Phong Hoa Tuyết

Chương 59: Lẫn trốn



"Ai, ta nghe nói á, hôm trước Liễu Xanh sơn trang mua rất nhiều vải đỏ về, còn có nến đỏ, ông nói xem sắp tới có phải sẽ có hỷ sự không?"

"Không có nghe nói a, chẳng lẽ là Tả trang chủ muốn tái hôn? Phu nhân hắn đã qua đời hơn mười năm, dưới gối không con, hẳn là nên tìm một người bạn! Mấy ngày trước đây còn có người nhìn thấy một cô nương xinh đẹp từ trong trang đi ra đó. Trông thực sự xinh đẹp!"

"Không thể nào, nếu hắn muốn thú tiểu lão bà, tin tức đã sớm truyền đến đây, giang hồ hào kiệt chắc chắn đều sẽ tới, việc gì phải che che dấu dấu."

"Đúng vậy, cô nương kia nhìn không quá hai mươi tuổi, ta thật sự tò mò bọn họ là......"

Nghe tân khách trong tửu lâu bình luận đoán mò, Mộ Dung Tuyết như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mười phần không thoải mái.

Nàng đương nhiên biết Liễu Xanh sơn trang phát sinh chuyện gì! Không phải Tả trang chủ muốn đón dâu, mà là người từng là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang muốn thành thân!

Bọn họ, thật sự sắp thành thân......

Đã là ngày thứ tư, ngày ấy gặp mặt cùng mấy người Thanh Bình, đợi đến khi tề tụ với đại sư huynh Từ Lượng, bốn người cùng nhau vào lại thành tìm một khách điếm ở tạm. Chuyện mỗi ngày phải làm đó là đến tửu lâu lớn nhất trong thành — Túy Nguyệt đường đợi, chờ Tiếu Lăng Nhi xuất hiện. Từ Lượng cùng Tôn Vĩnh ở bên phía trà lâu thám thính động tĩnh trên giang hồ.

"Tiểu Mộc, trang chủ Liễu Xanh sơn trang sắp đón dâu?" Thanh Bình nghe những người đó bàn luận, hỏi. "Đây là nguyên nhân muội không tiện ở lại nơi đó? Nhưng mà, thật đúng là kỳ cục à, hắn đón dâu thì sao không thấy mời tân khách? Chẳng lẽ, lão bà này là cướp được?"

"Đừng nói lung tung." Sắc mặt Mộ Dung Tuyết có hơi thả lỏng. "Tả trang chủ không phải người như vậy."

"Ha ha, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, nhìn biểu tình muội lạnh như vậy, muốn chọc muội chút." Thanh Bình cười đến hàm hậu, thân thiết nói: "Tiểu Mộc, đừng luôn làm bộ mặt lạnh đó được không? Muội cười lên đi, lúc muội cười lên là đẹp nhất."

Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cong cong khóe miệng, nhưng mà sao có thể cười được? Chỉ có cười khổ mà thôi.

Tiếu Lăng Nhi đến bây giờ còn chưa từng xuất hiện, nàng sống hay chết, không thể nào biết được, có thể làm chính là chờ, chờ, chờ đến vô cùng vô tận.

Mộ Dung Tuyết rất lo lắng, nàng sợ sư phụ của mình sẽ giống cha biến mất không rõ tung tích, càng sợ hãi kỳ thật đã cùng nàng cách biệt hai thế. Mà cái nào, cũng đều không phải là kết quả nàng muốn. Nàng thầm mong nhìn thấy sư phụ được bình an. Cho nên mỗi ngày nàng đều cùng Thanh Bình tới nơi này, đợi từ sáng sớm đến tận hoàng hôn. Cho dù là bởi vậy mà phải chịu đựng việc suy nghĩ tới người và việc mà nàng không muốn nghĩ đến nhất.

Mặt trời dần dần khuất sau núi, tân khách lui tới, người từ tứ phía thay đổi hết lớp này đến lớp khác, nàng vẫn không thể tìm được thân ảnh màu tím quen thuộc từ trong đám người này. Tâm tình Mộ Dung Tuyết cùng giống như mặt trời lúc này, càng ngày càng trầm lặng xuống.

Hôm nay, lại là chờ không công sao? Mộ Dung Tuyết lại nhớ tới ác mộng nàng gặp phải kia, mày càng nhíu chặt. Sư phụ, ngươi rốt cuộc ở nơi nào......

"Tiểu Mộc, mặt trời đã xuống núi, chúng ta nên trở về thôi." Thanh Bình cũng rất uể oải, nhưng vì để ý tâm tình Mộ Dung Tuyết, vẫn miễn cưỡng cười nói: "Sư thúc hành động thật đúng là chậm mà, xem ra ngày mai lại phải tới đây."

Siết chặt nắm tay, thả lỏng, rồi lại siết chặt, sau đó lại buông ra. Mộ Dung Tuyết thở một hơi dài, xoay mặt nhìn về phía đám đông trên ngã tư đường phố, thất vọng nói: "Được."

Hai người bước xuống thang lầu, Mộ Dung Tuyết mờ mịt nhìn đám người lui tới. Bên trong đó, không có Mạc Tử Ngôn, cũng không có Tiếu Lăng Nhi.

"Tiểu Mộc, muội đang suy nghĩ gì thế?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: "Không có gì, chúng ta trở về đi."

Nàng xoay người đi về phía nam, Thanh Bình lập tức theo sau. Mới vừa đi vài bước, sau lưng bỗng nhiên bị người đụng một chút, hắn kinh ngạc quay đầu lại, là một nam nhân mặc áo vải thô, đội mũ da, mặt đỏ bừng. Người kia rõ ràng là đã uống khá nhiều, trên tay còn cầm một hồ lô lớn, hắn chụp lấy bả vai Thanh Bình khanh khách cười: "Tiểu huynh đệ, lại đây lại đây, ca ca nơi này có rượu ngon, chúng ta làm một chén nữa!"

Thanh Bình bị mùi rượu dày đặc trên người hắn làm sặc phải lui về phía sau vài bước, hất bay tay hắn muốn tiếp tục đi. Ai ngờ nam nhân này không thuận theo không buông tha, còn tiến đến kéo người lại.

"Chớ đi a chớ đi a, ta còn chưa uống đủ đâu. Đến Túy Nguyệt đường, không uống thoải mái sao lại đi rồi?"

"Ta không phải đến uống rượu, rượu này tự ngươi giữ lại uống đi, đừng nắm tay áo ta!"

"Chê cười, không phải uống rượu, chẳng lẽ là đợi người?"

Mộ Dung Tuyết đi một lúc rồi mới phát hiện bên cạnh không có ai. Nàng quay đầu lại, thấy Thanh Bình đang dây dưa cùng một nam nhân say khướt, liền phải quay lại.

"Thanh Bình, làm sao vậy?"

Thanh Bình vưa lui về sau vừa oán giận: "Tên này uống rượu, bắt ta phải đi uống với hắn! Ta đã nói ta không uống rượu!"

"Không uống rượu, vậy là đang đợi người?"

Con ma men lặp lại lời nói một lần nữa, còn liếc Mộ Dung Tuyết một cái. Ánh mắt này, có chút quen thuộc. Mộ Dung Tuyết sửng sốt chốc lát lập tức nhận ra.

"Là ngươi!"

"Là ta là ta, nhận ra ta rồi, còn không mang ta đến nhà các ngươi ngồi một chút?" Con ma men cười khanh khách kéo hai người đi về phía trước. Tâm Mộ Dung Tuyết như nai con nổi loạn, kích động không thôi. Nàng thấp giọng nói: "Sao ngươi lại đến?"

Con ma men nháy mắt một cái, dường như chỉ qua một cái chớp mắt thì hoàn toàn tỉnh rượu.

"Đương nhiên là có người bảo ta đến rồi."

"Tiểu Mộc, ngươi thật sự muốn hắn tới chỗ của chúng ta?" Thanh Bình không rõ Mộ Dung Tuyết suy nghĩ cái gì, thật sự là phải dẫn người này về khách điếm?

Ót bị trúng một cú đập, rượu trong hồ lô phát ra tiếng ọc ọc. Thanh Bình ai u một tiếng ôm đầu muốn trừng hắn, chỉ thấy hắn đã trừng mắt lại mình.

"Xú tiểu tử! Dám đối với ta như vậy, trở về sẽ xử ngươi!"

Giọng điệu này...... Thanh Bình sáng mắt lên, kích động kêu: "Sư phụ, là ngươi?!"

Ót lại bị gõ một cái, Lữ Cẩm Hoài đặt tay lên môi: "Hư hư hư, nhỏ giọng một chút! Sư phụ ngươi là đang đeo truy sát lệnh của giang hồ đó!"

Hắn mang theo hai người quẹo vào một cái ngõ nhỏ, nhìn trái nhìn phải bốn bề vắng lặng, mới cởi mũ xuống. Mũi Thanh Bình đã tràn ngập chua xót, nhào tới ôm lấy hắn.

"Sư phụ, sư phụ, thật là người! Ta cùng các sư huynh đều rất lo lắng cho người đó! Hu hu... Sư phụ......."

Bị đồ đệ nhào tới ôm làm trở tay không kịp, Lữ Cẩm Hoài hoảng sợ, sau đó mới giơ tay vỗ vỗ lưng hắn.

"Được rồi được rồi, đã lớn rồi mà còn... Vi sư còn chưa có chết, ngươi khóc dữ như vậy làm cái gì?"

Nếu không phải bị tâm sự ràng buộc, Mộ Dung Tuyết nhất định phải tặng hắn một cái liếc mắt xem thường. Đã lúc nào rồi, hắn còn có tâm tình nói giỡn!

"Sư thúc, sư phụ ta đâu? Ngươi nói là có người gọi ngươi đến, người kia có phải nàng không?"

Thấy Lữ Cẩm Hoài gật đầu, Mộ Dung Tuyết lập tức bắt lấy ống tay áo hắn kích động hỏi: "Vậy sư phụ ta đang ở chỗ nào? Có phải nàng tới đây với ngươi không?"

Trong lòng có một kẻ đang ôm khóc, tay áo còn bị người ta kéo, Lữ Cẩm Hoài bị hai người kia ép buộc ra một đầu mồ hôi, hô lên một tiếng.

"Được rồi được rồi, các ngươi buông tay trước đã, buông tay, muốn biết cái gì ta đều sẽ nói cho các ngươi. Buông tay trước đã!"

Mộ Dung Tuyết nghe lời thả tay ra, Thanh Bình cũng lau nước mắt đứng thẳng người dậy. Lữ Cẩm Hoài thở dài một hơi, tay cầm mũ quạt quạt vừa thầm oán nói: "Ta lẫn tránh khắp nơi đã sợ gần chết, hai người các ngươi còn muốn cho ta kinh hách!"

"Sư phụ, thực xin lỗi, là ta khống chế không nổi. Chúng ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi bình an thật sự là quá tốt! Nhưng ngươi sao lại mặc thành cái dạng này a?"

"Vô nghĩa, bị người phát hiện ta là Lữ Cẩm Hoài thì làm sao? Đệ tử Quỷ Quái Môn khắp nơi đều muốn lấy mạng ta!"

Mộ Dung Tuyết không muốn nghe hắn nói lời vô ích, cắt ngang hỏi: "Sư thúc, sư phụ ta nàng ở đâu?"

"Yên tâm, sư phụ ngươi vẫn còn tốt lắm." Lữ Cẩm Hoài trả lời, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Ngoại trừ tâm tình ra."

"Ta muốn gặp nàng, Lữ sư thúc, ngươi dẫn ta đi gặp nàng được không?"

"Rồi, các ngươi đi theo ta."

Lữ Cẩm Hoài đội mũ lại, dẫn hai người ra ngõ nhỏ. Đến một khách điếm, hắn giơ tay chỉ vào căn phòng trên lầu.

"Phòng chữ 'thiên' thứ nhất, ngươi lên gặp nàng đi. Ta nghĩ, thầy trò các ngươi cần một khoảng riêng tư. Thanh Bình, ngươi đi theo ta."

Mộ Dung Tuyết cảm kích nói lời cảm tạ, lập tức chạy lên lầu, ngay cả cửa cũng không kịp gõ đã xông vào. Mắt thấy bóng dáng màu tím đứng trước khung cửa sổ, vui sướng hô một câu: "Sư phụ!"

Người đứng trước cửa sổ quay lại, Mộ Dung Tuyết thấy được nỗi cô đơn cùng mê man trên mặt nàng còn chưa kịp thu hồi thì tâm đau xót.

"Sư phụ."

"Tiểu Mộc, ngươi đã đến rồi." Tiếu Lăng Nhi cười nhẹ, vươn tay với nàng.

Mộ Dung Tuyết đi tới dựa vào lòng của nàng, hít lấy hương khí trên người nàng, nước mắt vỡ đê.

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ......."

Tiếu Lăng Nhi vuốt tóc nàng, nói: "Tiểu Mộc vẫn là giống trước kia yêu khóc nhè."

Nhiều ngày không thấy, sư phụ hao gầy không ít. Mộ Dung Tuyết cảm giác được, trên người Tiếu Lăng Nhi đã thiếu đi một chút gì đó, không hề giống lúc trước vui vẻ phóng khoáng, nàng cũng có đầy bụng tâm sự cùng đau thương. Sở Nguyệt Đồng, rốt cuộc vẫn là tổn thương tới nàng sao.

Biết được điều này, nước mắt cố nhịn vẫn nhịn không được. Mộ Dung Tuyết ôm chặt Tiếu Lăng Nhi lớn tiếng khóc, giống như là muốn khóc dùm phần của nàng luôn vậy. Chỉ là cuối cùng cũng không rõ là vì nàng mà khóc hay vì chính bản thân mình nữa.

Tiếu Lăng Nhi mím môi, yêu thương ôm lấy Mộ Dung Tuyết, cái gì cũng không nói, kiên nhẫn chờ nàng khóc đủ, mệt mỏi sẽ tự dừng lại.

"Sư phụ, Quỷ Quái Môn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Tuyết nức nở nâng mặt lên. "Vì sao chỉ thoáng chốc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

"Tiểu Mộc, chúng ta đều bị đuổi ra ngoài rồi." Tiếu Lăng Nhi nhẹ nhàng nói, lộ ra một nụ cười trào phúng: "Quỷ Quái Môn, kỳ thật là con rối phục vụ cho triều đình, mà Sở đại môn chủ của chúng ta, là thủ hạ của Lục Vương gia Công Tôn Sở."

Mộ Dung Tuyết khiếp sợ nhìn nàng.

Nàng chỉ biết là Sở Nguyệt Đồng có vấn đề, lại không đoán được, nàng ta cư nhiên là thuộc hạ của Công Tôn Sở.

"Đây là sự thật sao sư phụ? Làm sao có thể chứ?"

"Ta phát hiện một khối lệnh bài của Vương gia phủ ở trong phòng nàng. Thực không thể ngờ được, phải không? Ta cũng biết là rất hoang đường. Đồng môn hơn mười năm, đến bây giờ, ta mới biết được lúc đầu nàng tiến Quỷ Quái Môn là đã được an bài tốt. Sư tỷ của ta, cư nhiên có thể gạt ta lâu như vậy."

Nàng vươn tay lau nước mắt cho Mộ Dung Tuyết. "Lúc đầu ta cũng chỉ là hoài nghi, lấy cớ thử xem sao, lại thật sự biết được tất cả."

Công Tôn Sở muốn làm gì? Vì sao muốn xếp người của hắn vào giang hồ, chẳng lẽ thật sự muốn thay máu toàn bộ võ lâm sao? Như thế thì có ích gì cho hắn?

"Vậy người trốn ra bằng cách nào? Sư phụ, người có bị thương hay không?"

Tiếu Lăng Nhi lắc đầu, mê man nói: "Là nàng đuổi ta ra, giao cho Lữ Cẩm Hoài."

Nàng không rõ, người nọ không phải muốn giết mình sao? Đã biết chân tướng, rõ ràng đã chạy trời không khỏi nắng, vì sao nàng ta lại muốn mình phải tiếp tục sống.

Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nâng tay ôm Tiếu Lăng Nhi vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của nàng.

"Sư phụ, ta biết trong lòng ngươi khó chịu. Ngươi muốn khóc thì hãy khóc ra đi, đồ nhi sẽ không nói với người khác!" Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không phải bây giờ. Bị người mình thích lừa gạt, trong lòng ai mà không khó chịu.

Trong lòng ấm áp, sau là đau nhói. Đây là hai người gây cho nàng cảm giác thật khác, một người cho nàng ấm áp, một người lại khiến nàng đau lòng. Tiếu Lăng Nhi thả lỏng thân mình dựa vào Mộ Dung Tuyết, nhắm mắt lại nói: "Tiểu Mộc thật ngoan. Chỉ là, sư phụ, khóc không được."

Rất nhiều chuyện hỗn loạn trong đầu cần phải sắp xếp lại, nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng cũng cần lọc sạch. Vành mắt nàng không có chua xót, chỉ là ngực cứ thấy khó chịu, toàn thân vô lực. Phân tình cảm này không biết đặt đâu, nàng rốt cuộc phải xử trí như thế nào?

Yêu phải một người không nên yêu, còn chưa thấy được kết quả, đã khiến nàng trong chớp mắt nhận hết mọi đau đớn.

"Tiểu Mộc, Mạc Tử Ngôn, thế nào?"

Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy người ôm mình run lên, Tiếu Lăng Nhi mở mắt.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì."

"Trên mặt của ngươi rõ ràng đã viết có cái gì." Tiếu Lăng Nhi bóp bóp mặt nàng. "Ngươi để nàng lại Liễu Xanh sơn trang rồi một mình rời đi?"

"Ta không có." Mộ Dung Tuyết cúi đầu, giọng càng ngày càng nhỏ. "Ta là muốn về tìm sư phụ."

"Ngươi thích nàng đến thế mà. Làm sao, cứ như vậy bỏ nàng đi?"

Mộ Dung Tuyết dỗi nói: "Sư phụ nhìn chỗ nào mà thấy ta rất thích nàng?"

"Vậy ngươi lại là nhìn chỗ nào mà biết ta thích ai?" Tiếu Lăng Nhi hỏi lại: "Không nói ra không có nghĩa là không biết, không tồn tại. Ta biết, ngươi cũng hiểu, còn muốn nói xạo?"

Mộ Dung không còn lời nào để phản bác, liền không hé răng.

Tiếu Lăng Nhi lẳng lặng nhìn nàng chốc lát, ôn hòa nói: "Tiểu Mộc, kể ta nghe chuyện xưa của các ngươi đi. Sư phụ rất muốn biết, quá khứ Tiểu Mộc như thế nào, nàng là đã làm chuyện gì mà khiến ngươi không thể tha thứ?"

"Ta...... Nàng......" Mộ Dung Tuyết chần chờ giây lát, siết chặt tay. "Nàng tiếp cận ta, chỉ là vì báo thù mà thôi. Sư phụ, tình cảm mang theo hận thù có thể gọi là yêu sao? Nàng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, chúng ta sao có khả năng cùng một chỗ?"

"Cùng cha khác mẹ?" Tiếu Lăng Nhi thực ngoài ý muốn. "Mộ Dung Đường không phải chỉ cưới một thê tử sao?"

Tâm sự dồn nén bấy lâu nay được phóng thích. Mộ Dung Tuyết kể hết tất cả chuyện giữa các nàng ra, từ lúc gặp nhau, hiểu nhau, đến lừa gạt, lăng nhục, nói hết, nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài. Nàng đưa tay lên lau, tâm tình nặng nề cũng thư thái hơn nhiều.

Thì ra, hiện tại đi đối mặt cũng không phải chuyện khó lắm. Thật sự là kỳ lạ, nàng ngay cả ca ca cũng không thể nói được, lại nguyện ý nói cho sư phụ nghe. Đại khái, là vì cảm thấy sư phụ càng có thể lý giải mình đi.

"Tiểu Mộc, ta thật sự không ngờ sẽ là như vậy." Tiếu Lăng Nhi lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia có chút chua xót, cũng có tự giễu. "Hai thầy trò chúng ta, thật đúng là đồng mệnh tương liên (cùng cảnh ngộ)."

Cùng là bị người yêu lừa gạt, cũng cùng bị người đó thương tổn. Cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp tiểu nha đầu này nàng đã cảm thấy hết sức thuận mắt đi, chẳng lẽ là ông trời đã biết được ngày sau mình sẽ phải gặp chuyện gì, cho nên mới cố ý tìm nàng đến cho mình?

"Ca ca ngươi muốn cưới nàng, ngươi không có ý nghĩ gì sao?"

"Ta không muốn cùng nàng dây dưa gì nữa. Ở bên cạnh nàng, chỉ có thương tâm cùng khổ sở. Ta không hề thích nàng."

"Có thích hay không, không phải miệng có thể định đoạt. " Tiếu Lăng Nhi đưa tay chỉ nơi ngực của nàng. "Là tâm ngươi định đoạt."

Giống như nàng cùng Sở Nguyệt Đồng, rõ ràng đã vạch trần tất cả, vẫn là muốn tìm lý do tự thuyết phục, nàng vẫn còn quan tâm mình.

- ------

Editor có lời muốn nói: có ai ship Sư phụ-Tiểu Mộc không?~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.