Phong Khí Quan Trường

Chương 317: Chúc Tết



Thấy cách thời gian ăn cơm còn sớm, trưởng bối thì không biết lúc nào mới về, Thẩm Hoài bèn lôi hai lọ trà trong ba lô ra, nói với Tống Hồng Quân: “Tôi sang nhà Thôi lão gia một chuyến, sáng mai chưa chắc đã có thời gian sang đó chúc Tết…”

Tống Hồng Quân gật đầu, nói: “Đi nhanh về nhanh, bọn tôi đợi cậu ăn cơm luôn thể!”

Ở quan trường nước này, dù là chính địch cũng rất ít khi xé phá da mặt, tình hình giữa hai nhà Tống Thôi lại càng đặc thù hơn.

Tống lão gia và Thôi lão gia đều là nhân vật cấp nguyên lão được tẩy lễ trong chiến tranh, hơn nữa còn cùng sóng vai tác chiến.

Thế hệ bọn họ, dù rất nhiều người mà chức vụ đảm nhiệm khi đương chức không hề cao, song uy tín, thanh vọng ở trước nước lại hơn xa các quan viên đảng chính cao cấp được đề bạt trong thời kỳ hòa bình.

Thế hệ bọn họ, dù chính kiến không tìm được tiếng nói chung, giữa hai bên có ân oán, nhưng giao vãng thường ngày vẫn khá tùy ý, rốt cuộc tình hữu nghị trong cách mạng hẵng còn đó, không có ai xem nhau là tử thù, cũng không ngăn con cháu hai bên giao vãng. Thế nên chuyện Tống Hồng Kỳ, Tạ Chỉ, Kỷ Thành Hi, Tiểu Ngũ kết bạn đi chơi, hay Thẩm Hoài sang nhà Thôi gia bái niên đều hết sức bình thường.

Hồi trước Thôi Hướng Đông chịu ảnh hưởng của sự kiện hạm đội Hoàng Hải, quân chức, tướng hàm bị vuốt sạch, một mực không được khôi phục chế độ đãi ngộ, bình thời ông ta trú trong trụ sở của hạm đội Hoàng Hải đặt ở Từ Thành, rất ít khi về BK. Thẩm Hoài không dám chắc đợt này ông ta sẽ về, nhưng vẫn sang đó một chuyến, chủ yếu là biểu đạt tâm ý.

Địa vị tối cao trong Thôi gia hiện thời là phó trưởng ban trang bị hải quân Thôi Vĩnh Bình, nhà số 9 hẻm Tây Tự cũng là biệt thự của Thôi Vĩnh Bình… Thẩm Hoài gõ cửa, cảnh vệ đánh giá hắn một lúc mới hỏi: “Cậu tìm ai?”

“Thôi lão gia có nhà không?” Thẩm Hoài hỏi.

Một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi ló đầu nhìn ra, đánh giá Thẩm Hoài một lúc, hỏi: “Cậu là người nhà Tống lão gia?”

Y phục người phụ nữ kia mặc rất đơn giản, nhưng khí chất cao quý bất phàm, phong vận còn tồn mấy phần, hình như đang muốn đi ra ngoài.

Trong ngõ Tây Tự, dù là người giúp việc cũng không thể tùy ý đắc tội, nghe người phụ nữ kia hỏi, Thẩm Hoài liền tự giới thiệu: “Chào dì, ba cháu là Tống Bính Sinh…”

“À, cậu là Thẩm Hoài phải không?” Thẩm Hoài còn chưa nói xong, người phụ nữ kia đã đoán ra thân phận hắn, có vẻ khá hứng thú đánh giá hắn thêm một hồi, mới gọi vọng vào trong nhà: « Thôi lão gia, tiểu tử nhà Tống Bính Sinh đến chúc Tết ông này… »

Nghe cách người phụ nữ kia gọi vào, thì ra cũng không phải gia thuộc Tống gia, thấy Tống lão gia từ trong đi chạy ra, vừa đi vừa ha ha cười: “Trời tối thế này rồi cậu còn đến à?”

“Không biết lần này lão gia có về hay không, cháu có hai lọ trà đến tặng, khỏi phải có việc quên mất.” Thẩm Hoài nói: “Không biết lão gia còn nhớ vị Du Sơn trà này không?”

Lại có thêm một phụ nữ trung niên từ trong nhà chạy ra, đánh giá Thẩm Hoài, hỏi: “Cậu là Thẩm Hoài?”

Thẩm Hoài không khỏi nghi hoặc, lần trước về BK không ai biết mình, lần này về lại thành không phụ nữ trung niên nào không biết hắn, thấy người phụ nữ này mặc áo ngắn tay, lúc chạy ra còn vén lại đầu tóc, đoán là vợ Thôi Vĩnh Bình hoặc con gái út của Thôi Hướng Đông, bèn gật đầu chào: “Cháu chào dì!”

“Mồm mép ngọt thật!” Người phụ nữ kia ha ha cười lớn, tay còn vén tóc, cười nói với người phụ nữ trung niên đứng trước cửa: “Lưu Tuyết Mai, đừng đi vội, ở lại chơi chút đã…”

“Không lắm mồm với cô nữa!” Người phụ nữ trước cửa khẽ trừng mắt một cái, lại chào Thôi lão gia một tiếng, đánh giá Thẩm Hoài thêm một lúc mới đẩy cửa rời đi.

Thẩm Hoài ngơ ngác không hiểu chuyện là thế nào, hai tay đưa trà cho Thôi lão gia.

Thôi Hướng Đông tiếp lấy lọ trà, mở nắp, ngửi ngửi hương trà, nói: “Đúng là Du Sơn trà chính tông, đã lâu không được ngửi nó rồi, Long Tỉnh gì gì uống mãi đều ngán. Cậu có tâm, hai lọ trà này tôi nhận. Bình thời tôi ở trong trụ sở hải quân Từ Thành, nếu có rảnh thì đến đó chơi…”

“Ba, ba cũng thật là, người ta còn trẻ, còn bận sự nghiệp, bận tình ái; nếu là con, thời gian đâu để ý đến lão già ba!” Người phụ nữ kia ở bên cạnh chõ mõm nói: “Nhưng mà ba nói tốt giúp hắn, nhận hai bình trà này cũng là hẳn nên.”

Nghe khẩu khí nói chuyện thì biết nàng là con gái út của Thôi Hướng Đông, Thôi Văn Anh.

Thẩm Hoài cười cười, đồng ý nhất định sẽ thường đến Từ Thành thăm Thôi lão gia, thấy trong nhà lại có người ngó đầu ra nhìn bèn cáo từ rời đi trước.

Qua đầu hẻm, thấy tiệm sách không mở cửa, Thẩm Hoài nghĩ chắc chờ sang năm mới mở lại, lúc đó qua bái niên Đàm Thạch Vỹ cũng không muộn, liền về thẳng Tống trạch luôn.

Bên này tiệc đã bày sẵn, chỉ đợi mỗi Thẩm Hoài trở về.

Thẩm Hoài ngồi xuống bên cạnh Tống Hồng Quân, nhìn hắn rót rượu, không để hắn rót quá đầy, tiện thể hỏi luôn: “Tôi sang bái niên Thôi lão gia, có một người tên Lưu Tuyết Mai cũng ở đó, bà ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, đó là ai vậy?”

“Anh gặp dì Tuyết Mai rồi?” Tai Tống Đồng rất thính, nghe được lời Thẩm Hoài hỏi Tống Hồng Quân, nói: « Dì Tuyết Mai là mẹ chị Thành Di. Chẳng lẽ anh không biết? Thế anh biểu hiện thế nào, có thất lễ hay không? Mẹ em khen tán anh trên mây trước mặt dì ấy, em chưa thấy bà dụng tâm khen con gái mình như thế bao giờ cả… »

Thẩm Hoài thầm nhủ tướng soái khai quốc còn sống phải lấy trăm mà đếm, làm sao hắn rõ ràng được mớ quan hệ đan chéo phức tạp này.

Tống Hồng Quân tưởng Thẩm Hoài sớm đã tìm hiểu rõ chuyện tương thân, không ngờ gặp được mẹ đối tượng mà không nhận ra, mới nói: “Thành Di là con gái Thành Văn Quang, chẳng lẽ cậu không nghe ngóng gì à?”

Thẩm Hoài sững sờ, không biết nên cười hay nên khóc.

Thấy ánh mắt bất thiện của Tống Hồng Nghĩa từ phía đối diện, Thẩm Hoài không biết sự thể ra làm sao, lại nghe Tạ Chỉ nói: “Thành Di nhìn cao lắm, hồi trước cô út có ý tác hợp cho Hồng Nghĩa và nàng, cuối cùng lại không thành…”

Thẩm Hoài không ngờ Tống Hồng Nghĩa cũng không vừa mắt Thành Di, đối mặt với lời ly gián của Tạ Chỉ, hắn chỉ cười khẽ, nói: “Được, tôi cũng chả trông mong gì đâu.”

Thành Văn Quang là phó bí thư thành phố Bắc Kinh, ủy viên dự khuyết TW Đảng, là nhân vật ngồi cùng mâm với Đới Tương Hoài, Hạ Thành Quốc, Tống Kiều Sinh, Điền Gia Canh trong đại thọ 80 của lão gia, đương thời Thẩm Hoài kính qua ông ta một ly, không ngờ đối tượng tương thân mà cô út giới thiệu sẽ là con gái Thành Văn Quang.

Lúc đầu mới nghe đến cái tên Thành Di không phải Thẩm Hoài không nghĩ đến Thành Văn Quang, song cảm giác khả năng không lớn nên cũng không nghĩ kỹ, đến lúc này mới cảm thấy bất ngờ.

Hiển nhiên là Tống Hồng Nghĩa không muốn nói nhiều đến chuyện này, Thẩm Hoài cũng vô ý bàn luận quá sâu, hắn biết thanh danh của mình trong Tống gia xấu đến mức nào, trong vòng tròn đã truyền ra một số lời đồn không hay, ấn tượng của bản thân khẳng định sẽ kém hơn Tống Hồng Nghĩa xa, bởi thế không ôm quá nhiều hy vọng.

Có điều cô út đã dốc sức như thế, Thẩm Hoài không thể phụ lòng nàng, thầm nhủ song phương cứ gặp mặt thử, còn chuyện đến đâu thì hay đến đó thôi.

Thẩm Hoài và đám Tống Hồng Quân ngồi lại ăn bữa cơm trừ tịch, cùng uống rượu tán gẫu, không khí tương đối náo nhiệt, thời gian cứ thế trôi đi lúc nào không hay… Khi chuông gõ vang chín giờ, nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng ồn ào, Tống Đồng nhảy bật dậy nói: “Mẹ em từ đại nội về rồi…”

Thẩm Hoài thả đũa trong tay xuống, cùng theo Tống Hồng Quân đi ra, thấy lão gia, dì cả, vợ chồng bác hai, vợ chồng cô út, còn cả cảnh vệ viên, thư ký theo nhau xuống xe bước xuống sân…. Bọn hắn mải uống rượu tán gẫu trong nhà, không nghĩ đến ngoài trời đã đổ tuyết từ thủa nào.

Lão gia bước xuống sân, không gấp gáp vào nhà mà đứng lại thưởng tuyết, thấy đám Thẩm Hoài từ trong nhà chạy ra, ai nấy mặt đều đỏ đến tận mang tai, biết đã uống không ít rượu, bèn cười nói: “Mấy cháu ở nhà vui chứ?”

“Vui lắm ạ, quốc yến không biết thế nào chứ chắc không thoải mái bằng ở nhà uống rượu được.” Tống Hồng Quân là lão đại trong đám tiểu bối, từ nhỏ đã được các cô bác, ông bà yêu chiều, trước mặt lão gia khá là tùy ý, nói: “Nhìn sắc mặt mọi người còn tỉnh bơ, chắc là chưa uống bao nhiêu, hay chúng ta cứ theo quy củ, tiếp tục uống? Chú hai và cậu út, hôm nay không được mượn cớ trưởng bối không uống đâu nhé…”

“Cháu cớ bản sự thì cứ chuốc sấp chúng ta rồi nói.” Tống Kiều Sinh ha ha cười lớn, vươn tay gõ lên đầu Tống Hồng Quân.

Bàn ăn trong nhà khá lớn, đủ để mười mấy người cùng ngồi xuống, không hề cảm thấy chật chội mà còn có vẻ ấm cúng, náo nhiệt.

Tôn Á Lâm là vãn bối Tôn gia, cùng đến đón xuân tiết, trước đứng lên hỏi thăm trưởng bối trong nhà, mọi người đều không quá để ý. Uyên nguyên giữa ba nhà Tống, Tạ, Tôn rất sâu, hiện tại lại cần hợp tác mật thiết, Tôn Á Lâm không thể về Paris đón Tết với người nhà, đến BK qua năm với Tống gia cũng là điều bình thường.

Tống Văn Tuệ ngồi ngay bên cạnh Thẩm Hoài, hỏi hắn: “Sao không về sớm mấy ngày? Thấy dự báo thời tiết nói có tuyết, cô còn bận tâm chuyến bay bị hoãn…”

“Đúng hôm nay mới có chuyến bay, về sớm hơn thì chỉ có nước chen xe lửa, mà chưa hẳn đã chen được.” Thẩm Hoài không nói mình vì quá bận, những người ở đây chẳng ai nhàn nhãn cả, đâu chỉ một mình hắn bận.

“Đám thanh niên bây giờ chỉ biết lười nhác hưởng phúc, có thể bỏ chút thời gian về qua năm là không sai rồi!” Dì cả Tống Anh cười nói, đối với chuyện Thẩm Hoài về muộn thế này không quá để ý: “Như Hồng Quân chẳng hạn, chị chả trông mong gì nó về sớm cả, về được là đã mừng rồi!” Nói đến chỗ này, Tống Anh nhìn sang con trai: “Đúng rồi, lần này trở về Thẩm Hoài tính đi xem mặt con gái Thành Văn Quang, thế đến lúc nào con mới định kết hôn đây, mẹ đợi không nổi nữa đâu đấy?”

“Hồng Quân, anh nhất định phải kiên quyết, chỉ có anh dũng cảm đứng lên, bọn em sau này mới không bị bức hôn a!” Tống Đồng đứng lên cạnh lớn tiếng kêu gào.

“Con nhỏ này!” Tống Anh cầm đũa lên làm bộ muốn gõ lên đầu Tống Đồng, biết có lải nhải chuyện này với con trai cũng vô ích, sự chú ý lại dời về trên đầu Thẩm Hoài: “Cháu đã gặp mặt con gái Thành Văn Quang chưa?”

“Vẫn chưa ạ!” Thẩm Hoài nói.

Dì cả Tống Anh công tác trong hội phụ nữ, tuy đã là quan viên cấp phó bộ nhưng quyền lực trong tay không đáng kể, lại sắp đến 60 rồi, không có tiền đồ để phát triển nữa, có điều trong Tống gia nàng là chị cả, những người khác đều rất tôn trọng nàng, trong Tống gia thì nàng là người nhọc lòng chuyện hôn sự đám tiểu bối nhất.

“Dì Tuyết Mai gặp Thẩm Hoài rồi, hình như còn rất mãn ý…” Tống Đồng chỉ hiềm chuyện chưa đủ náo nhiệt, liền đem chuyện Thẩm Hoài đụng phải Lưu Tuyết Mai ở nhà Tôn gia cho mọi người nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.