Buổi chiều, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã, Lý Phong, cả Hoàng Tân Lương đến xưởng nhuộm nhìn tiến triển cải tạo thành nhà tạm.
Còn có ba mươi hộ gặp tai nạn đang tạm thời an trí trong trường tiểu học thị trấn, để không ảnh hưởng tới học tập của các cháu, phòng cải tạo cần hoàn thành xong giai đoạn một trước nửa đầu tháng giêng, thị trấn yêu cầu bên nhận thầu phải tổ chức động thổ ngay những ngày đầu năm…
Vào trong xưởng, tình hình làm việc bên nhộn nhịp hơn trong tưởng tượng của Thẩm Hoài nhiều.
Dưới sự hỗ trợ của Lý Phong, Chử Hợp Lương, từ đầu năm Chu Lập đã triệu tập đủ người, thiết bị cũ kỹ trong xưởng đã được dỡ bỏ ra ngoài, khu nhà xưởng gần cổng vào nhất đã bắt đầu làm nền mới, trải cột chống bê tông.
Năm trước Chử Hợp Lương đã bắt đầu tính đến chuyện mở rộng xưởng dệt, chuẩn bị sẵn một ít vật tư xây dựng, tính đến sang năm động thổ. Lần này vì hiệp trợ thị trấn, hắn tạm thời chuyển nhóm vật tư ấy ra, để bên này ứng phó trước với tình hình, cho nên ngay mồng hai đầu năm đã bắt tay vào làm việc được.
Nhìn xưởng nhuộm đã dọn sạch thiết bị, tổ chức làm nền, đổ bê tông, công nhân trên công trường phải đến gần 100 người, Thẩm Hoài không khỏi nhủ thầm: Ở Mai Khê Chu Lập đúng là nhân vật có sức nặng, đổi lại người khác, dù có bí thư thị ủy chống lưng, ngay ngày đầu năm chắc gì đã kéo được đội ngũ thi công thế này?
Thi công mới bắt đầu, còn chưa mường tượng được gì nhiều, Thẩm Hoài chỉ nhìn thoáng qua rồi vào trong phòng làm việc hỏi dò sắp xếp công tác tiếp theo.
Thẩm Hoài hỏi rất kỹ, Chu Lập trả lời cũng rất toàn diện, bài bản.
Mấy năm trước Chu Lập từng làm giám đốc cho công ty xây dựng trên thành phố, bản thân rất am hiểu kiến trúc, dưới tay cũng có mấy kỹ sư theo hắn từ hồi trước, không phải mấy đội thi công gà mờ có thể so.
Nếu không bị nợ nần quấn thân mấy năm nay, thành tựu của Chu Lập chưa hẳn đã kém hơn Chử Hợp Lương.
Thẩm Hoài lôi Hà Thanh Xã, Lý Phong vào dò hỏi công tác của Chu Lập và mấy tay kỹ sư thì chợt thấy Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương lấp ló ngoài cửa.
“Hai người các anh làm sao đi cùng một chỗ thế này?” Thẩm Hoài thấy Dương Hải Bằng và Chử Hợp Lương đi cùng một chỗ, khá kỳ quái, hỏi.
“Lão Chử gọi tôi đến đánh bài.” Dương Hải Bằng nói: “Nghe nói cậu đến đây thị sát, bọn tôi ném bài đuổi tới báo cáo công tác…”
“Hai người đánh bài ở đâu? Để tôi gọi công an tới bắt, kiếm chút nước dầu cho thị trấn.” Thẩm Hoài toét miệng đùa, vẫy tay để bọn hắn vào ngồi tán gẫu, đưa thuốc qua, nói: “Bọn cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm để bàn chuyện giám đốc Chu…”
“Chu mập lại có chuyện gì à? Hắn không tận tâm với công trình?” Chử Hợp Lương kỳ quái hỏi, lại quay sang hỏi Chu Lập: “Chu mập, tôi với Lý bí thư đã khen cậu trên trời trước mặt Thẩm bí thư a. Đợt cải tạo này là xây phòng tạm cho quần chúng bị tai nạn, cậu mà làm hư, còn mặt mũi nào đi nhìn bà con trên trấn…”
“Với tình hình công trình hiện tại tôi rất mãn ý.”
Thẩm Hoài cười, trực tiếp đi vào chính đề:
“Tỉnh chúng ta thực hành thí điểm chế độ phân thuế, thuế công nghiệp và phần thuế gia tăng thêm, địa phương chỉ được hưởng chưa đến ¼. Bởi thế hai năm qua động lực đầu tư vào xí nghiệp của địa phương giảm không ít. Có điều ngành xây dựng là ngoại lệ. Ngành kiến trúc xây dựng không thuộc phần thuế gia tăng, mà thuộc về thuế doanh thu, toàn bộ thuế doanh thu là do địa phương quản. Mở rộng ngành xây dựng có thể tăng thêm thu nhập tài chính trên diện rộng cho địa phương, đây cũng sẽ là đối tượng trọng điểm để địa phương đầu tư phát triển trong thời gian tới… Tôi đại biểu thị trấn, quyết định ủng hộ giám đốc Chu, không chỉ là bởi trước đây thị trấn mắc nợ giám đốc Chu, mà còn có nguyên nhân này…”
Trước mắt, ở thành phố Đông Hoa, thuế trưng thu từ xí nghiệp xây dựng, học phí giáo dục, y viện đều gộp vào thu nhập tài chính của địa phương. Theo như điều khoản miễn giảm giữa Mai Khê và trên huyện, mỗi xí nghiệp có trụ sở ở Mai Khê, làm một công trình chừng 100 vạn, Mai Khê sẽ được phân ba đến bốn vạn thuế thu nhập.
Nếu Mai Khê có một công ty xây dựng, mỗi năm nhận hai ba công trình quy mô như cao ốc Thiên Hành, tài chính mà Mai Khê có khả năng chi phối sẽ lập tức tăng gấp đôi.
“Vậy ư? Trước đây tôi còn tưởng làm xây dựng cũng như mở nhà xưởng, phải nộp thuế GTGT. Nghĩ lại thì cũng đúng, công ty xây dựng thì lấy cơ sở đâu để mà thu thuế GTGT? Đúng là bọn tôi nghĩ vấn đề không chu toàn được như Thẩm bí thư.” Chử Hợp Lương nói.
“Thuật nghiệp có chuyên công, lão Chử không cần thay thị trấn lo lắng chuyện thu thập tài chính, tôi và Hà trấn trưởng, Lý bí thư cũng không phải khổ sở đau đầu nghĩ cách làm gì.” Thẩm Hoài cười nói.
“Thẩm bí thư nhìn nhận vấn đề rất chuyên nghiệp, tôi tự cho là mình đã hiểu ngành kiến trúc lắm rồi, nhưng bị Thẩm bí thư hỏi chi tiết thế này, cả người vã mồ hôi không ít a.” Chu Lập kịp thời vỗ mông ngựa một câu, chưa nói những tình cảm khác, chỉ việc Thẩm Hoài biểu hiện ra kiến thức sâu rộng của mình đã khiến hắn không thể không bội phục.”
“Có đôi lời tôi muốn nói rõ trước với mọi người.” Thẩm Hoài nghiêm túc nói: “Tôi ủng hộ giám đốc Chu là vì muốn anh tăng thêm thu nhập cho thị trấn, muốn nâng anh lên thành một công ty xây dựng biểu tượng của Mai Khê, chứ không phải nâng anh lên thành một đội xây dựng chỉ biết rút ruột công trình, làm ăn gian trá….”
Thẩm Hoài biết, càng nghiêm túc đàm thoại với Chu Lập, càng có thể giảm nhẹ gánh nặng tình cảm cá nhân trên vai.
Chu Lập gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Chỉ thị của Thẩm bí thư, tôi nhất định sẽ tận lực mà làm, nhất định sẽ cống hiến hết sức cho sự phát triển của Mai Khê…”
Bỏ tình cảm cá nhân ra ngoài, Chu Lập hiểu làm trong ngành xây dựng này, nhìn qua có thể trốn chút thuế, nhưng giao dịch thực tế phải làm không thấp hơn thành bản bao nhiêu, còn hạn chế sự phát triển của bản thân. Ngược lại, Thẩm Hoài kiên quyết muốn nâng hắn lên thành một công ty xây dựng đàng hoàng, cũng thuyết minh tư tâm của Thẩm Hoài trong việc này rất thấp.
Thẩm Hoài lại quay sang nói với Chử Hợp Lương: “Tình hình của giám đốc Chu anh cũng rõ ràng, cho dù thị trấn trả đủ số nợ còn thiếu, chắc chỉ miễn cưỡng để giám đốc Chu trả nợ cũ, sẽ không có nhiều tiền đầu tư phát triển sự nghiệp. Tôi có một kiến nghị, mọi người nghe xem có thỏa đáng hay không…”
“Thẩm bí thư, anh cứ nói…” Chử Hợp Lương tiếp lời.
“Lão Chu nợ anh 50 vạn, anh lấy 50 vạn này, giám đốc Dương cũng cầm ra 50 vạn, cùng lão Chu góp vốn thành lập công ty. Như thế, sau khi trả hết nợ, công ty kiến trúc mới còn có thể dành ra 100 vạn phát triển nghiệp vụ. Quyền cổ phần trong nội bộ thế nào, các anh tự thương lượng với nhau…” Thẩm Hoài nói.
« Được, tôi không có ý kiến! » Dương Hải Bằng quyết đoán tỏ thái độ, đầu óc có vấn đề mới sẽ cự tuyệt.
Năm trước hắn mới được chia 50 vạn tiền lời từ công ty Bằng Hải, tiếp tục đổ vào Bằng Hải cũng chưa thể lập tức nâng ngạch mậu dịch lên được.
Tiếp theo Thẩm Hoài muốn tổ chức góp vốn xây nhà trên quy mô lớn ở thị trấn, còn cả xây cầu mở đường, xưởng thép và công ty Tử La đều sẽ cải tạo mở rộng thêm. Thẩm Hoài mở cánh cửa phát tài này cho hắn chui vào, sao hắn có thể cự tuyệt tránh ra?
“Tôi cũng thấy oke, lão Chu thấy thế nào?” Chử Hợp Lương cười hỏi Chu Lập.
“Lão Chử, anh giúp tôi nhiều thế này… Thẩm bí thư đã sắp xếp thế, cũng là vì muốn thay tôi giải quyết hết nợ nần, sau đó còn có thể chuyên tâm làm công trình, phát triển công ty, sao tôi lại không hiểu?” Chu Lập nói.
“Vậy sau khi vay được tiền, cậu thanh toán hết nợ nần trước kia, cầm 100 vạn của tôi và giám đốc Dương, thành lập một công ty kiến trúc mới, cậu lấy bản thân cậu và đội xây dựng trong tay nhập cổ phần. Phần chia quyền, tôi và Dương tổng chiếm sáu phần, cậu giữ bốn phần. Sự vụ kinh doanh cụ thể do cậu phụ trách, thế nào, không cảm thấy tôi và giám đốc Dương chèn ép chứ?” Chử Hợp Lương cười hỏi.
“Lão Chử, anh nói gì thế?” Chu Lập gật đầu đáp ứng, không chút nào do dự.
Thẩm Hoài bận tâm Chu Lập biết chuyện cũ giữa hắn và Chu Nghi sẽ trở mặt thành thù, an bài thế này thực tế là để hạn chế quyền của Chu Lập trong công ty mới, nhưng vẫn sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích mà Chu Lập đáng được hưởng.
Đương nhiên, giờ Chu Lập còn chưa có cách nghĩ khác, bởi hắn biết chỉ dựa vào sức một mình mình thì còn lâu mới vực dậy được, hơn nữa liên hợp với Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng, chỗ tốt sẽ rất lớn…
Đầu tiên sau khi trả hết nợ, với 100 vạn trong tay, hắn có thể tụ đội hình cũ lại, tập trung phát triển nghiệp vụ.
Đồng thời cũng có thể mượn mạng lưới quan hệ của Chử Hợp Lương và Dương Hải Bằng, nhận được càng nhiều công trình…
Hơn nữa dù tương lai công ty có dính phải “cú phốt” nào, kéo cả Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng cùng tới gánh, so với một nhà hắn chống lưng như trước thì đỡ hơn nhiều.
Dù về mặt tình cảm Chu Lập rất muốn cự tuyệt sự trợ giúp của Thẩm Hoài, nhưng sự tình thực sự đặt ở trước mặt, hắn mới biết căn bản mình không có quyền lựa chọn.
Đội xây dựng trước kia trong tay Chu Lập có tên “kiến trúc Cồn Giang”. Hà Thanh Xã, Lý Phong, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng ngồi cùng một chỗ bàn bạc với Chu Lập, dứt khoát đặt tên công ty mới là “Kiến trúc Cồn Giang”
“Không khí khái!” Thẩm Hoài ngồi bên cạnh, trực tiếp phủ định đề nghị này: “Ánh mắt mọi người phải nhìn xa một chút, dã tâm cũng phải lớn một chút, tôi thấy gọi là kiến thiết Cồn Giang đi. Giờ gọi tạm là công ty trách nhiệm hữu hạn kiến thiết Cồn Giang. Tương lai quy mô lớn mạnh rồi thì gọi là tập đoàn kiến thiết Cồn Giang. Sau khi cải tạo xong xưởng nhuộm, hạng mục góp vốn xây nhà sẽ được bắt tay vào làm, công ty kiến thiết phải nhanh chóng siết lại đội ngũ mới được…”
“Nhanh vậy ư?” Năm trước Chử Hợp Lương vừa nghe thị trấn nói muốn làm góp vốn xây nhà, không ngờ ngay sang năm Thẩm Hoài đã muốn bắt tay vào làm, động tác đúng là quá nhanh.
“Nhanh?” Thẩm Hoài hỏi lại: “Ngồi đây bàn bạc nửa ngày rồi, mọi người ra ngoài xem xem… Kiến thiết Mai Khê không chỉ là trách nhiệm của cán bộ đảng viên bọn tôi, các anh là xí nghiệp gia của thị trấn, tự nhiên cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm…”
Thẩm Hoài đứng lên, để đám Hà Thanh Xã đi theo, chia nhau ngồi trên hai chiếc xe, rời khỏi xưởng nhuộm, từ phố Học Đường quẹo lên đường Xưởng Thép, rồi dừng lại bên bờ sông Mai Khê.
Mặt nam đường Xưởng Thép là một khối đất hoang, từ hướng tây bên bờ sông Mai Khê có thể nhìn sang phía nội thành đối diện, mặt đông là một cột luyện thép sừng sững của xưởng thép….
Khối đất hoang này vốn dùng để dự lưu khi xưởng thép mở rộng, dùng làm nhà ở cho công nhân viên trong xưởng. Có điều mấy năm qua xưởng thép làm ăn thua lỗ, thu nhập cơ bản của công nhân rất thấp, không cầm đâu ra tiền tham dự góp vốn, cả khối đất nằm chết từ đó đến giờ, mọc đầy cỏ hoang…
“Trước đây Mai Khê phát triển quá lạc hậu, không thêm nhanh tốc độ không được a.” Thẩm Hoài dẫn đám người men theo bờ sông đi về hướng bắc, vừa đi vừa nói: “Mỗi lần ngồi xe qua cầu Mai Khê, nhìn sang hai bên bờ cách biệt một trời một vực, trong lòng như có tiếng nói thúc giục chính mình, động tác phải nhanh hơn nữa. Không nói cái khác, chỉ nói lần mưa tuyết này thôi, nếu trước đợt tuyết, Mai Khê và Hạc Đường có thể hoàn thành công tác cải tạo nhà ở, tai nạn đã không thảm khốc như chúng ta chứng kiến…