Đỗ Kiến thả điện thoại, thấy trán Chu Tiểu Du bắt đầu túa mồ hôi, nói: “Huyện ủy đã bắt đầu phái tổ điều tra xuống điều tra Lỗ Tiểu Sơn, có phải cảm thấy quá đột nhiên không?”
Đáy lòng Chu Tiểu Du run lên, trước khi đẩy cánh cửa ngoài kia, hắn đâu ngờ cục diện biến chuyển đột ngột thế này, nghiêm trọng thế này. Càng không ngờ Đỗ Kiến sẽ không chút do dự đạp thẳng Lỗ Tiểu Sơn xuống hố.
Đột nhiên hắn ý thức ra, vừa rồi Đỗ Kiến khuyên mình từ chức chủ nhiệm ban văn giáo là lời thật tâm.
“Giờ tôi có nên tới tìm Thẩm bí thư nhận sai?” Chu Tiểu Du không xác định hỏi.
Đỗ Kiến gật gật đầu, hắn chính đang định khuyên Chu Tiểu Du thế này.
Chu Tiểu Du chủ động nhận sai, đối với hắn cũng có chỗ tốt. Hậu quả chuyện hôm nay để Lỗ Tiểu Sơn gánh hết trách nhiệm là được rồi. Hắn không muốn cả lối lui xuống an toàn cũng bị người ta lấp chết.
Vốn Đỗ Kiến cho rằng: Dù Thẩm Hoài có bí thư thị ủy Đàm Khải Bình làm chỗ dựa, nhưng địa vị trong tâm trí Đàm Khải Bình chưa hẳn đã quá cao, nhưng từ chuyện Đàm Khải Bình bồi người của ngân hàng thương nghiệp đến xưởng thép Mai Khê thị sát, Đỗ Kiến biết, khả năng hắn lầm rồi.
Hiện tại, lại thêm cuộc gọi vừa nãy của Đào Kế Hưng, Đỗ Kiến càng khẳng định mình đã sai. Xem ra địa vị của Thẩm Hoài trong lòng Đàm bí thư, hoặc giả địa vị Thẩm Hoài trong vòng tròn vây quanh Đàm bí thư, chắc cao hơn nhiều so với tưởng tượng trước kia.
Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức đã hơn hai tháng, tuy còn chưa có động tĩnh gì đáng kể, nhưng sẽ không vĩnh viễn yên bình như trước.
Đào Kế Hưng muốn sống sót qua đợt điều chỉnh nhân sự tiếp theo, lựa chọn dành cho hắn quá ít…
Chỗ dựa trước kia của Đào Kế Hưng là Ngô Hải Phong, Ngô Hải Phong là bí thư tiền nhiệm, song hiện tại đã bị điều sang làm chủ nhiệm Nhân Đại, dần dần bị đẩy ra ngoài rìa quan trường Đông Hoa. Giữa Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà, dù Đào Kế Hưng không lập tức chọn đội, cũng phải biểu hiện đủ tích cực với yêu cầu từ Đàm Khải Bình, chí ít không thể thò đầu tóc ra, cho Đàm Khải Bình tìm được cơ hội tính sổ.
“Nếu Thẩm bí thư không chịu tha thứ thì nên làm thế nào?” Chu Tiểu Du nghĩ đến kết cục mà Lỗ Tiểu Sơn sắp phải đối mặt, sống lưng lạnh toát, mồ hôi đầm đìa.
“Thẩm bí thư không phải người không thông tình lý, cậu không phải bận tâm nhiều đâu, cũng đừng ôm tư tưởng cầu may, đi nhận sai là được rồi.” Đỗ Kiến nói: “Tổ điều tra của huyện sắp tới rồi, chắc đến tối sẽ có mặt ở Mai Khê, Hoàng Tân Lương đang bận chuyện trên thành phố, cậu theo tôi bồi bọn họ.”
Chu Tiểu Du chạy ra, không lâu lại trở về, mặt như bánh đa nhúng nước: “Thẩm bí thư tới xưởng thép…”
Đỗ Kiến thở dài một hơi, cầm điện thoại lên, gọi cho Thẩm Hoài, kết quả: tắt máy, gọi tiếp đến văn phòng xưởng, tìm được Thẩm Hoài, nói: “Thẩm bí thư, tôi là Đỗ Kiến, Chu hiệu trưởng đang kiểm điểm sai lầm trong phòng tôi. Đúng, chính là Chu Tiểu Du. Để xảy ra chuyện hôm nay, tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm, tôi vừa nhận sai lầm với Đào bí thư xong. Nhưng trách nhiệm của nhà trường là không thể tránh khỏi, Chu Tiểu Du làm hiệu trưởng, lại không bảo vệ được thầy trò trong trường, là hắn thất chức. Giờ đang tự phê bình, muốn tìm cậu phản tỉnh nhưng không tìm được. Cậu ấy cũng muốn từ đi chức chủ nhiệm ban văn giáo…. Tôi nghĩ nếu huyện ủy đã giao trường trung học Mai Khê cho thị trấn quản lý, thị trấn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm tương ứng…. Trước mắt Chu Tiểu Du cũng không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm lãnh đạo ban văn giáo… Được được, ngày mai trong hội nghị đảng chính sẽ cùng nghiên cứu tập thể, tôi sẽ để cậu ấy kiểm điểm nghiêm túc trước các ủy viên….”
Đỗ Kiến thả điện thoại xuống, nói với Chu Tiểu Du: “Cậu gọi điện cho Vương cục trưởng tự kiểm điểm đi, tự đánh lên mình, rốt cuộc nhẹ hơn đợi đến lúc người khác cầm gậy phang…”
Chu Tiểu Du gật gật đầu, nói: “Ngay đêm nay tôi sẽ tới nhà Vương cục trưởng kiểm điểm.” Trong lòng đã tính bỏ cái đất thị phi này rồi, cho dù trốn qua kiếp ấy, Thẩm Hoài cũng đã nhìn hắn không thuận mắt, không khéo về sau còn gõ đánh thường xuyên. Nhưng nghĩ nghĩ lại không cam tâm. Trung học Mai Khê có nát cũng là trường toàn học chế (sơ trung+cao trung), toàn huyện, cộng cả trường dạy nghề đến nay chỉ mới có 6 trường thế này. Hắn mà chủ động rời Mai Khê, làm sao còn ghế tương ứng cho hắn ngồi?
**************************
Có lẽ Hàm Học Đào gây áp lực với cục công an huyện Hà Phố, huyện cục báo cáo sự tình với bí thư Đào Kế Hưng, Đào Kế Hưng mới tìm Đỗ Kiến hỏi chuyện đây mà?
Nghĩ đến huyền cơ sau lưng, Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, nhìn Thiệu Chinh đang ngồi trong phòng, nói: “Đợi lát nữa cậu tìm chiếc xe, đưa tôi lên thành phố, xem hai thầy trò bị hại kia thế nào…”
Passat đưa cho Chử Cường lái rồi, Thẩm Hoài vốn không định trực tiếp nhúng tay vào quá trình điều tra, nhưng tiểu Lê kiên trì ở lại bệnh viện trông coi thầy và bạn. Tối nay hắn và Trần Đan phải qua đó nhìn một cái, thuận tiện tiếp tiểu Lê về. Hắn biết, tuy tiểu Lê không bị thương hại gì, nhưng cũng bị dọa không nhẹ.
Ăn qua cơm chiều trong nhà ăn, rồi kêu Thiệu Chinh lái xe đưa mình đến nhà hàng Chử Cốc tiếp Trần Đan, cùng lên thành phố luôn. Nhà hàng đã hoạt động được hơn một tháng, dần dần đi vào quỹ tích, Trần Đan không phải thời thời khắc khắc canh chừng công việc trong nhà hàng nữa.
Dương Thành Minh và Khấu Huyên đã qua cơn nguy kịch, được chuyển vào phòng riêng. Thẩm Hoài và Trần Đan đến nơi, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn, Chử Cường và gia thuộc đều có mặt, phía nhà trường cũng có hai giáo viên.
Thẩm Hoài để Trần Đan sang phòng bệnh bên kia tìm tiểu Lê, phần hắn quay sang đám người trong phòng, nói: “Tiểu Chử cậu đưa Hoàng chủ nhiệm về trước, đêm nay phiền lão Quách ở lại trông nom, nhất định phải bảo đảm tình hình ổn định, phí thuốc thang đã nộp đủ chưa?” Bệnh viện thành phố chẳng cần nhìn mặt mũi Mai Khê làm gì, không nộp đủ tiền, đừng hòng người ta chữa trị nghiêm túc.
“Hà trấn trưởng lâm thời để ban tài chính đưa qua 20.000 đồng, tạm thời còn đủ, không vấn đề.” Hoàng Tân Lương nói. Nhớ lại chuyện hôm qua, gõ cửa bái phỏng trong đêm lại bị đuổi đi, chỉ hy vọng Thẩm Hoài thấy được biểu hiện của mình, chẳng qua trong lòng không mấy hy vọng, cũng không mong chờ được giữ lại canh đêm.
“Được, đợi tình hình ổn định, sẽ tiếp về bệnh viện thị trấn tĩnh dưỡng sau.” Thẩm Hoài nói: “Phía nhà trường lưu lại một người là được rồi, mấy ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ, các thầy cô cũng bận….”
Hai giáo viên kia thương lượng một hồi, cuối cùng cô giáo trung niên quyết định lưu lại, rốt cuộc gia thuộc Khấu Huyên chỉ có hai ông bà già, nếu trong đêm nàng có nhu cầu vệ sinh hay gì gì thì nữ ở lại cũng tiện chiếu cố hơn.
Thẩm Hoài vào xem Dương Thành Minh bị nứt xương, gãy sống lưu, chấn động não trước. Lúc ở trường, chỉ thấy máu me be bét, không nhìn rõ bộ dạng Dương Thành Minh thế nào. Giờ thì băng bó kín cả mặt mày, bị tiêm thuốc mê, đang ngủ mơ hồ, nhưng nhìn vợ hắn, cũng đoán ra tuổi tác không lớn, chừng 35-36 là cùng.
Trừ vợ Dương Thành Minh ra, trong phòng còn khá nhiều thân thích.
Lúc Thẩm Hoài bước vào, đám người thấy hắn còn trẻ, nên không phản ứng gì; Đến khi Hoàng Tân Lương giới thiệu là Thẩm bí thư tới thăm người bệnh, bọn hắn lập tức nghĩa phẫn điền ưng vây lại, yêu cầu Thẩm Hoài chủ trì công đạo.
“Đám lưu manh ẩu đả thầy Dương đã bị cục công an thành phố bắt lại rồi, chính đang tiến hành điều tra. Hung thủ đánh người có quan hệ thân thích với đồn trưởng đồn công an, chuyện này thị trấn và huyện ủy đã biết, huyện ủy đã quyết định đình chức đồn trưởng, một khi tra ra vấn đề, tuyệt sẽ không bao che. Thầy Dương dũng cảm bảo vệ học sinh, đấu tranh với tội phạm bất lương ngoài xã hội, thị trấn, nhà trường sẽ biểu dương. Còn hiện tại phải toàn lực chữa trị, đảm bảo thầy Dương không bị lưu lại di chứng…”
“Mấy người chắc chưa biết, người đầu tiên xông ra cứu thầy Dương chính là Thẩm bí thư, cậu ấy nhất định sẽ không ngồi nhìn không quản.” Hoàng Tân Lương đứng cạnh, lấy lòng bổ sung một câu.
Lại an ủi vợ và gia đình Dương Thành Minh mấy cậu, rồi sang phòng bên cạnh thăm Khấu Huyên.
Hồi chiều Thẩm Hoài đã nghe tiểu Lê nói qua, gia cảnh nhà cô bé rất neo đơn, ba chết, mẹ bỏ theo người khác, phải sống cùng ông bà.
Ông nội Khấu Huyên là nghệ nhân đồ trúc khá có tiếng của thị trấn, Thẩm Hoài rất có ấn tượng. Trước đây thỉnh thoảng có nhìn thấy ông ta mang giỏ trúc, chở đồ nứa lá, men thôn xóm bán dạo. Ngược lại mấy năm nay không thường gặp ông ta nữa. Thẩm Hoài thấy lão tóc bạc trắng, da nhăn nheo, thầm nghĩ phải đến 7-80 tuổi rồi, còn phải nuôi nấng cháu gái đang tuổi thành niên, đúng là kham khổ.
Lúc Thẩm Hoài đi vào, ông lão chính đang cáu giận, trách mắng cháu mình không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn ngồi trong trường đọc sách, lại đi giao du với đám thanh niên ngoài xã hội, mới gây ra tại vạ hôm nay..
Thẩm Hoài nghe tiểu Lê kể qua, không phải Khấu Huyên không an phận, mà ông cháu sống dựa vào nhau thực sự quá khốn cùng, thôn và thị trấn lại không có trợ cấp gì, thậm chí cả học phí cũng không được miễn (năm 93, học phí trung học đã đẩy lên 370 đồng/năm, đối với nhà gia cảnh khó khăn, là một gánh nặng rất lớn), Khấu Huyên không bỏ học đi tìm việc làm, lại không thể không làm thêm trong quán bi-a trên trấn, kiếm chút tiền nộp học phí, sinh hoạt phí, khó miễn tiếp xúc với đám thanh niên lêu lổng ngoài xã hội.
Mặt mày nàng sưng tấy cả lên, nhưng không băng bó, chắc không vấn đề gì lớn. Vẫn có thể đoán ra là một cô gái khá thanh tú, nhưng thân thể rất yếu ớt, tròng mắt tròn to, song không có thần. Tính cách có vẻ rất quật cường, bị ông nội tức tối mắng đến cẩu huyết dầm đầu, song vẫn cắn răng, không nói lời nào.
Nhìn tình hình trong phòng, Thẩm Hoài không giở giọng quan cách ra như thường lệ, chạy tới vỗ nhẹ lên vai tiểu Lê, nói: “Anh vừa hỏi qua bác sĩ, thương thế bạn em ổn định hơn thầy Dương một ít, khả năng phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng chắc không có gì phải bận tâm…”
Thẩm Hoài và Trần Đan ở lại trong phòng bệnh cùng tiểu Lê một lúc lâu, thẳng đến Dương Thành Minh hơi tỉnh lại, thăm hỏi mấy câu, xác định thương thế hai người đã dần ổn định, mới để Thiệu Chinh lái xe đưa về.
Phía thị trấn, cục công an huyện đã phái người đến, thái độ của Đỗ Kiến rất rõ ràng, Lỗ Tiểu Sơn bị đình chức ngay lập tức, thạm thời do chỉ đạo viên họ Trịnh kiêm nhiệm đồn trưởng, chủ trì sự vụ thường ngày trong đồn. Lý Phong cũng sắp xếp để đội liên phòng theo dõi điều tra cửa hàng bi-a trên trấn, và những tụ điểm giải trí như quán game, rạp chiếu phim…
Tạm thời Thẩm Hoài không có tâm tình để hỏi mấy chuyện này…
Chuyện hôm nay tiểu Lê bị dọa không nhẹ, về nhà, Trần Đan không dám để nàng ở một mình, giúp Thẩm Hoài nấu nước nóng đưa sang, tiện tay ném hai hộp tránh thai vào người hắn, mắng: “Lưu manh xấu xa.”
Thẩm Hoài chỉ đành cười khổ, nhìn hai hộp trên tay không có đất dụng võ.
Trùm chăn ngủ đến tờ mờ sáng, nghe tiếng Trần Đan đùa giỡn với Kim tử ngoài thềm rồi xách cặp đi học. Nhìn lên chuông báo còn sớm, nắm trên giường nghĩ nghĩ, xem làm sao lừa Trần Đan qua đây, hoàn thành nốt chuyện giang dở hôm trước…