Phong Khí Quan Trường

Chương 297: Mỗi người 1 ý



Đèn xanh rượu đỏ, mị nhãn như trăng… khiến lòng người càng mê say.

Ở Mai Khê Chu Minh đã uống không ít rượu, nhưng sau khi ra khỏi quán, gió lạnh thấm người, túy ý đi mất bảy tám phần. Với Hà Nguyệt Liên tìm một quán bar nhỏ, uống rượu quê tự ủ Mai tử tửu, gọi mấy món ăn vặt lưỡi vịt, đầu thỏ… vừa ăn vừa nói chuyện. Vài chén rượu xuống bụng, Chu Minh càng cảm thấy tư thái mê người của người phụ nữ trước mặt, môi mặt đỏ hây hây, đôi mắt lúng liếng đa tình…

“Sao Chu tổng cứ nhìn người ta ăn hoài vậy, tướng ăn tôi xấu lắm à!” Hà Nguyệt Liên liếc Chu Minh một cái, vén làn tóc mai ra sau, cười hỏi.

“Mai tử tửu quá thơm, uống đầy bụng rồi, giờ chỉ có thể hâm mộ nhìn giám đốc Hà ăn thôi.” Chu Minh cười nói.

« Chu tổng cười tôi ham ăn chứ gì? » Hà Nguyệt Liên kiều tiếng hỏi, đem tay thả xuống không ăn nữa, lại nhịn không nổi tự giễu cười: « Tôi mở tiệm cơm cũng là vì tràng vị mình quá tốt, không quản là trạm tiếp đãi trước đây hay Mai viên bây giờ, có mấy món là tự tôi biên ra. Chẳng qua sợ không nhập được pháp nhãn của khách quý như Chu tổng, không dám tiến cử cho các cậu nhấm nháp… »

“Vậy ư? Có món nào, lần tới tôi qua nhất định sẽ thử.” Chu Minh nói.

“Không a, nếu các cậu không vừa miệng, làm mất sinh ý của quán thì sao, tôi chẳng dám mạo hiểm đâu!” Hà Nguyệt Liên nói.

“Không đâu, tôi rất có lòng tin vào giám đốc Hà, lần tới nhất định sẽ thử!”

“Chỉ mình cậu có lòng tin còn chưa đủ. Nếu đám khách Nhật Bản kia không mãn ý, tôi gánh không nổi a!” Hà Nguyệt Liên cười nói: “Nếu Chu tổng nhất định muốn ăn, hôm khác tôi xuống bếp mời mình cậu, thế nào?”

“Được, được…” Chu Minh ha ha cười lớn, tâm lý rất mong đợi vào lần tự tay xuống bếp của Hà Nguyệt Liên, nhưng lại sợ biểu hiện quá nóng vội mới nói: “Có cơ hội nhất định phải thưởng thức tay nghề giám đốc Hà mới được, cho dù là độc dược cũng không oan.”

“Được a, cậu lại cười món tôi nấu là độc dược rồi.” Hà Nguyệt Liên oán trách nói: “Thật không dễ dàng mới có chút dũng khí xuống bếp mời khách, cậu nói thế này, lòng tin của tôi lại chạy đi đâu mất!” thấy Chu Minh đã bị mê hồn thang của mình làm cho điên đảo, nhưng Hà Nguyệt Liên vẫn không hề buông lỏng. Nàng biết thời đại này đàn ông cởi quần dài nhanh, mà bản sự nhấc quần lên không nhận người cũng không kém. Thấy hỏa hầu hôm nay đã đến độ liền nhấc tay rót rượu, khẽ cười chuyển sang chủ đề chính, nói: “Hôm nay ngược lại là có chuyện muốn thỉnh giáo Chu tổng?”

“Việc gì?” Ánh mắt Chu Minh vẫn dán lên tay nhỏ trắng như tuyết của Hà Nguyệt Liên, hắn biết nàng lớn hơn mình tận 10 tuổi, song thực không hiểu nổi, sao cơ da nàng lại có thể trắng bóng thế này, cơ hồ không lưu chút vết tích thời gian nào.

“Hiện tại quy mô Mai viên còn nhỏ, một lần cũng không mở được mấy bàn tiệc, hậu viện cũng còn trống lấy chứ chưa hề trang hoàng gì cả. Ngoài ra tôi còn thuê cửa hàng bên cạnh, vốn tưởng làm một nhà lữ quán, tới sau lại nghĩ, dứt khoát nối hai cửa hàng lại, làm lớn Mai viên thêm… Chỉ là sợ nếu làm lớn rồi, tương lai không kinh doanh tốt, lỗ thì nguy…” Hà Nguyệt Liên cười nói: “Vừa rồi còn bốc phét trước mặt Chu tổng, nói chính mình dám mạo hiểm, nhưng trên thực tế gan tôi bé lắm. Vì chuyện này mà suy nghĩ dày vò lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa quyết định, cũng không có người để thương lượng, hôm nay cả gan mượn rượu thỉnh giáo Chu tổng một phen.”

“Kinh doanh ăn uống, tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả.” Chu Minh nói.

“Chu tổng lại không thật lòng rồi, cậu mà không giúp tôi phân tích một cái, đợi lát nữa tôi trả tiền, xót a…” Hà Nguyệt Liên làm nũng nói.

Hà Nguyệt Liên làm nũng lại mang một phong vị khác, xương cốt Chu Minh như nhẹ đi ba phần, cười nói: “Tôi biết cô bận tâm cái gì, có phải sợ Thẩm Hoài một tay che trời, ai cũng phải cho hắn chút mặt mũi, mời khách không dám không đến quán Trần Đan, đúng hay không?”

“Cậu nói đi?” Hà Nguyệt Liên nghe Chu Minh nói vậy, tâm sinh oán khí, nói: “Đương sơ tôi nhận thầu trạm tiếp đãi làm rất tốt, không phải cũng bị hắn cường hoàng đuổi đi?”

“Dĩ vãng đúng là Thẩm Hoài một tay che trời ở Mai Khê, ai cũng không dám ngỗ nghịch hắn, nhưng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Thẩm Hoài không thể một mực hoàng hoàng mãi được, đúng không?” Chu Minh cười nói: “Có cái tin tức còn chưa công bố ra ngoài, chẳng qua nói trước với cô cũng chả sao.”

“Việc gì?” Hà Nguyệt Liên cúi người sang hỏi.

Hà Nguyệt Liên cúi người sang, trọn cả nửa thân trên áp lên bàn, lại mặc áo cổ rộng, ngực trực tiếp chống lên mép bàn, ép thành một đoàn, Chu Minh nhìn mà nuốt nước miếng không thôi.

Thấy ánh mắt Hà Nguyệt Liên mong mỏi nhìn mình, trong lòng Chu Minh sinh khoái cảm như hết thảy nằm gọn trong bàn tay, nói: “Trên hội nghị đảng chính tháng trước, Thẩm Hoài chủ động đề ra muốn nửa năm sau đem quyền nhận thầu trọn cả trạm văn hóa thu về, không cho tư nhân kinh doanh nữa mà thị trấn sẽ có sắp xếp khác…”

“Không phải chứ?” Hà Nguyệt Liên nghe đến tin này sá dị vô cùng, hỏi lại.

Đương sơ nàng bị bách buông bỏ quyền nhận thầu trạm tiếp đãi, chuyển sang nhận thầu cửa hàng bách hóa.

Một năm qua kinh tế Mai Khê phát triển tấn tốc, cửa hàng bách hóa cũng thụ ích không cạn, nhưng trình độ không lớn được như trong tưởng tượng.

Từ Mai Khê đến thành phố giao thông dần tiện lợi, những gia đình tương đối giàu có muốn mua thứ gì đáng tiền đa phần đều lên thành phố mua. Cư dân dưới tầng đáy lại không hoạch ích quá rõ ràng trong giai đoạn phát triển này, chỉnh thể sức mua muốn tăng lên còn cần thêm một đoạn thời gian.

Một phương diện khác, bộ phận cư dân tương đối giàu có, sức mua sắm lớn, bao gồm các gia đình công nhân tuyến một trong xưởng thép, do sự cải tạo quy hoạch kiến trúc của thị trấn, đã dần tập trung vào Tân Mai tiểu thôn ở mặt nam. Vì phục vụ bộ phận này, Mai Khê đã mở khu phố thương nghiệp mới. Vì thế thị trường dành cho cửa hàng bách hóa bị thu rút đáng kể, lợi nhuận bị ảnh hưởng không nhỏ.

Có lẽ đối với người phổ thông mà nói, một năm kiếm được thu nhập 10-20 vạn đã rất không sai, nhưng Hà Nguyệt Liên lại tịnh không thỏa mãn.

Hơn một năm qua, ngành dịch vụ tăng trưởng lớn nhất ở Mai Khê phải kể đến ăn uống ẩm thực.

Người ta sau khi có tiền, thường thường sẽ thỏa mãn dục vọng ăn uống, thỏa mãn dạ dày trước nhất, thậm chí kiếm được một khoản lời dăm ba vạn cũng sẽ mời vài bằng hữu làm một bữa linh đình. Thời gian qua, không chỉ tiệc tùng trong nội bộ Mai thép và trấn chính phủ, chỉ tính riêng khoản tiền vét được từ đám tài xế xe tải, khách thương vãng lai và công nhân làm công trình đã là số không mọn.

Tuy chỉnh thể ngành ẩm thực bồng bột phát triển, nhưng mức độ lợi nhuận giành được có cao có thấp, so sánh với các quán ăn nhỏ lợi lộc ít, lợi nhuận từ các quán ăn lớn, phục vụ ẩm thực cao cấp mới khiến người mắt thèm… Quán nhỏ, một bàn rượu ba năm mươi đồng đã ăn uống náo nhiệt, mê sướng đầm đìa, mà tiệc cao cấp, hai ba bình rượu đã kiếm được bốn năm trăm đồng.

Khác biệt trong đó Hà Nguyệt Liên rõ ràng hơn ai hết, không như vậy nàng sẽ không quay đầu về mở Mai viên tửu quán.

Tầng hai, tầng ba của nhà hàng Chử Cốc có tổng cộng hơn 30 gian phòng, đoạn thời gian này cơ hồ không bao giờ trống khách, phát triển đến hiện tại, muốn có chỗ đều cần phải đặt trước, riêng sảnh yến hội tầng đáy cũng rất ít khi thiếu bóng người.

Ngoài ra, nhà hàng Chử Cốc đem các phòng trên tầng bốn, tầng năm của nhà văn hóa làm nhà khách. Hồi trước phòng khách cơ hồ không có ai vào ở, nhưng bây giờ thời thế đổi thay, sáu bảy mươi gian phòng kia đều được lấp bởi các dự án lớn mà thị trấn đang làm, đến cuối tuần cơ bản sẽ không có phòng nào trống cả.

Trong mắt Hà Nguyệt Liên, hơn nửa cái nhà văn hóa kia hệt như máy hút tiền của riêng Trần Đan.

Hà Nguyệt Liên cho rằng Trần Đan mua lại nhà kho xưởng cát cạnh bến sông cũ, cải tạo lại là để mở rộng quy mô nhà hàng Chử Cốc, hoàn toàn không nghĩ qua Trần Đan sẽ bỏ quyền nhận thầu, để trấn chính phủ thu lại nhà văn hóa.

“Không đâu, hiện tại mỗi tháng ít nhất nhà hàng Chử Cốc cũng kiếm được hơn 30 vạn, cho dù Thẩm Hoài bỏ được, chẳng lẽ Trần Đan chịu phóng tay?” Hà Nguyệt Liên không dám tin tưởng lời Chu Minh nói là thực.

“…” Chu Minh nghe Hà Nguyệt Liên nói thế, tặc lưỡi, không ngờ nhà hàng Chử Cốc lại kiếm lời dày đến vậy, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, Thẩm Hoài sao có thể hẹp hòi với tình nhân của hắn được, bèn cười nói: “Không quản cô có tin hay không, trong hội nghị đảng chính, Thẩm Hoài đích xác đã nói thế. Còn về nguyên nhân, vừa rồi tôi đã nói, tự mình Thẩm Hoài cũng biết hắn vĩnh viễn không khả năng một tay che trời, giờ chỉ là dự lưu trước đường lui mà thôi…”

“Vì sao?” Hà Nguyệt Liên thấy Chu Minh đã ngà ngà say, liền dứt khoát moi thêm càng nhiều tin tức từ hắn ta, tay chống cằm, nhiệt tình hỏi.

“Không thể không thừa nhận, Thẩm Hoài là có chút năng lực, hắn kinh doanh Mai thép không sai.” Chu Minh cười nhẹ, nói: “Người này a, giành được thành công rồi, khó miễn quên mất vì sao. Hiện tại hắn vơ hết công lao của Mai thép về cá nhân mình, thị ủy có chuyện gì cũng không chỉ huy được hắn. Chẳng qua hiện tại trên thành phố còn muốn chiếu cố đại cục, muốn bảo đảm Mai thép và Mai Khê tiếp tục phát triển ổn định, nhưng giám đốc Hà, cô cũng biết, nhẫn nại không thể mãi vô hạn được…”

Hà Nguyệt Liên nở nụ cười mê người, nếu đoạn thời gian qua không nhìn ra chút vết tích nàng đã không chạy tới dán lên người Chu Minh thế này.

Kỳ thực dấu hiệu rõ ràng nhất chính là kẻ làm con rể phó chánh văn phòng thị ủy Chu Minh đến Mai Khê, lại bị áp chế hơn bốn tháng ngồi uống nước trà, giờ đột nhiên được đề bạt toàn quyền phụ trách đàm phán dự án hùn vốn với Fuji.

Một năm qua kinh tế Mai Khê phát triển tấn tốc như thế, nói đến cùng là nhờ vào sự quật khởi của Mai thép.

Như nay sản lượng của Mai thép cũng mới chỉ không đến 20 vạn tấn/năm, trong khi thiết kế của dự án hùn vốn lại một bước nhảy lên 30 vạn tấn/năm… Những tin tức này, ở Mai Khê đã không còn là cái gì tuyệt mật.

Nói đến cùng đương sơ Thẩm Hoài trước nắm giữ Mai thép mới tiến một bước vơ toàn cục Mai Khê vào tay, đem Đỗ Kiến đá đi.

Lúc ấy Chu Minh đại diện Mai thép chủ đạo quá trình đàm phán, dấu hiệu ấy còn chưa đủ rõ ràng ư?

Tuy chỗ đứng của nàng thấp, không khả năng biết được Thẩm Hoài là cháu trai của tiền phó thủ tướng, nàng chỉ biết rằng Thẩm Hoài làm mưa làm gió ở Mai Khê là nhờ có quan hệ với bí thư thị ủy Đàm Khải Bình.

Chu Minh không nói rõ, trên thành phố ai không chỉ huy được Thẩm Hoài, nhưng từ các sự việc xảy ra trong thời gian qua, cùng với hôm nay Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn mời tiệc mà Thẩm Hoài tránh không dự, có thể nhìn ra bí thư thị ủy Đàm Khải Bình đã bắt đầu bất mãn với họ Thẩm… Đối với nàng, biết được từng đó là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.