Phong Hoa Tuyết

Chương 63: Gông xiềng



"Đây, đây là chuyện gì xảy ra?" Tả Chấn Thiên khiếp sợ cực. "Sao mà như thế nào cũng không hợp? Đinh Văn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Này, này, ta cũng không rõ...... Theo lời Mạc Nhược Ly nói, Tử Ngôn cô nương, quả thật là con của trang chủ mà." Đinh Văn kinh ngạc vạn phần. "Sao lại biến thành dạng này......"

Mọi người đều bị chuyện ngoài dự liệu này làm cho hồ đồ. Ánh mắt Mộ Dung Vũ nhìn qua nhìn lại trên người Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết không phải muội muội của hắn, Mạc Tử Ngôn cũng không phải, tại sao có thể như vậy...

Lúc nương sinh Tuyết Nhi, chính mình rõ ràng đã đứng ngoài phòng chờ, chẳng lẽ còn một người khác nữa sao? Bí ẩn này, rốt cuộc ai có thể cho hắn một đáp án đây?

"Tử Ngôn......" Mộ Dung Tuyết nắm tay Mạc Tử Ngôn. "Tại sao có thể như vậy?"

Mạc Tử Ngôn lắc đầu: "Ta cũng không biết, như vậy xem ra, chúng ta, với hắn, cũng không phải là cùng cha mẹ thân sinh. Nếu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đi tìm vị mẫu thân bị cướp mất hài tử mười sáu năm trước kia, hoặc là, phải đi tìm nàng ta, hỏi nàng ta một chút, rốt cuộc đã làm cái gì."

Đối với Mạc Nhược Ly, cho dù nàng từng ngoan độc với mình, cho dù nàng từng vô tình thương tổn mình, Mạc Tử Ngôn vẫn không thể hận nàng, chỉ cảm thấy đau. Cho dù chỉ là nhắc tới tên nàng cũng đã cảm thấy đau lòng.

Nàng ta rất đáng giận, nhưng càng thật đáng buồn. Vì một phần tình cảm vĩnh viễn không được đáp lại, vì một người muốn rời bỏ mình, vì một đoạn tình mà biến thành mê loạn, đánh mất bản thân. Thật ngốc.

Nếu Mộ Dung Đường thật sự yêu nàng, thì làm sao có thể nhẫn tâm đâm bị thương mắt nàng, khiến nàng thừa nhận thống khổ mười mấy năm được?

"Tử Ngôn......"

Mộ Dung Tuyết hình như là biết nàng suy nghĩ gì, lộ ra ánh mắt thân thiết. Mạc Tử Ngôn xoay mặt qua với mỉm cười nàng.

Bây giờ, người mình quý trọng nhất đang ở bên cạnh. Nàng từng bị mình vứt bỏ, thương tổn, sau này, nhất định phải giữ chặt bên mình.

Bởi vì có nàng ở bên, tựa hồ bí ẩn về thân thế cũng không còn quan trọng nữa. Mặc kệ nàng đến từ đâu, chỉ cần có nàng ấy ở bên, chuyện gì nàng đều có thể chịu được. Cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Người bên ngoài đứng dưới tàng cây, nhìn không chớp mắt thu tất cả cảnh này vào đáy mắt, ánh mắt sớm ướt đẫm. Tay các nàng là nắm chặt như vậy, căn bản không có cho mình một khe hở để chen vào. Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai, nụ cười của nàng chỉ vì một người ấy mà nở rộ, lòng của nàng, cũng sẽ chỉ vì một người ấy mà nhu tình như nước.

Lâm Tư Sở ngồi xổm xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên đất, cùng với nước mưa vẫn chưa khô dung hợp lại.

Đây đều là hy vọng xa vời của mình, không phải sư tỷ đã sớm nói rõ ràng với mình sao? Không cam lòng, lại có thể làm gì khác đây. Nàng mới không cần, làm một Mạc Nhược Ly thứ hai, bởi vì nàng yêu người kia rất sâu đậm, bởi vì yêu, cho nên luyến tiếc thương tổn.

Lau khô nước mắt, nàng hít hít mũi đứng lên, đến lúc mình nên rời đi rồi.

"Nói như vậy, các ngươi phải đi?"

Tiếu Lăng Nhi buông chén trà trong tay, ngẩng đầu nhìn hai người đứng bên cạnh. "Thật sự là không muốn đi cùng chúng ta sao?"

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu: "Ta muốn biết, rốt cuộc là ta từ đâu đến, cho nên muốn trở về. Người kia, có lẽ còn vẫn còn ở Vịnh Châu."

"Nói không chừng nàng đã đi mất thì sao?" Lữ Cẩm Hoài nhăn mặt. "Đều đã nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng có thể phát sinh mà. Ngươi ngẫm lại đi, bị mất con, đổi thành người ta xem ai chịu nổi. Nói không chừng đã muốn......"

"Ngươi có cần ở chỗ này nói điều xui xẻo thế không hả?" Tiếu Lăng Nhi trừng mắt liếc hắn một cái. "Mất con đã rất đau khổ, ngươi nói thêm mấy câu nữa thì chết luôn đi. Tử Ngôn, Tiểu Mộc, nếu các ngươi muốn đi, thì đi đi, nhưng mà phải cẩn thận. Tử Ngôn, ta giao đồ nhi cho ngươi, ngươi phải giúp ta chăm sóc cẩn thận, được chứ?"

Trận mưa to này, qua một đêm thì ngưng hẳn. Xem ra, mâu thuẫn đều đã giải quyết xong. Nàng dùng dư quang của khóe mắt nhìn tay hai người buông xuống dưới dựa vào thật gần, hiểu ý cong khóe môi.

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu: "Tiếu sư phụ yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất."

"Sư phụ......" Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng kháng nghị nói: "Tự ta cũng có thể làm được."

"Ai, chúng ta không đi cùng các nàng sao?" Lữ Cẩm Hoài xen mồm: "Dù sao đến đâu thì cũng là chạy trốn, có khác gì."

"Ngươi đã quên sao, chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành."

"Chuyện quan trọng hơn? Chuyện gì?"

"Nếu ta nhớ không lầm, đại hội tranh đoạt ngôi vị minh chủ võ lâm sắp bắt đầu đi?" Tiếu Lăng Nhi buông mắt, nhúng ngon tay vào trà viết lên bàn cái gì đó. "Liễu Xanh sơn trang nhất định cũng sẽ đi, ngươi không muốn vô góp vui sao? Chúng ta đi theo Tả Chấn Thiên, lẫn vào trong đám người của hắn, lên đỉnh Vân Thương kia xem náo nhiệt."

Lữ Cẩm Hoài vỗ trán. "Ta đã biết, ngươi là muốn xem kịch sao? Nay trên giang hồ, bán mạng cho Công Tôn Sở khẳng định không chỉ có Quỷ Quái Môn. Lần này thay minh chủ, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội đến đoạt ngôi minh chủ, khống chế toàn bộ võ lâm. Lăng Nhi, ta nói đúng chứ?"

"Không chỉ thế, ta còn biết, thiết cục lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì."

"Sư phụ, vì sao ngươi không lấy thân phận thật trước thúc thúc của ta? Để thúc thúc biết ngươi chính là sư phụ ta, làm chuyện gì cũng tiện hơn. Vì sao phải như vậy......"

"Phòng nhân chi tâm là phải có, ai biết Liễu Xanh trong sơn trang có phải tay sai của Công Tôn Sở hay không?" Lữ Cẩm Hoài nhìn Tiếu Lăng Nhi một cái lắc đầu cười khổ. "Hiện tại ấy à, đôi ta một người thì đã chết, kẻ thì đang bị đuổi giết, sao mà có thể ngang nhiên dạo chơi ở Liễu Xanh sơn trang được?"

"Thúc thúc không phải là loại người như vậy."

"Có phải hay không, sao ngươi biết được? Tựa như Sở Nguyệt Đồng, làm môn chủ năm năm, còn là sư tỷ của Lăng Nhi. Mệt ta và Lăng Nhi tin tưởng nàng như vậy. Kết quả đâu, thì ra nàng từ đầu tới đuôi đều là Công......"

Lữ Cẩm Hoài chưa kịp nói xong đã cảm giác được bầu không khí không đúng, thế này mới phát hiện sắc mặt Tiếu Lăng Nhi rất khó coi, lập tức ngậm miệng.

Mộ Dung Tuyết biết Lữ Cẩm Hoài nói đến người nọ là động tới chỗ đau của Tiếu Lăng Nhi, hung hăng lườm Lữ Cẩm Hoài một cái, mở miệng nói: "Sư phụ, ngươi......"

"Ta không sao." Tiếu Lăng Nhi miễn cưỡng nở nụ cười. "Không phải các ngươi muốn đi sao, mau đi đi."

"Sư phụ, ngươi thật sự không sao chứ?"

"Vi sư đã lừa gạt ngươi khi nào? Đi thôi đi thôi, mau đi tìm mẫu thân của ngươi, cũng sớm xác định được ngươi không phải tiểu đầu gỗ không ai muốn."

Tiếu Lăng Nhi giống như dỗ mà cũng giống như đuổi, đẩy hai người ra ngoài, vỗ vỗ hai má của Mộ Dung Tuyết giảo hoạt nói: "Tiểu Mộc, đường xá xa xôi, phải chú ý thân thể nghe."

"Ai, sư phụ......" Mộ Dung Tuyết còn muốn nói, nhưng cửa đã 'ầm' một tiếng đóng lại. Nàng ảo não đập cửa một cái: "Làm cái gì vậy, nói cũng không cho ta nói hết."

Mắt ngó thấy Mạc Tử Ngôn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm mình, nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi nhìn ta làm chi, có chuyện gì sao?"

"Sư phụ ngươi, biết chuyện của chúng ta sao?"

"Ừ, hẳn là biết rồi."

"Ồ." Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, nghiêm mặt trầm tư nói: "Ta nghĩ, câu nàng vừa mới nói là có ý gì?"

"Câu nàng vừa mới nói?" Mộ Dung Tuyết giật mình, lập tức hiểu ra, mặt đỏ lên xoay qua chỗ khác. "Mạc Tử Ngôn, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ!"

Nụ cười của Tiếu Lăng Nhi sau khi cửa đóng lại thì vụt tắt. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, nhìn người đến người đi trên ngã tư đường, cong ngón tay gõ gõ lên bệ cửa sổ.

"Lăng Nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Lữ Cẩm Hoài đi đến bên cạnh nàng.

Người này từ sau khi được mình cứu về, tựa như biến thành một người khác, không hề nói đùa với mình nữa, cũng không muốn đấu võ mồm với mình, trên người luôn phủ một tầng thanh lãnh. Nàng rõ ràng đang tại nơi này, lại làm mình cảm thấy cách lòng nàng càng thêm xa. Tiếu Lăng Nhi như vậy, hắn đoán không ra, cũng nhìn không thấu. Loại cảm giác vô lực không nắm bắt được này làm hắn bất an, cũng khiến hắn khổ sở.

"Nói cho ta biết, rốt cuộc Sở Nguyệt Đồng đã làm gì với ngươi?" Lữ Cẩm Hoài đỡ lấy bả vai của nàng. "Độc trên người ngươi có phải nàng hạ hay không? Nàng còn làm chuyện quá phận gì với ngươi nữa? Vì sao trên cổ ngươi lại bị bầm tím, có phải nàng từng dùng hình với ngươi hay không?"

Ngày ấy Tiếu Lăng Nhi hôn mê nằm trong nơi hắn ẩn thân, tay chân lạnh lẽo, hơi thở mỏng manh, sắc mặt tái nhợt nhìn thấy mà hắn đau lòng không thôi.

Hắn chưa từng nghĩ rằng giữa nữ tử với nhau cũng sẽ có tình yêu, tất nhiên cũng không hiểu được hai người sớm vượt qua trở ngại cuối cùng. Cho nên khi nhìn thấy dấu vết trên cổ nàng, liền tự nhận định là Sở Nguyệt Đồng dùng bạo lực với Tiếu Lăng Nhi. Nếu không phải hắn kiêng kị nam nữ hữu lễ không kiểm tra những nơi khác, bí mật kia cũng chưa chắc sẽ giữ được đến bây giờ.

Tiếu Lăng Nhi không biết nên cười nam nhân này đơn thuần hay cười hắn trì độn. Bản thân mình bây giờ, cũng không khác gì một phế nhân, một khi vận công, sẽ tác động đến độc trong cơ thể. Nàng vẫn là kiêng dè mình, nếu không cũng sẽ không trăm phương ngàn kế muốn phế võ công của mình như thế.

"Nàng không có làm gì ta cả." Tiếu Lăng Nhi không dấu vết đẩy tay hắn ra. "Chẳng qua là lấy vài thứ ở chỗ ta đi mà thôi."

Nàng lấy đi, không chỉ là thân thể của mình, còn có tâm.

- --

Sư tỷ, lại đây.

Thân ảnh màu tím kia vươn tay về phía mình, nàng theo bản năng, cũng vươn tay ra, muốn cầm nó.

Hai tay từ từ tiến gần, cuối cùng nắm lại với nhau. Bàn tay kia thật lạnh, hàn ý khắc cốt đột ngột xâm nhập vào máu của nàng, làm nàng nhịn không được mà run lên. Khuôn mặt kia cũng cùng lúc lạnh xuống, nàng nghe thấy nàng ấy oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: 'Sở Nguyệt Đồng, ngươi thực khiến người ta sợ hãi!'

Bàn tay nâng cằm bỗng rớt xuống, Sở Nguyệt Đồng giật mình mở mắt nắm chặt vật trong tay. Mờ mịt nhìn bốn phía, mới biết được là mình nằm mơ. Nàng lại gặp người kia trong mộng.

Đây là lần thứ mấy?

Trong mộng người nọ vẫn là một thân tử y, mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời ngồi trên cây đong đưa hai chân. Tiếng cười khanh khách quanh quẩn bên tai nàng thật lâu, thật lâu.

Thứ trong tay bị mình nắm chặt đến nhăn nheo, có vài tờ đã muốn biến dạng. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ vuốt phẳng thư lại.

Thế giới trước mắt bỗng nhiên tối đen, một đôi tay ấm áp phủ lên đôi mắt của nàng.

"Suy nghĩ gì vậy?"

"Ngươi đến lúc nào?" Sở Nguyệt Đồng lấy tay đặt trên mắt ra, kéo nam tử đang đứng phía sau mình ra trước. "Đều đã lớn như vậy, còn chơi trò đánh lén."

"Ta cũng không có đánh lén, là thừa dịp ngươi ngủ gật mà vào thôi. Muốn trách, phải trách tính cảnh giác của ngươi không đủ."

Nam tử nọ thân thể cường tráng, ngũ quan toát ra anh khí, khóe miệng hơi hơi cong lên làm gương mặt cương nghị của hắn thêm một tia nhu hòa.

"Ta nói không lại ngươi." Sở Nguyệt Đồng lắc đầu. "Tiểu Sở, nơi này cũng không bằng Vương gia phủ của ngươi, không có việc gì thì mau trở về đi. Bằng không ra chuyện gì, ta quản không được."

Công Tôn Sở cười ha ha, lấy mấy bức thư trên tay nàng qua xem.

"Ta không phải lo lắng ngươi nhật lí vạn kỵ(*), thân thể mệt mỏi chịu không nổi sao? Có mang tổ yến đến cho ngươi, sai người đi hâm nóng rồi, không biết môn chủ đại nhân có nể mặt mà thưởng thức với ta không?"

(*): một ngày đi vạn dặm – phải xử lý nhiều việc

Sở Nguyệt Đồng nhăn mày lại: "Ngươi có hảo tâm như vậy sao? Là vì chuyện khác mà đến đi?"

"Hì hì, đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng mà, ta cũng muốn quan tâm ngươi mà." Công Tôn Sở ngồi xổm xuống, như con nít mà tựa đầu lên đầu gối của nàng, thoải mái nhắm mắt lại, khẩu khí mang theo một tia ỷ lại, nói: "Trên đời này, ta để ý nhất, cũng thân cận với ta nhất, cũng chỉ có ngươi, không phải sao?"

"Tiểu Sở......" Sở Nguyệt Đồng mềm lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt thái dương của hắn. Nam tử này đã không phải là thiếu niên năm đó gặp chút chuyện cũng đỏ mặt nữa. Nhiều năm qua đi, hắn vẫn luôn tài hoa, vẫn luôn thông minh hơn người, nhưng càng giỏi hơn về tâm kế, càng thêm lãnh khốc vô tình. Vì việc của bản thân, có thể không tiếc hy sinh nhiều mạng người như vậy. Là từ sau khi vứt bỏ thứ hắn âu yếm nhất đi.

"Tranh đấu trên đỉnh Vân Thương, chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Còn muốn ta chuẩn bị cái gì sao? Không phải ngươi đã sớm chuẩn bị chu toàn mọi chuyện rồi ư. Ta phải làm, cũng là trừ bỏ mấy binh tôm tướng tép (nhân vật không quan trọng) gì đó cho ngươi mà thôi."

"Ha ha, ngươi tin tưởng ta đến thế sao?"

"Bằng không muốn ta thế nào đây?" Tầm mắt Sở Nguyệt Đồng bay xa. "Nếu ta muốn ngươi đừng làm gì nữa, hoặc là muốn ngươi buông tha tất cả, ngươi sẽ dừng lại sao?"

"Ngươi hối hận?" Công Tôn Sở vẫn nhắm mắt lại. "Không phải ngươi đã nói, sẽ luôn đứng cạnh ta sao?"

"Ta chỉ là, không muốn nhìn nhiều người bỏ mạng vô ích như vậy. Tiểu Sở, không còn biện pháp khác sao?"

"Ngươi hẳn là biết, giang hồ giặc cỏ này, đều có cái mà bọn họ gọi là đạo nghĩa. Bọn họ đều muốn giảng nghĩa khí, cho dù là bị buộc vào tuyệt cảnh, cũng ngạo mạn không muốn cúi đầu. Ở trong giang hồ, người thắng làm vua, người thua làm giặc, trong đạo nhà binh cũng là như thế. Bọn họ cũng không phải hy sinh vô ích, ta có thể mượn việc lần này, thành lập uy tín của ta. Chỉ có khiến bọn họ sợ ta, mới có thể chân chính quy thuận ta."

"Cho dù cuối cùng chiếm được, ngươi sẽ vui vẻ sao?" Giọng của Sở Nguyệt Đồng trở nên trầm thấp. "Ta nhìn không ra là ngươi đang cao hứng. Ta nhìn thấy, chỉ là một cái xác, linh hồn của nó không ở nơi này."

"Ai nói ta mất hứng?" Hắn vươn tay tìm tay Sở Nguyệt Đồng nắm lại, áp lên mặt mình. "Ta rất cao hứng. Từ nhỏ đến lớn, đều là ngươi đứng ở bên cạnh ta, ngươi hiểu rõ ta nhất, cũng biết rõ thứ ta muốn nhất là cái gì. Cho nên đến lúc này, đừng bỏ lại ta, được không? Thiên hạ này là của ta và ngươi, tất cả mọi người ta đều có thể vứt bỏ, nhưng, ta chỉ không thể mất ngươi. Ai ta cũng không tin tưởng, nhưng mà, ta chỉ tin tưởng ngươi. Cho nên, vĩnh viễn đừng làm ta thất vọng, cũng vĩnh viễn đừng tổn thương ta, được không, tỷ tỷ? Ngươi nhớ kỹ, trên đời này, người thân nhất với ngươi, là ta. Sẽ luôn bảo vệ ngươi, cũng chỉ có ta."

Lời nói có chút bá đạo này rõ ràng là ôn nhu, lại giống như một cái gông xiềng vô hình khóa mình thật chặt, không thể thoát thân, thời thời khắc khắc nhắc nhở thân phận của nàng, cùng trách nhiệm đối với người trước mắt này.

Nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của hắn, trầm ổn mà lại rõ ràng nói: "Được."

- ------

Editor có lời muốn nói: Năm mới vui vẻ~~

Mong rằng có thể hoàn bộ này trước tết nguyên đán~~ ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.