Phong Hoa Tuyết

Chương 57: Tận tình



"Mộ Dung Vũ, ngươi làm gì thế!"

Lâm Tư Sở xông lên phía trước cố sức đẩy Mộ Dung Vũ ra, ôm lấy Mạc Tử Ngôn, trong mắt đã tràn đầy nước mắt.

"Ngươi nghĩ rằng sư tỷ ta thì sống tốt lắm sao? Nàng so với bất luận kẻ nào đều thống khổ hơn cả! Ngươi đã từng lưu lạc đầu đường, nếm mùi bị kẻ khác khi nhục chưa? Ngươi đã từng sống trong thống khổ của sự hận thù cùng nhạo báng chưa? Đến cuối cùng người nàng vẫn luôn tin tưởng lại khiến nàng mình đầy thương tích, nàng còn phải gánh vác nỗi áy náy với Mộ Dung Đường cùng Mộ Dung Tuyết! Sư tỷ đã muốn đem hết thảy của bản thân bù đắp cho Mộ Dung Tuyết, bao gồm cả thân thể nàng. Bồi thường như vậy còn chưa đủ sao? Khốn nạn là Mạc Nhược Ly, không phải sư tỷ của ta!"

Mộ Dung Vũ lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, run run môi, ôm đầu liều mạng bức tóc mình, hai mắt đỏ bừng.

Cha thế nhưng giấu nương có nữ nhân khác mười lăm năm trước, còn làm chuyện vứt bỏ thê tử ti bỉ! Hắn hủy cả đời người khác, giờ người nọ đến đòi lại, rốt cuộc là lỗi của ai? Là lỗi của ai?

"Ta không biết, ta không biết, đừng hỏi ta........" Việc này tới quá mức đột nhiên, căn bản làm hắn không thể tiêu hóa. Trong đầu loạn thành một đoàn, giang hồ ân oán, nữ nhân tình thù, còn có mờ mịt về thân thế, tại sao bọn họ đều phải đối mặt?

Hắn cảm thấy mình rất ngốc. quá mức thiên chân(*), hết thảy đều là tự mình nhất sương tình nguyện(**). Hắn nghĩ rằng cha cùng nương từ đầu đến cuối đều ân ái như một, hắn nghĩ rằng một ngày nào đó Mạc Tử Ngôn sẽ đón nhận mình! Nhưng nàng sớm đem cả tâm cản thân đều cho nàng [là Tiểu Tuyết đó~].......

Phải làm thế nào để điều chỉnh lại trái tim đang run sợ này, phải làm thế nào để đối mặt với tình cảm của các nàng. Rốt cuộc Ngự Kiếm sơn trang là hủy ở trong tay ai?

(*): trong 'thiên chân vô tà': ngây thơ không tạp niệm

(**): chỉ là ý của mình, ý chủ quan không nghĩ tới người khác

Hiện tại xem ra, hành động khác thường của muội muội, vẻ mặt khổ sở kia, đều là bởi vì Mạc Tử Ngôn. Hắn quá trì độn, đến bây giờ mới hiểu được, hắn lại để chính muội muội mình chịu nhiều tổn thương như vậy. Mà nàng, cứ như vậy không rên một tiếng gánh vác tất cả, là sợ mình khổ sở, hay là sợ Mạc Tử Ngôn bị uy hiếp?

Nghĩ như vậy, rất nhiều sự tình đều đã rõ ràng, là phần cảm tình này của hắn đối với Mạc Tử Ngôn làm cho muội muội thương tâm, hoang mang, khó xử. Hắn không nên chen ngang giữa các nàng, tự cho là đúng nói mấy lời thề son sắt này nọ. Cho dù Mộ Dung Tuyết hận nàng, cũng là bởi vì từng quá yêu, nếu không sao lại để ý như thế?

- -- . Bạn đang đọc truyện tại == TRUMTR UYEN.CO M ==

Cửa 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, Sở Nguyệt Đồng đang ngồi đọc sách thị bị tiếng vang này kinh động, ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi.

"Lăng Nhi? Sao ngươi lại tới đây? Đã tối rồi."

"Thế nào, tối rồi, ta không thể đến đây sao? Ngủ không yên, liền nghĩ đến tìm môn chủ uống rượu."

Mái tóc đen của Tiếu Lăng Nhi mềm mại xõa trên vai, trên người còn có mùi thơm ngát vừa mới tắm rửa xong. Nàng dịu dàng cười để rượu và chén lên bàn.

"Không biết rượu quế hoa này so với rượu mai tử (rượu làm từ quả mơ), loại nào sẽ dễ làm say lòng người hơn đây?"

Sở Nguyệt Đồng vươn tay mở hũ nút, rót rượu vào chén.

"Nếu Lăng Nhi muốn uống, ta sẽ bồi ngươi. Nhưng mà đừng uống đến say, bằng không trở về không được."

"Vậy ở trong phòng cùng sư tỷ, không được sao?"

Tay Sở Nguyệt Đồng rót rượu bị chững lại. "Lăng Nhi...... Ngươi......"

"Làm sao vậy?" Tiếu Lăng Nhi mị nhãn như tơ, nâng cằm không chuyển mắt nhìn Sở Nguyệt Đồng.

Sở Nguyệt Đồng lắc đầu: "Không có gì."

Bàn tay trắng nõn bưng chén lên, hơi hơi nghiêng, rượu hương thuần túy rót vào cổ họng. Sở Nguyệt Đồng nhìn ngơ ngác, nàng tối nay, hết sức liêu nhân (chọc người...).

"À, đúng rồi, Lăng Nhi, ta có thứ muốn cho ngươi."

Đột nhiên nhớ lại hôm qua xuất môn có đem đồ về cho nàng, Sở Nguyệt Đồng đứng lên từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp gỗ nhỏ. "Không biết ngươi có thích hay không."

Mở hộp ra, là một cây trâm tinh xảo khắc hoa châu, ý cười nơi khóe miệng Tiếu Lăng Nhi càng sâu.

"Sư tỷ, không đeo giúp Lăng Nhi sao?"

"Được." Sở Nguyệt Đồng lấy châu trâm trong hộp ra, lại bỗng khẩn trương hẳn lên.

Nàng từ từ hồi phục, đi đến phía sau Tiếu Lăng Nhi, nắm mái tóc dài mượt của nàng trong tay, cẩn thận vấn lên thành một kiểu vừa lòng, không để một sợi tóc nào rơi xuống.

Châu trâm chậm rãi nhập sâu vào trong tóc, lúm đồng tiền người nọ như hoa. Tiếu Lăng Nhi như vậy, tăng thêm một tia ý nhị.

"Nữ tử mà vấn tóc, thì là đã gả cho người. Nay sư tỷ vấn tóc cho Lăng Nhi, có phải chính là phu quân của Lăng Nhi hay không?"

Sở Nguyệt Đồng vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ nói ra một câu như vậy, hai mắt đăm đăm sửng sờ tại chỗ. Thân mình Tiếu Lăng Nhi nghiêng về phía sau, tựa lên bụng của nàng, cầm tay nàng. Sở Nguyệt Đồng cúi đầu nhìn cặp con ngươi trong suốt kia, dần dần sa vào trong đó.

Nàng vươn tay vuốt mặt Tiếu Lăng Nhi.

"Lăng Nhi......"

Tiếu Lăng Nhi cười mà không đáp, vươn tay ôm cổ nàng. Sở Nguyệt Đồng thuận theo cúi xuống, trong lúc mơ màng môi đã bị một vật mềm mại áp lên.

Cánh môi nàng mềm mại lại mang theo hương rượu nồng nàn, Sở Nguyệt Đồng không hề chuẩn bị, vội vàng há mồm nuốt nước miếng. Nhìn vẻ chật vật của nàng, Tiếu Lăng Nhi khanh khách nở nụ cười, hai gò má phiếm hồng nhạt.

"Đây là Lăng Nhi đáp lễ, phu quân có vui mừng không?"

"Lăng Nhi, ngươi say."

"Ta chưa có say, ta còn biết tên của ngươi, ngươi là Sở Nguyệt Đồng." Tiếu Lăng Nhi ngẩng mặt, xoay đầu, như trẻ con mà nói: "Người vấn tóc cho ta, là phu quân của ta."

Cảm xúc vốn lắng đọng trong lòng nhiều năm trong chớp mắt xông ra. Sở Nguyệt Đồng xoay người ôm lấy Tiếu Lăng Nhi đặt nàng lên giường, rút châu trâm ra. Mái tóc đen mượt xõa trên gối, ở trong mắt nàng đẹp không gì tả xiết. Nàng áp lên thân mình mềm mại của nàng, nhẹ nhàng kêu: "Lăng Nhi, Lăng Nhi......"

Tiếu Lăng Nhi ứng đáp: "Nguyệt Đồng."

Một tiếng kêu khẽ này hoàn toàn hòa tan lòng nàng, ngây ngốc, mê đắm. Sở Nguyệt Đồng cúi đầu cắn mút đôi môi mềm mại trơn bóng kia, đầu lưỡi tham nhập vào nơi ẩm ướt đã lâu, quấn lấy đầu lưỡi của nàng cùng nhau triền miên, nhanh chóng đòi lấy hương thơm cũng ngọt ngào của nàng.

Tay nghe theo tâm ý cởi vạt áo của nàng ra, đưa tay xâm nhập vào bên trong lần tìm nơi mềm mại nào đó. Tiếu Lăng Nhi nắm cả vai của nàng đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt, cởi xuống ngoại bào trên người nàng.

Ánh nến trong phòng vụt tắt, ánh trăng mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong, phản chiếu lên đôi thân thể đang quấn quít trên giường.

Hai thân thể lõa lồ ôn nhuyễn gắt gao giao triền. Sở Nguyệt Đồng quyến luyến hôn lại tràn đầy ôn nhu lướt qua cổ cùng ngực của nàng. Tay run run ôm lấy thân thể cực kỳ mềm mại này, chọc người ở dưới thân thở gấp một trận.

"Lăng Nhi......." Nàng ôm vòng eo của nàng, môi lưỡi lưu luyến để lại từng vệt từng vệt ấn ký trên thân nàng. Cơ thể này đã nàng khát cầu nhiều năm, người này khiến nàng yêu thương không ngớt, tại tối nay, đều thuộc về mình mình.

Xâm nhập vào thân thể nàng, lấp đầy tâm nàng, đưa người yêu dưới thân lên cực hạn đỉnh núi, muốn cả tâm cả thân của nàng đều thuộc về mình.

Tiếu Lăng Nhi ôm chặt Sở Nguyệt Đồng, hô hấp dồn dập phun bên tai ở nàng, tận lực đón nhận sự ân cần nhiệt tình của nàng.

Một lần lại một lần, ngón tay đã ê ẩm, toàn thân như nhũn ra, lửa trong lòng lại vẫn không thể tắt, như hồ là muốn phóng ra hết tất cả áp lực của mấy năm nay. Sở Nguyệt Đồng không muốn dừng lại......

"Nguyệt Đồng......" Trên trán Tiếu Lăng Nhi tràn đầy mồ hôi tinh mịn, hai má phấn nộn làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Trên mặt Sở Nguyệt Đồng cũng lấm tấm mồ hôi, nàng cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi của Tiếu Lăng Nhi.

Vén mái tóc ướt sũng của nàng ra sau, vươn tay vỗ nhẹ tấm lưng bóng loáng còn chưa rút đi nhiệt tình của Tiếu Lăng Nhi, giúp nàng cân bằng hô hấp.

"Nói cho ta biết." Trong đêm tối, giọng Tiếu Lăng Nhi khàn khàn mang theo mị hoặc vang lên. Hai mắt ở trong bóng đêm sáng ngời như ánh đèn. Nàng ôm hai má Sở Nguyệt Đồng, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng. "Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai."

Phía sau cổ bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, thân nhiệt đang cao trong nháy mắt rút hết sạch, Sở Nguyệt Đồng siết chặt tay: "Lăng Nhi......"

"Thi thể Khâu Sơ Hiền bị thiêu, Lữ Cẩm Hoài thành hung thủ, cùng với thi thể bị hư thối đặt ở sài phòng, còn có, lệnh bài ngươi cất dấu trong chăn....... Ta cơ hồ không nhận ra ngươi......" Tiếu Lăng Nhi lạnh lùng cười. "Là ngươi thay đổi, hay là cho tới bây giờ ngươi đều là như thế?"

"...... Ngươi biết rồi."

"Phải, ta biết, ngươi cũng biết ta biết, cho nên, ta lấy cớ để bọn Thanh Bình rời khỏi Quỷ Quái Môn, một ngày một đêm chưa về, vậy mà ngươi cũng không hỏi." Tay đặt trên mặt nàng vẫn mềm nhẹ vuốt ve. "Ta cuối cùng cảm thấy cái thi thể kia rất khả nghi, nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào. Mãi đến sau này, Thanh Bình nói cho ta biết không thấy Thanh Ngũ, ngay khi về lại sân viện, ta mới nhớ ra. Tử thi để lâu trong bụng sẽ có trướng khí, cổ thi thể kia lại không có, nằm trong quan tài thật ra là Thanh Ngũ đúng hay không?"

Giọng của nàng mang theo sự kìm nén run rẩy. "Ngươi không ở trong môn, Ngô Lượng biết ta sẽ đi tìm, chuyện bọn họ làm bị Thanh Ngũ phát hiện, cho nên gài bẫy chờ ta đến. Nhưng mà, hắn rất tự cho là mình thông minh......"

Sở Nguyệt Đồng cầm tay Tiếu Lăng Nhi, độ ấm trong mắt dần dần biến mất.

"Ta sớm nên hoài nghi. Tễ Tuyết Kiếm rõ ràng không có mài sắc mà là dùng hàn khí đả thương người. Người đã nghe qua tên nó thì nhiều nhưng người biết lại không bao nhiêu, ngươi lại biết uy lực của nó. Ngươi hạ lệnh Quỷ Quái Môn không được tham dự chuyện tranh đoạt kiếm, kỳ thật là vì, kiếm kia, là các ngươi cố ý phóng ra ngoài...... Ngân châm phát hiện ở Ngự Kiếm sơn trang, chỉ sợ cũng là vì đổ tội cho Khâu Sơ Hiền." Giọng nói của Tiếu Lăng Nhi trầm thấp, lãnh đạm hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ngày đó, có phải ngươi bỏ thuốc vào trong rượu, ta mới có thể ngủ sâu như vậy không? Ngươi nói cho ta biết, có phải kỳ thật Lữ Cẩm Hoài đã chết rồi hay không? Ngươi nói cho ta biết, khi nào thì ngươi thành tay sai của hắn?"

"Quả nhiên, cái gì đều không thể gạt được ngươi." Sở Nguyệt Đồng vuốt ve vành tai Tiếu Lăng Nhi, chất giọng bình thản nghe không ra cảm xúc.

"Thật ra, từ lúc ta vào Quỷ Quái Môn, ta chính là người của phủ Vương gia. Công Tôn Sở bày ra thiên la địa võng, quân cờ của hắn rất nhiều, Quỷ Quái Môn này, là một trong số những quân quan trọng của hắn. Ngươi có biết hay không, ngoài Khâu Sơ Hiền, Lữ Cẩm Hoài, còn có ngươi, người khác, tất cả đều bán mạng cho hắn. Quỷ Quái Môn là nơi bồi dưỡng tay sai cho Công Tôn Sở, ngay cả ta lên làm môn chủ, đều là chuyện nằm trong kế hoạch. Người không chịu quy thuận, chỉ có thể trừ bỏ. Ngươi rõ ràng hiểu được hậu quả khi biết những chuyện này, nhưng, vẫn là có hôm nay."

"A, ta chỉ là không cam lòng, cho nên, mới muốn ngươi chính mồm cho ta một đáp án...... Xem ra, ta không thể thay đổi một chút nào."

"Từ khi nào mà ngươi biết tất cả?"

"Mới vừa rồi thôi."

Tay đặt trên tai nàng đột nhiên cứng đờ, Sở Nguyệt Đồng nhìn ánh mắt Tiếu Lăng Nhi, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Có đôi khi, ta thực hận cái sự thông minh của ngươi."

"Khâu Sơ Hiền có tham niệm, vì một thanh kiếm mà giết người, cho nên mới không dám nói ra, chọc đúng chỗ, hắn chết cũng là đáng." Nụ hôn của nàng dừng trên cổ của Tiếu Lăng Nhi, liếm mút một hồi mới vui thích khi lưu lại hồng ngân. "Ta là bị sắc đẹp làm cho hôn mê, mới có thể một lần nói toạc hết ra. Ngươi nói, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Có phải, vì để tuyệt hậu hoạn mà làm một chút chuyện phải làm nào đó không?"

Bàn tay lưu luyến trên thắt lưng nàng, kéo người trong lòng lại gần thêm nữa, ánh mắt Sở Nguyệt Đồng ôn nhu: "Lăng Nhi, đan thương độc mã (một mình) mà đến, ngươi không sợ sao?"

"Ha ha, Quỷ Quái Môn đã sớm thành vật trong bàn tay các ngươi. Các ngươi giết Khâu Sơ Hiền, giết Lữ Cẩm Hoài, cho dù ta không biết được việc này, kế tiếp phải chết, cũng sẽ là ta, không đúng sao? Các ngươi sẽ không để ta rời đi." Nụ cười trào phúng của Tiếu Lăng Nhi tắt mất, nàng cắn răng gằn từng tiếng nói: "Sở Nguyệt Đồng, ngươi làm cho người ta thực kinh sợ!"

Cánh môi đột nhiên bị bịt lại, Sở Nguyệt Đồng cắn nuốt lời của nàng vào miệng không cho nàng nói tiếp. Nụ hôn càn quấy nóng bỏng cuốn quít trên môi, mang theo sự bá đạo không thể nghi ngờ.

Tiếu Lăng Nhi chống đẩy giãy dụa, phẫn hận trừng nàng, bị nàng nắm hai tay ôm càng chặt hôn càng sâu, như là hận không thể hòa tan thân thể mình với nàng làm một vậy.

Tay chân căng cứng dần thả lỏng, những giọt lệ ấm nóng trào ra làm ướt đãm sàng đan lộn xộn xộc xệch. Tiếu Lăng Nhi nắm cổ nàng, hung hăng cắn môi nàng đáp lại nụ hôn của nàng. Nếu đây là nói lời từ biệt cuối cùng, vậy hãy để nàng phóng túng một lần, để nàng điên cuồng một lần!

Chất độc theo huyết dịch chảy xuôi trong thân thể lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng. Tay chân càng ngày càng lạnh, suy nghĩ chìm trong một mạnh rét lạnh trôi ngày càng xa. Mí mắt dần dần trầm xuống, trong lúc hoảng hốt nghe được Tiếu Lăng Nhi tiếng Sở Nguyệt Đồng bay bổng.

"Lăng Nhi, Lăng Nhi, Lăng Nhi của ta......"

Khóe miệng chậm rãi kéo một nụ cười chua sót. Tiếu Lăng Nhi im lặng nhắm mắt lại, từ lúc yêu nàng, mình cũng đã trúng độc, là độc không có thuốc nào cứu được.

Vào nửa đêm, vài người khiêng hai cái bao bố từ Quỷ Quái Môn đi ra, lên trên núi rất cao, tìm nơi bụi cây tươi tốt, đào ra một cái hố nông rồi thả bao bố xuống, tìm chút cành cây khô rồi châm lửa đốt. Nhìn thứ trong bao tải bị thiêu thật lâu, ôm cái mũi che bớt mùi hư thối bốc ra.

Đến tận khi lửa gần tắt, mấy người mới chôn những gì còn lại, thả thêm mấy lá rụng, tinh tế kiểm tra rồi mới rời đi.

Sở Nguyệt Đồng mặc chỉnh tề ngồi trước bàn, nhìn bàn tay mình. Mới vừa đây thôi, chúng nó còn đắm chìm trong ôn nhuyễn mềm mại, mà hiện tại, chỉ còn lại chết lặng lạnh như băng.

'Cốc cốc'

Tiếng gõ cửa, Lí Hàm đi đến, cung kính hành lễ: "Môn chủ, bọn họ đã làm thốt hết thảy. Nên thiêu đều thiêu, nên chôn cũng chôn."

Trở ngại và cố kỵ cuối cùng đã bị gạt bỏ, không có lý do gì lại kéo dài thêm nữa. Sở Nguyệt Đồng gật gật đầu: "Như vậy, bắt đầu đi."

Ngay tại tối nay, trọng chỉnh Quỷ Quái Môn sạch sẽ, người quy thuận thì ở lại, kẻ không phục thì tiêu trừ, triệt để hoàn toàn, biến thành cái xác không hồn phục vụ cho triều đình.

- ------

Editor có lời muốn nói: thịt thịt~ cho thịt rồi lại ngược~ Bắt đầu vào giai đoạn gây cấn (khó hiểu) rồi~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.