Phong Khí Quan Trường

Chương 154: Làm sao xây đường



Trước mắt Thẩm Hoài lấy xưởng thép thành phố làm mục tiêu để vượt qua.

Xưởng thép Mai Khê muốn phát triển, cần số lượng lớn nhân tài có trình độ cao.

Tuy Thẩm Hoài rất coi trọng bồi dưỡng cán bộ công nhân viên nội bộ, nhưng cơ sở của xưởng thép quá bạc nhược, nếu dựa hoàn toàn vào khả năng tự bồi dưỡng còn cần thời gian tương đối dài mới thỏa mãn đủ nhu cầu.

Trước nay khi móc người từ xưởng thép thành phố, Thẩm Hoài không hề mềm tay, những công trình sư ở xưởng thép thành phố, chỉ cần tới Mai Khê, tiền công phúc lợi đều tăng gấp đôi, cốt cán trung tầng trực tiếp tăng gấp bốn.

Tuy xưởng thép thành phố là đơn vị quốc doanh, là bát sắt, nhưng mấy năm qua hiệu ích rất kém, những cốt cán như Triệu Đông ở lại đó mỗi tháng chỉ được 4-500 đồng tiền công, kết hôn mua nhà hoàn toàn là mơ mộng, tất nhiên sẽ có không ít người mang tư tưởng “nhảy máng”.

Thẩm Hoài cũng không quản trạng thái thực tế đã thừa nhân viên của xưởng thép Mai Khê, chỉ cần nhân viên của xưởng thép thành phố đồng ý chuyển công tác, lại có trình độ nghiệp vụ, hắn đều không hề cự tuyệt.

Thậm chí bởi vì nhân lực quá thừa dẫn tới lợi nhuận tháng này của xưởng có chỗ giảm sút so với năm qua, song Thẩm Hoài vẫn không hề tiếc. Chỗ tốt tương ứng chính là lực lượng kỹ thuật của Mai Khê rất chất lượng, sau khi làm quen với hoàn cảnh công tác, không chỉ trình độ quản lý sản xuất của xưởng được đề cao, mà cũng tạo dựng được cơ sở nhân lực và kỹ thuật để khoách trương mở rộng bước tiếp theo.

Nghe Dương Hải Bằng nói xưởng thép thành phố bên kia rất “có ý kiến” vì chuyện này, Thẩm Hoài không hề để ý nói: “Ngày trước ở trong khách sạn Anh Hoàng Cố Đồng còn chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng chửi một trận, tôi không quan tâm, hắn lại làm gì được tôi?”

Dương Hải Bằng chỉ biết lắc đầu mà cười.

Nửa năm qua, những người như Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành làm đại biểu, hơn một phần năm cốt cán của xưởng thép thành phố đã “nhảy máng” sang Mai Khê. Mà số lúc này có dũng khí nhảy ra, trừ đối với trình độ bản thân có tự tin nhất định, cũng là những người dã tâm bừng bừng, rất có tham vọng và quyết tâm, có thể nói là những nhân tài bậc nhất mà xưởng thép thành phố trường kỳ tích lũy được.

Xu thế nhân tài bỏ xưởng mà đi, đám Cố Đồng căn bản không có năng lực để áp chế.

Cũng bởi xưởng thép Mai Khê mà đám Cố Đồng muốn áp chế công nhân trong xưởng như trước càng thêm khó khăn, thậm chí không thể không thay đổi thái độ, đối với những kẻ “chống đối” lại “có năng lực” đành chuyển sang chính sách vỗ an, giảm chậm tốc độ “mất máu”. Rốt cuộc xưởng thép thành phố còn phải duy trì sản xuất, cốt cán vẫn là lực lượng trung kiên trong tổ chức sản xuất, không thể thiếu được.

Cố Đồng bị bức đến tiêu đầu nát trán, tính tình có tốt đến mấy, nhưng khi nhìn đến Thẩm Hoài, chắc cũng khó mà kìm nén được cơn tức. Song nghĩ đến phong cách xử sự trước nay của Thẩm Hoài, cả Cao Thiên Hà hắn còn không sợ, sợ Cố Đồng cái chim?

Trước đây Dương Hải Bằng cũng bởi không chịu được sự đè ép trong xưởng thép thành phố mới tranh cãi với Cố Đồng, cuối cùng nện cả bát sắt, nhảy ra làm ăn, hắn càng mong xưởng thép Mai Khê dưới sự suất lĩnh của Thẩm Hoài, đem xưởng thép thành phố đạp xuống dưới chân.

Dương Hải Bằng hỏi Thẩm Hoài: “Trong kế hoạch của cậu, tính toán sau mấy năm sẽ vượt qua xưởng thép thành phố? Hoặc giả dứt khoát mua lại nó luôn?”

“Mua lại xưởng thép thành phố?” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Khả năng này không lớn, có điều nếu xưởng thép thành phố mà không tiến hành chỉnh đốn, vượt qua nó là chuyện sớm muộn mà thôi…”

Dương Hải Bằng nghĩ nghĩ cũng phải: Xưởng thép Mai Khê mua lại xưởng thép thành phố, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến mặt mũi của phủ thị chính, cũng như điều chỉnh cấp bậc hành chính tương ứng

Sang năm cầu cảng bến bãi được xây xong, con đường vận chuyển nguyên vật liệu và thành phẩm được mở ra, xưởng thép Mai Khê sẽ đột phá lên một tầm cao mới.

Hiểu biết đối với ngành thép và trình độ chuyên nghiệp của Dương Hải Bằng rất cao, không hề thua kém đám người Triệu Đông, đối với sự phát triển của xưởng, lòng tin của hắn mạnh hơn đám Hà Thanh Xã nhiều.

Trong bảy tám ngàn công nhân viên của xưởng thép thành phố, số có trình độ học vấn trung cấp trở lên chỉ trên ngàn người. Đương sơ Hùng Văn Bân chọn Triệu Đông, Dương Hải Bằng làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, tự nhiên bản thân bọn hắn phải có chỗ hơn người.

Chính bởi thế Dương Hải Bằng mới càng hiểu chí hướng của Thẩm Hoài, mới sẽ kiên quyết đứng cùng chiến tuyến với hắn.

“Đúng rồi!” Thẩm Hoài nhớ ra một chuyện, hỏi Dương Hải Bằng: “Chuyện của con trai Đới Nhạc Sinh cậu đã nghe ngóng được gì chưa?”

“Cậu nói tên Đới Nghị kia đúng không? Tôi tìm người nghe ngóng qua rồi, thuần túy là một công ty ma. Sắt thép phế liệu mà hắn bán cho xưởng thép thành phố là lấy từ sắt thép Hoài Hải, hắn tay không sáo bạch lang, ăn giá chênh lệch, thậm chí cả xe vận tải đều do phía xưởng thép thành phố phụ trách liên hệ…” Dương Hải Bằng nói.

“Trong triều có cha dễ phát tài, lắc lắc hắn một cái, mấy trăm mấy ngàn vạn chảy vào túi cứ như bỡn.” Thẩm Hoài đành chịu cười nói.

Tên thanh niên đứng cùng Cao Tiểu Hổ mà hắn gặp trong khách sạn Anh Hoàng chính là con trai của Đới Nhạc Sinh, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, Đới Nghị. Nghe Dương Hải Bằng nói vậy, Thẩm Hoài mới biết Đới Nghị tới Đông Hoa là để vét tiền, trong tay không có doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng, hoàn toàn là ký sinh trùng, dựa vào quan vị của cha hắn mà hút máu phát tài. Loại người này chỉ cần cha hắn thất thế, cả cái rắm cũng không được tính.

Tuy những kẻ như hắn rất đáng hận, những sẽ không có uy hiếp quá lớn, khiến Thẩm Hoài yên tâm không ít.

Còn về Cao Thiên Hà cầm lợi ích của xưởng thép thành phố đi trao đổi sự ủng hộ chính trị của Đới Nhạc Sinh, Thẩm Hoài chỉ có thể bình tĩnh quan sát cái đã.

“Triệu Đông vừa báo chuyện cải chế cổ phần hóa đã được hội nghị đảng chính thị trấn thông qua.” Dương Hải Bằng hỏi: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cửa trên thị ủy không hề dễ qua đâu. Có cần tôi ra mặt hẹn lão Hùng nói trước một tiếng không?”

So sánh với quan viên trên thị trấn, Thẩm Hoài càng tin tưởng đám Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương, khi phương án cải chế còn đang mới được lên kế hoạch, hắn đã bàn qua với Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng rồi.

Dương Hải Bằng đã biết Thẩm Hoài bị Đàm Khải Bình đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực, sự tình mẫn cảm như tiến hành cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê, hắn bận tâm nếu không nhận được sự ủng hộ tận tình từ Đàm Khải Bình, cửa trên phủ thị chính sẽ rất khó vượt qua.

Hắn biết Hùng Văn Bân có ảnh hưởng khá lớn đến Đàm Khải Bình, nên muốn đi bàn trước với Hùng Văn Bân một tiếng.

“Đừng để lão Hùng kẹp vào chuyện này, chỉ khiến ông ấy khó xử thêm thôi.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, không để Dương Hải Bằng đi làm công tác với Hùng Văn Bân.

Nói thực, Thẩm Hoài càng bận tâm Hùng Văn Bân lúc ấy sẽ trở nên bảo thủ, không ủng hộ bọn hắn dám tiến hành cổ phần hóa, kết quả chỉ khiến mọi người càng không thoải mái.

Thẩm Hoài nói: “Cao Thiên Hà tìm được liên hệ với trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, tình hình trong thành phố giờ càng vi diệu, khó mà đoán định trước được điều gì…”

Dương Hải Bằng gật gật đầu, nói: “Chắc Cao Thiên Hà không có ý tưởng lật nhào, hoặc đẩy Đàm bí thư ra khỏi Đông Hoa, mà chỉ muốn giữ chắc khối lợi ích đang nắm giữ, bởi thế khả năng bắt tay thỏa hiệp là rất lớn. Nếu Cao Thiên Hà mà phê duyệt cho xưởng thép Mai Khê cải chế, có thể nhìn ra thái độ ông ta là gì…”

Lúc này điện thoại trong túi áo hắn chợt vang lên, Thẩm Hoài thấy là số của Tôn Á Lâm: “Đến giờ ăn cơm hẵng còn sớm, cô gọi cho tôi có chuyện gì à?”

“Bà bị mấy ổ voi trên đường ở thị trấn các người hại thảm, xe nổ lốp rồi, nhanh đến cứu tôi a…” Bên kia đầu dây, Tôn Á Lâm tức tối nói.

**************************************

Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng chạy đến mặt đông cầu lớn Mai Khê, đúng lúc xe cứu hộ đang kéo xe Tôn Á Lâm đi.

“Con đường rách nát này, đến lúc nào thì thị trấn các anh mới sửa dây?” Tôn Á Lâm và Dương Hải Bằng chào nhau một tiếng, ngồi vào xe Thẩm Hoài, oán thán nói.

“Nếu ngân hàng các cô có thể thả ra 30 triệu cho Mai Khê vay, ngày mai tôi sửa đường luôn?” Thẩm Hoài nói.

“Không phải chỉ 30 triệu thôi à? Ngày mai tôi đưa cho anh, có dám làm không?” Tôn Á Lâm khiêu khích hỏi.

Cũng như trước đây Mai Khê nợ Chu Lập gần 2 triệu tiền công trình, hương trấn thiếu nợ bên ngoài đã là hiện tượng khá phổ biến. Nhưng trực tiếp lấy danh nghĩa thị trấn, công khai mượn tiền ngân hàng với số lượng lớn, vẫn bị cấm đoán nghiêm ngặt. Đây là vì phòng ngừa chính phủ địa phương lạm dụng nguồn lực tài chính, tạo thành tổn thất mà quốc gia khó có thể bù đắp.

Tôn Á Lâm cũng cho rằng Thẩm Hoài không dám xông qua giới hạn chính sách này.

“Trình tự cho vay thế nào?” Thẩm Hoài nói rằng.

Tôn Á Lâm hơi sững, không ngờ trong đầu Thẩm Hoài thực sự nghĩ đến chuyện này, mới cảm thấy những lời vừa rồi của mình quá thất thố, để Thẩm Hoài nắm chắc, không cách nào mở miệng phân bua.

“Thế nào, không còn gì để nói? Hay là vẫn muốn nuốt lời lúc nãy trở về?” Thẩm Hoài dương dương đắc ý nhìn Tôn Á Lâm?”

“Mấy năm ở Pháp anh học hành kiểu gì đấy?” Tôn Á Lâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoài: “Ngay cả trình tự cho vay cũng không biết?”

“Có gì phức tạp đâu? Tôi có hai năm làm giáo viên trong học viện kinh tế tỉnh, nếu không có chút chân tài thực học, sao dám đi dạy dỗ lừa gạt con nhà người ta?” Thẩm Hoài ra vẻ không đáng nói.

“Đúng rồi, còn lừa cả con gái nhà người ta lên giường cơ mà, anh thì lợi hại rồi.” Mồm miệng Tôn Á Lâm không tha người, tóm chắc cơ hội châm chích Thẩm Hoài một cái: “Nói ra thì cũng kỳ quái, anh làm ễng bụng con nhà người ta như thế, sao mấy lần Chu mập với anh ở cùng một chỗ mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra?”

Sau lần gặp trong phòng bệnh, Thẩm Hoài không thấy Chu Nghi thêm lần nào, nhưng cách ba năm ngày lại tiếp xúc với ba nàng Chu Lập một lần. Trong lòng hắn biết chắc Chu Nghi không kể hết ngọn nguồn sự tình với người trong nhà, mặt hắn cũng dày, thời gian lâu rồi, cảm giác lúng túng liền bay mất.

Thẩm Hoài sờ sờ cánh mũi, không để ý đến lời châm chọc của Tôn Á Lâm, nói:

“Nếu ngân hàng thương nghiệp có thể cho thị trấn vay 30 triệu tiền kiến thiết, ngày mai tôi sẽ thuyết phục công ty xây dựng thành phố tiếp nhận hạng mục cầu lớn Mai Khê. Khoản tiền này sẽ giải ngân hết cho bên đó, để họ xây mới cầu Mai Khê và cải tạo công lộ Hạ Mai, trong vòng 5 năm, thị trấn đảm bảo sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho ngân hàng…

“Công ty xây dựng thành phố thì thôi…” Tôn Á Lâm lắc lắc đầu, nói: “Nhắc tới công ty xây dựng thành phố, tín dụng của bọn hắn còn lâu mới bằng Mai Khê các anh. Cao ốc Thiên Hành bất đắc dĩ lắm mới tiếp tục giao cho họ làm, chắc cậu cũng hiểu sổ sách bọn hắn hỗn loạn đến mức nào.”

Thẩm Hoài đắng chát mà cười, xí nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố ở Đông Hoa có đến ba trăm nhà, trên cơ bản đều đứng trên địa vị lũng đoạn nguồn lực và quan hệ, nhưng số có thể duy trì không thua lỗ lại không đến 4/10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.