạy theo hướng Bắc bốn ngày liên tục. Sáng sớm ngày thứ tư đã dừng chân trước đại môn Liễu Xanh sơn trang.
Liễu Xanh sơn trang khác hẳn Ngự Kiếm sơn trang. Việc kinh doanh chính của sơn trang là làm tiêu cục, còn có một ít sòng bạc và khách sạn, là nơi Liễu Xanh sơn trang thu thập tin tức khắp nơi.
"Vũ Nhi, đến đây nào, còn nhớ rõ nơi này không?" Tả Chấn Thiên chỉ vào tấm hoành tên Liễu Xanh sơn trang nói: "Con còn có ấn tượng chứ?"
Mộ Dung Vũ cười trả lời: "Sao lại không nhớ, lúc nhỏ cha mang ta cùng Tuyết Nhi tới vài lần, sơn trang của Tả thúc thúc khi đó còn không có lớn như vậy. Hiện tại thật sự là càng ngày càng khí phái."
"Ha ha, năm đó ta và cha con lần đầu gặp mặt ở võ lâm đại hội lại cảm thấy nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen lâu), thấu hiểu lẫn nhau, thường xuyên cùng một chỗ luận bàn võ nghệ. Khoảng thời gian đó thật sự rất sảng khoái vui vẻ. Sau này đều tự thành gia lập nghiệp, kiến lập sơn trang, cơ hội gặp mặt ngày càng ít. Làm trang chủ, có được rất nhiều, nhưng cũng mất đi nhiều." Giọng Tả Chấn Thiên trầm xuống. "Cha con cùng ta giống như huynh đệ, không nghĩ tới, bây giờ hắn ở nơi nào cũng không biết."
Mộ Dung Vũ siết chặt dây cương: "Thúc thúc......"
"Thôi thôi, không đề cập tới chuyện đau lòng này, nói tới lại làm con khổ sở. Vũ Nhi, sau này Liễu Xanh sơn trang chính là nhà của con. Con yên tâm, ta sẽ phái người tiếp tục tìm cha con và mấy thanh tuyệt thế bảo kiếm. Con cứ an tâm ở lại đây đi." Ánh mắt Tả Chấn Thiên sắc bén hẳn lên. "Chỉ cần Liễu Xanh sơn trang vẫn còn, sẽ không để đồ của Mộ Dung gia đổi chủ."