Vốn công tác thị sát của Chu Dụ đã kết thúc, nhưng thấy đám Thẩm Hoài bên kia sông, mới tạm thời nghỉ lại, hay bên hàn huyên một chốc rồi Chu Dụ và đám quan viên Đường Ấp đi về phía tây men sông về lại cơ quan.
Đang đi thì như nhớ ra việc gì đó, Chu Dụ xoay người gọi Thẩm Hoài lại: “Thẩm bí thư, tôi nhớ ra còn một chuyện muốn tìm cậu…”
Thẩm Hoài chạy lại, hỏi: “Chu khu trưởng tìm tôi có việc gì?”
Người khác không biết Chu Dụ tìm Thẩm Hoài là vì việc công hay việc tư, đều thức thời đứng sang một bên, không để ảnh hưởng hai bên nói chuyện.
“Tôi nghe nói năm nay sản lượng của xưởng thép Mai Khê có thể nâng lên 400 triệu, đúng hay không?” Chu Dụ hỏi.
Bất luận là đối nội hay đối ngoại, mục tiêu sản lượng năm nay của xưởng thép Thẩm Hoài chỉ thảo luận qua với mấy người, có điều công ty Bằng Duyệt của nhà họ Chu có nghiệp vụ vãng lai rất mật thiết với nội bộ xưởng, Chu gia có thể đoán ra sản lượng năm nay cũng không phải là điều gì quá ngạc nhiên.
Thẩm Hoài nghĩ đúng là khéo thật, hỏi đúng vào lúc mình vừa quyết định để Triệu Đông tước giảm số vật tư thu mua từ Bằng Duyệt, chẳng qua hắn vẫn cố vờ như không biết, cười nói: “Làm sao, nếu năm nay có thể đạt được mục tiêu ấy, sẽ có trợ giúp gì cho chuyện Mai Khê được vạch về Đường Ấp à?”
“Nghe nói Phan Thạch Hoa muốn điều về Đường Ấp làm khu trưởng, cậu vẫn tích cực để Mai Khê vạch vào Đường Ấp thế à?” Chu Dụ cười hỏi lại Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài hơi sững người, Phan Thạch Hoa không phải ai khác, chính là anh họ của ông chủ xưởng nhuộm Phan Thạch Quý mà hắn từng cường hoành bắt đóng cửa. Trước đây y là phó ban tổ chức thị ủy, không ngờ hắn sẽ được điều đến Đường Ấp làm khu trưởng…
Thẩm Hoài biết mình cường hoành bắt đóng cửa xưởng nhuộm, thu lại quyền nhận thầu của Phan Thạch Quý, sẽ đắc tội thâm với nhà họ Phan.
Còn về đắc tội Phan Thạch Hoa phó ban tổ chức thị ủy với đắc tội Phan Thạch Hoa khu trưởng khu Đường Ấp, giữa hai người này có khác biệt không hề nhỏ. Đối với cái tin Phan Thạch Hoa sắp được điều về làm khu trưởng Đường Ấp, Thẩm Hoài bất ngờ không phải là ít.
Chu Dụ đầy hứng thú nhìn sang Thẩm Hoài, cũng không để ý nếu hắn lỡ mồm chửi đổng mấy câu, cảm giác được thằng này thật là người thông minh: Nàng chỉ mới nói chuyện của Phan Thạch Hoa, hắn đã biết chuyện mình bị Đàm Khải Bình cho ra rìa đã không phải là sự tình gì quá bí mật.
Đích xác, nếu không phải trên cơ bản nàng đã khẳng định Thẩm Hoài bị Đàm Khải Bình cho ra rìa, cũng sẽ không cho rằng Phan Thạch Hoa được điều tới Đường Ấp sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến Thẩm Hoài. Giống như Cát Vĩnh Thu đang làm huyện trưởng Hà Phố vậy, chỉ cần được Đàm Khải Bình che gió che mưa, hắn chẳng cần phải đi nhìn sắc mặt Cát Vĩnh Thu làm gì.
Thông thường, vòng tròn trên quan trường cũng có nhiều nấc. Dù Thẩm Hoài bị Đàm Khải Bình đẩy ra rìa, nhưng chỉ cần chưa bị Đàm Khải Bình triệt để đá ra ngoài, hắn hẳn nên không khinh cử vọng động.
Nhưng ngay ngày đầu năm Thẩm Hoài đã chạy tới nhà chú hai nàng chúc Tết, hiển nhiên làm thế một phần là cố để cho Đàm Khải Bình nhìn, Chu Dụ rất tò mò muốn biết: Đến cùng Thẩm Hoài còn chưa hiểu hết quy tắc ngầm chốn quan trường, hay là trong đầu hắn còn có tính toán khác.
Thẩm Hoài thấy Chu Dụ nhìn mình đầy vẻ hứng thú, mắt mở to tròn, ướt át đầy vũ mị, khiến hắn không thể không nhớ lại cảnh trong bể bơi ngày đó, biết trong bộ quần áo nghiêm túc kia là một thân hình cực nóng bỏng…
Tuy hoài nghi trong lòng Chu Dụ đang vui như mở cờ khi thấy mình gặp họa, nhưng Thẩm Hoài thà thấy nàng trong bộ dạng này còn hơn vẻ giả tạo kia, bèn vỗ vỗ sau gáy, nói: “Đúng là nhà dột gặp đêm mưa mà, sao cô biết tôi đắc tội với nhà họ Phan?”
Chu Dụ nói: “Kỳ thực Đông Hoa không hề lớn, có gió thổi cỏ động gì rất nhanh sẽ truyền khắp nơi. Chuyện Phan Thạch Hoa được điều tới Đường Ấp nhận chức trên cơ bản đã được quyết định từ năm trước, có điều hình như cậu không để ý gì cho lắm. Hồi Tết trong khu có người biết được tin, bèn chạy đến nhà hắn tặng lễ, mới bắt gặp Phan Thạch Quý cũng ở trong nhà Phan Thạch Hoa kể khổ, nên chuyện cậu cường hoàng đóng cửa xưởng nhuộm giờ ai ai trong khu cũng biết một hai. Theo như tôi nghe được, Phan Thạch Quý nhận thầu xưởng nhuộm, trong đó cũng có phần của vợ Phan Thạch Hóa, có điều không công khai mà thôi…”
“Sớm biết chuyện Phan Thạch Hoa được điều đến Đường Ấp với chuyện điều chỉnh địa giới hành chính của Mai Khê sẽ đụng nhau thế này, tôi có làm rùa rụt cổ cũng không đắc tội y làm gì.” Thẩm Hoài nói: “Cầu Chu khu trưởng nể tình tôi là Đảng viên, trung với nước, hiếu với dân, chỉ cho một con đường sống thôi…”
Chu Dụ thấy Thẩm Hoài vẫn cợt nhã được, thầm nghĩ quả nhiên thằng này không coi Phan Thạch Hoa vào đâu. Tuy nghi hoặc không biết hắn lấy đâu ra tự tin, nhưng vẫn trừng hắn một cái, nói: “Nhân vật quyền thế ở Đông Hoa cậu đều đắc tội hết rồi, đừng liên lụy đến tôi, tôi gánh không nổi đâu…” Lại cảm giác thấy dùng ngữ điệu thế này chẳng khác gì mắng yêu, bèn xoay mặt ra bờ sông, không nói chuyện nữa.
“Nói thật, không quản Phan Thạch Hoa có đến Đường Ấp làm khu trưởng hay không, tôi đều hy vọng năm nay Mai Khê được vạch sang Đường Ấp. Không thể vì cá nhân tôi bị làm khó dễ mà ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trấn.” Thẩm Hoài nói: “Cho dù Phan Thạch Hoa điêu nan đến đâu, không phải tôi còn có Chu khu trưởng làm chỗ dựa ư? Từ nay về sau tôi sẽ thành người của cô, được không?”
Nghe Thẩm Hoài nửa thật nửa giả nói một hồi, còn có ý ở ngoài lời trêu đùa mình, Chu Dụ không cách nào nghiêm túc với y được nữa, nói: “Em trai tôi kinh doanh công ty Bằng Duyệt, cung ứng vật tư cho xưởng thép các cậu. Tôi nghĩ chuyện này chắc cậu cũng biết. Em trai tôi muốn chính thức gặp mặt, việc này nó đã nhờ tôi mấy lần rồi. Hôm nay gặp nên tiện thể nói luôn…”
“Chu Tri Bạch gặp tôi hai lần rồi còn gì, lần thứ hai tuy hắn trốn ở trong xe không xuống, nhưng lần ở bể bơi hẳn nên đã thấy mặt mới phải?” Thẩm Hoài cố vờ hồ đồ nói.
Mặt Chu Dụ hơi hồng lên, cũng biết Thẩm Hoài cố ý giả nai, nhưng nàng lại không cách nào nói trắng ra, mắt nhìn đăm đăm xuống mũi giày, nói: “Tôi chỉ nói một tiếng thôi, Thẩm bí thư là người của công việc, không có thời gian rảnh thì thôi vậy…”
“Không phải, then chốt là tôi vừa quyết định tước giảm vật tư thu mua từ Bằng Duyệt. Giờ mà gặp mặt, không khéo hắn cầm gạch ném lên mặt tôi mất…” Thẩm Hoài nói.
“Cái gì?” Chu Dụ chợt nghe cũng cả kinh, tuy nàng không quan tâm đến chuyện công ty lắm, nhưng nghe thấy Thẩm Hoài muốn tước giảm nghiệp vụ với Bằng Duyệt, cũng bất ngờ không thôi: “Không phải xưởng thép vẫn một mực tăng trưởng đều ư? Chẳng lẽ chất lượng vật tư mà Bằng Duyệt cung ứng không phù hợp yêu cầu?”
Chu Dụ nhìn đăm đăm Thẩm Hoài, không biết hắn nói những lời vừa nãy là thật hay giả.
Năm mới mồng một chạy đến nhà chú hai nàng chúc Tết, tiếp theo lại đâm Bằng Duyệt một đao, đến cùng Thẩm Hoài muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ Đàm Khải Bình biết chuyện hôm mồng một nên biểu thị bất mãn, Thẩm Hoài mới bị bách phải vạch rõ giới tuyến với Chu gia? Nhưng nhìn bộ dạng cợt nhã của Thẩm Hoài, hình như cũng không có ý muốn vạch rõ giới tuyến a?
Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không nói tính toán trong lòng mình cho Chu Dụ nghe, chỉ nói: “Xưởng thép bọn tôi phải hoàn thiện hệ thống thu mua vật tư. Mà nguyên liệu đầu vào lại liên quan đến trọn cả quá trình vận chuyển của xưởng, thế nên không thể hoàn toàn ỷ lại ở một hai nhà cung ứng được. Bởi thế mới có tính toán giảm ngạch thu mua từ Bằng Duyệt xuống dưới 40%, đây là chuyện đã được lên kế hoạch trước lâu rồi. Nguyên bản qua ngày mai mới chính thức báo cho bên Bằng Duyệt, nhưng nếu Chu khu trưởng cô nhất định muốn xưởng thép Mai Khê chiếu cố phía Bằng Duyệt, vậy cũng không phải không có khả năng…”
“Đừng, đúng tôi là con gái nhà họ Chu, nhưng gả rồi như nước hắt đi, chuyện kinh doanh của gia đình tôi không quan tâm lắm, đừng có lôi tôi vào. » Chu Dụ sợ Thẩm Hoài đào sẵn hố chờ mình nhảy, vội chặn lại.
Thẩm Hoài chép chép mồm, sau khi nghe được tin Phan Thạch Hoa sẽ xuống Đường Ấp, hắn muốn nhanh chóng xử lý gọn gàng một số chuyện trước khi Mai Khê được vạch sang Đường Ấp, không thể sơ sót để Phan Thạch Hoa túm chắc cổ mình được.
Đương nhiên muốn làm cho sạch sẽ tất phải được sự ủng hộ có lực của Đào Kế Hưng, trước mắt việc này chỉ có nước nhờ mặt mũi Ngô Hải Phong là thích hợp nhất, nhưng không ngờ mình chưa kịp mở miệng Chu Dụ đã cự tuyệt.
Thẩm Hoài thầm nghĩ lúc này chắc Ngô Hải Phong cũng không có hứng thú bàn chuyện giao dịch với mình, vậy thì cứ đâm cho Chu Tri Bạch một đao trước đã…
*************************
Hôm sau, Thẩm Hoài để Triệu Đông chính thức thông báo với phía Bằng Duyệt, rằng từ quý thứ hai, xưởng thép sẽ tước giảm ngạch thu mua nguyên liệu từ bọn họ.
Nghiệp vụ của Bằng Duyệt bị ép từ hai đầu, Chu Tri Bạch cũng hơi hoảng, nhất thời không đoán ra rốt cuộc ý đồ Thẩm Hoài là gì, nhiều lần biểu thị muốn có cơ hội gặp mặt thương lượng.
Thẩm Hoài lại đem chuyện thu mua vật tư cho Triệu Đông phụ trách, xưởng thép đã đi vào ổn định, giờ tinh lực và thời gian của hắn chủ yếu thả vào công tác trên thị trấn, bắt tay vào những hạng mục đã đề ra hồi đầu năm.
Kỳ nghỉ Tết dành cho cơ quan chính phủ không dài, mồng năm đã bắt đầu đi làm lại, nhưng không khí làm việc thì phải qua tháng giêng mới được như bình thường.
Qua năm mới Phan Thạch Hoa chính thức được điều về Đường Ấp đảm nhiệm phó bí thư, quyền khu trưởng, xem như là bình điều. Chẳng qua trước hắn là phó chức ở ban ngành thành phố, lần này điều về địa phương làm lãnh đạo, coi như là tín hiệu sắp được thăng chức.
Phan Thạch Hoa được điều chức là quyết định được diễn ra trước khi Thẩm Hoài đóng cửa xưởng nhuộm, không phải có thể tùy tiện sửa đổi. Hơn nữa, Thẩm Hoài cũng không cảm giác thấy Đàm Khải Bình sẽ vì chiếu cố mình mà đi áp chế Phan Thạch Hoa.
Theo Thẩm Hoài, Đàm Khải Bình cũng là quan viên cực hiện thực, hắn muốn thông qua không ít lượt điều chỉnh các tuyến cấp dưới, để tiện cho thế cuộc Đông Hoa phát triển theo hướng có lợi với bản thân.
Loại phương thức này của Đàm Khải Bình nhìn qua rất chậm chạp, nhưng qua nửa năm, quay đầu lại sẽ phát hiện quan trường Đông Hoa đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, thế cuộc đã biến đổi hoàn toàn…
Thẩm Hoài không còn là đích hệ của Đàm Khải Bình, cũng không biết lần điều chức này của Phan Thạch Hoa có đi lối cửa sau nhà Đàm Khải Bình không. Lúc hắn còn công tác trong phủ thị chính, từng gặp mặt Phan Thạch Hoa hai ba lần. Có điều lúc trước mắt hắn coi trời bằng vung, mắt cao hơn đỉnh, Phan Thạch Hoa cũng căn bản không để ý đến hắn làm gì…
Thẩm Hoài biết chuyện mình đóng cửa xưởng nhuộm của Phan Thạch Quý không phải cứ thế là êm xuôi, Chu Dụ nói trong xưởng nhuộm có cả cổ phần của vợ Phan Thạch Hoa. Chưa nói thông tin này thật hay giả, Thẩm Hoài vẫn phải phòng bị trước cho chắc….
Không còn gì để do dự nữa, chưa hết tháng giêng, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất đẩy các hạng mục chạy về phía trước.