Phong Khí Quan Trường

Chương 32: Trần Đan lo âu



“Em cũng thật là, chuyển nghề không dễ dàng mới có thể được nhận vào xưởng thép, việc nghiêm chỉnh thế không làm cho tốt, lại đi ra ngoài học người ta mở quán, chị biết phải nói với em thế nào đây?” Trần Đan lớn hơn em trai một tuổi, trên đường về nhà, nghĩ đến chuyện hôm nay mà lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhịn không nổi lại lên giọng trách mắng.

“Bằng chút tiền còm của xưởng thì biết đến lúc nào mới góp được 20.000 đồng?” Trần Đồng không phục nói: “Em không biết bán hàng, chẳng lẽ không thể học ư? Rõ ràng là thằng mèo mặt vàng kia bắt nạt người, nói em chiếm vị trí đẹp, nhất định phải thu gấp đôi tiền bảo kê, em không đưa, thủ hạ của hắn liền gây sự, nói xấu chuyện về chị, chẳng lẽ em phải nhịn bọn chúng?”

Mặt Trần Đan nóng ran lên, khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, sợ hắn liên tưởng đến chuyện gì bậy bạ. Thấy Thẩm Hoài không có phản ứng, vẫn lặng lẽ dắt xe dưới ánh trăng, mới lại mặt lạnh cùng em trai tranh cãi: “Em cũng biết bọn Vương Cương muốn gây chuyện, đã thế còn bị mắc lừa, sao đầu óc em không tỉnh táo một chút? Thế này sao chị và mẹ có thể yên tâm về em được?”

“Giờ lại đến lượt em không làm chị yên tâm… Rõ ràng mèo mặt vàng có ý đồ xấu với chị, Tôn Dũng lại là thằng hèn đáng chết, em có thể không tìm cơ hội cho mèo mặt vàng một bài học ư? Chờ em gom đủ 20.000 trả cho họ Tôn, chị cũng được giải thoát.” Trần Đồng vì hành vi của mình không được thông cảm mà tức giận, lầu bầu nói.

“Vậy em nói xem, vì sao lúc đó chị phải muốn Tôn gia đưa ra 20.000 tiền lễ cưới?” Thấy em trai còn cứng đầu, Trần Đan bực đến sắp muốn khóc.

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn ngọn cây hồng âm u hai bên đường, trăng trên đầu tròn vành vạch, thả xuống phố từng tia sáng yếu ớt, trừ ánh đèn thấu qua cửa sổ từ những căn nhà xung quanh, trên phố gần như là một phiến đen kịt.

Nghe tiếng tranh cãi lẫn nhau của hai chị em, Thẩm Hoài cũng thầm thương xót cho tình cảnh nhà họ.

Đương sơ Trần Đan và anh họ hắn Tôn Dũng tìm hiểu nhau, khi biết rõ nhân phẩm anh họ hắn liền không tính toán kết hôn.

Nhưng đúng lúc ấy Trần Đồng đánh nhau với lưu manh ngoài xã hội ngay trong trường học, hắn không biết nặng nhẹ đánh đứt một chân của đối phương, người nhà nạn nhân bắt Trần Đồng phải bồi thường 20.000 mới đồng ý rút đơn bãi nại, Trần Đan bắt đắc dĩ mới nhận 20.000 của bác cả nhà hắn để đồng ý kết hôn với Tôn Dũng.

Khi đó Trần Đan mới chỉ có 19 tuổi, hai bên tổ chức cho hai người đính hôn trước, đợi đến qua 20 tuổi mới chính thức kết hôn. Cũng sau sự tình kia, Trần Đồng trực tiếp nghỉ học đi bộ đội. Sau khi đính hôn, bác cả nhà hắn nhờ quan hệ đem Trần Đan điều đến công tác ở trạm chiêu đãi thị trấn Mai Khê – những việc này Thẩm Hoài đều rõ ràng, hắn còn biết lúc ở trong bộ đội Trần Đồng học rất tốt, có cơ hội chuyển sang lính tình nguyện, thậm chí còn được xét đi học trường sĩ quan. Không nghĩ đến giờ hắn đã xuất ngũ, hơn nữa mới về đã đi gây sự.

Chẳng qua nghe ý tứ của hắn thì lần gây sự này là vì bảo vệ Trần Đan. Thẩm Hoài có thể hiểu được hành động của cậu ta hôm nay, chỉ có điều lúc này hắn không tiện nói nhiều.

Lại nghĩ đến người anh họ, Thẩm Hoài cũng nhịn không được than thở: Có thể hèn nhát đến mức như anh họ hắn cũng là thế gian hiếm có; một người vợ xinh đẹp hiền dịu thế này, đi theo hắn đúng là bị đạp hư.

Chuyện xảy ra trước khi anh họ hắn và Trần Đan chính thức kết hôn, cũng không biết hắn đánh bạc thua to mèo mặt vàng hay bởi vì chuyện khác mà bị mèo mặt vàng nặn chắc đàng chuôi. Khi đó Trần Đan đã được điều đến trạm chiêu đãi công tác, bị mèo mặt vàng để ý, hồi đó hắn cậy hơi rượi, muốn anh họ Tôn Dũng bố trí để hắn ngủ với Trần Đan một đêm, sau đó sẽ xóa sạch nợ nần trước kia, anh họ hắn nghe thế không ngờ vẫn váng đầu đồng ý.

Cuối cùng mèo mặt vàng không chiếm được chút tiện nghi nào, Trần Đan bị anh họ hắn lừa vào trong túc xá, nhìn thấy tình hình khác lạ, nàng liền chạy vào phòng bếp cầm ra một con dao phay, đuổi cho mèo mặt vàng và Tôn Dũng chạy tóe khói. Mèo mặt vàng cơ linh, chạy được nhanh, nên lần đó không bị thương gì cả, nhưng anh họ hắn lại bị Trần Đan trong cơn hoảng loạn và điên cuồng chém cho cả người đầy là máu.

Chuyện lần kia nhao ra cả trấn Mai Khê, Trần Đan muốn thoái hôn, nhưng ý nhà bác cả hắn là, thoái hôn cũng được, nhưng phải trả 20.000 tiền lễ lại, còn phải thêm cả lợi tức nữa.

Trần Đan không kiếm đâu ra chừng ấy tiền, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ kết hôn với Tôn Dũng. Sau khi được gả, vẫn tiếp tục lưu lại Mai Khê làm nhân viên trong trạm chiêu đãi.

Tuy hai năm nay Trần Đan càng trở nên kiều mỵ như hoa, nhưng trọn cả Mai Khê đều biết nàng là đóa hoa có gai, toàn thị trấn có không ít đàn ông nhớ nhung bóng hình nàng, song vẫn không có người dám hạ thủ.

Có nàng bồi cạnh bên người em gái, Thẩm Hoài mới thực sự an tâm.

Thẩm Hoài ngước lên nhìn sắc trời một lát rồi quay sang nói với Trần Đồng:

“Trên xã hội này có rất nhiều chuyện vốn không phải công bình, sẽ khiến cậu rất không cam tâm, trong lòng cũng không thoải mái. Vì sao dân phòng có thể tùy ý thu tiền phí quản lý của người bán hàng, thu ít hay thu nhiều cũng do bọn họ quyết định, vì sao kẻ làm quan có thể cậy thế hiếp người, có thể giấu trên lừa dưới, tham ô tham nhũng cũng không có người trừng trị? Cậu tức giận, cậu phẫn nộ, muốn đem những chuyện giời đánh kia diệt tận gốc… Những điều đó không khó lý giải, nhưng cậu thử nghĩ xem, cậu ngang ngược gây chuyện như thế có thể tạo ra tác dụng gì?”

“…” Trong lòng Trần Đồng còn chất lấy một đống lửa, tuy hắn rất cảm kích Thẩm Hoài đã đứng ra nói giúp chuyện hôm nay, nhưng vốn tuổi trẻ khí thịnh, liền nhịn không nổi phản bác: “Thế còn tốt hơn những kẻ cứ ngồi yên chịu nhục!” Chẳng qua lời ra đến miệng lại cảm thấy hơi phóng túng, mới hoãn giọng nói tiếp: “Có điều lời anh nói cũng đúng, chỉ là chuyện hôm nay quá khiến tôi phẫn nộ.”

Trần Đan bóp em trai một cái, lại cũng cảm thấy là lạ: bình thời Trần Đồng nói chuyện không chịu chủ động thua bởi một ai, sao đứng trước Thẩm Hoài lại như biến thành người khác thế này?

Đối với những lời của Trần Đồng, Thẩm Hoài không quá để ý, cảm thấy Trần Đồng lúc này như mang theo hình bóng của mình thủa còn 20, khi đó mình cũng tâm cao khí ngạo lắm chứ! Nghĩ đến đây liền cười cười, cũng không quá tận tình đi khuyên nhủ Trần Đồng nữa.

Hắn biết với loại thanh niên như Trần Đồng này, khí thịnh chỉ là một phương diện, phương diện nữa là chắc bởi bị kẻ khác ngồi cưỡi lên đầu lên cổ nên đối với bạo lực, hoặc giả quyền lực, có khát vọng càng lớn, càng trực tiếp, liền tính toán trước đưa hắn “lạc đường” đã:

“Có một số người thuần túy vì không công bình mới phẫn nộ, lại có một số người khác vì chính mình không thể đi thụ hưởng những bất công bình kia mà phẫn nộ, cũng có một số người vì cả hai…”

“Vậy có gì khác nhau ư?” Trần Đồng nghi hoặc hỏi lại:

“Cậu thấy đấy, hôm nay chẳng qua tôi chỉ nói mấy câu liền đã xử lý sự việc gọn gàng, còn khiến mèo mặt vàng bồi tội xin tha. Cậu nói thật thử xem, trong lòng có hâm mộ hay không?” Thẩm Hoài hỏi.

“Hâm mộ!” Trần Đồng không thể nào không thừa nhận điểm này.

Khi bị đội dân phòng dí mặt xuống đất, chạm mặt vào mặt đường lạnh băng băng, hắn đã tỉnh ngộ. Khi bạo lực đơn giản không hữu dụng nữa, hắn khát vọng có được một loại sức mạnh càng lớn lao hơn, để đem đám mất dạy kia đánh sấp xuống đất. Mới đầu hắn còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài đứng ra, không phí chút sức nào đã đem mèo mặt vàng bình thời ngông cuồng ngạo mạn hù thành sắc mặt trắng bệch, hắn biết loại sức mạnh lớn lao kia chính là quyền lực.

Kẻ vừa chịu khuất nhục như hắn có thể không hâm mộ quyền lực ư?

“Nhìn cậu chắc vừa 20 đúng không?” Thẩm Hoài mở miệng hỏi, đương nhiên hắn biết năm nay Trần Đan 22, còn em trai nàng nhỏ hơn nàng 1 tuổi.

“Ừ, 21.” Trần Đồng có thể tranh cãi với chị gái, song lại có vẻ tin phục Thẩm Hoài, nói đúng hơn là sùng bái với quyền lực.

Thẩm Hoài nói với Trần Đan: “Kỳ thực hôm nay tôi tới Mai Khê không phải là tùy ý dạo lung tung…”

Tâm đầu Trần Đan hơi nhảy, sợ hắn sẽ phóng túng nói hôm nay là vì nàng mà tới, thầm nghĩ chắc Thẩm thư ký biết nàng trú ở Mai Khê qua lời kể của Triệu Đông. Trần Đan định đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng lại không biết nên đánh trống lảng thế nào.

“Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến Mai Khê đảm nhiệm ghế phó bí thư đảng ủy, quan hệ tổ chức vừa mới điều đến trên huyện, còn chưa chính thức công bố. Hôm nay dạo qua Mai Khê một lần là để tìm một nơi thích hợp thuê trọ….” Thẩm Hoài không biết trong đầu Trần Đan đang nghĩ lung tung những gì, bèn thành thực nói rõ mục đích chuyến đi chiều nay.

“A!” Trần Đan hơi cả kinh, nàng vạn lần không nghĩ đến qua mấy ngày Thẩm Hoài sẽ đến Mai Khê làm quan.

“Thật ư…” Trần Đồng vừa kinh vừa hỷ, hắn tuy không biết quan hệ giữa chị gái mình và người thanh niên có vẻ chỉ hơn mình vài tuổi này là thế nào, nhưng lúc ấy đối với con người này hắn có một hảo cảm đặc biệt. Nghĩ đến khi hắn đến Mai Khê làm quan, chí ít có thể hơi hơi áp chế tà khí của đám mèo mặt vàng, đối với cư dân Mai Khê xem như cũng là chuyện tốt.

Trần Đan công tác trong trạm chiêu đãi thị trấn, đối với một số quy tắc quan trường có sự hiểu biết nhất định.

Trong mắt người bình thường, phó bí thư đảng ủy trấn đã là chức quan to lắm rồi, nhưng nói đến phong quang thì còn xa xa mới có thể so được với thư ký bên thân lãnh đạo thành phố; nàng không rõ ràng, sao Thẩm Hoài lại đột nhiên chạy đến Mai Khê làm phó bí thư đảng ủy.

Lại nói, thị trấn Mai Khê và thị khu Đông Hoa cách nhau cũng không xa, mỗi ngày ngồi xe bus đi đi về về chỉ nhiều hơn tầm nửa giờ, thật đúng là không hiểu nổi vì sao Thẩm Hoài không ở trong thị ủy mà lại muốn ra ngoài tìm phòng thuê trong thị trấn.

“Cậu đi ra bán hàng thế này, quan hệ công tác trong xưởng thép vẫn không mất chứ?” Thẩm Hoài hỏi Trần Đồng.

“Dám làm mất, chị tôi chắc xé tôi ra mất!” Trần Đồng trả lời.

“Em da thô thịt dày thế này thì ai dám đập?” Trần Đan mặt đỏ lên, mắng em trai một câu.

“Quan hệ công tác vẫn còn trong xưởng, vậy là được rồi. Giờ cứ an tâm làm trong xưởng cái đã, đừng có gây chuyện gì phiền hà cho chị cậu.” Thẩm Hoài nói: “Chờ hai ngày nữa, sau khi tôi chính thức đến Mai Khê công tác, cậu muốn tiếp tục lưu lại trong xưởng hay đến trấn chính phủ làm việc đều sẽ không có vấn đề. Chẳng qua có chút sự tình cậu phải cẩn thận suy nghĩ cho kỹ, không thể gặp chuyện gì cũng chỉ biết dùng mỗi nắm đấm…”

Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Trần Đồng vui đến sửng sốt.

Ánh mắt Trần Đan lơ đễnh nhìn sang ánh trăng hắt xuống hai bên đường. Nàng không muốn hất chậu nước lạnh lên đầu em trai, nhưng Thẩm Hoài trắng trợn giúp đỡ hai chị em nàng thế này, giờ mà không cự tuyệt, ngày sau sẽ không khác món nợ 20.000 đồng của nhà họ Tôn là bao, có khi sợ là càng lún càng sâu.

“Đúng rồi, hôm nay bị chuyện này kéo lỡ, khả năng tôi không có thời gian rảnh để đi tìm phòng nữa rồi. Nếu Trần Đồng có thời gian thì giúp tôi một cái, tìm xem ở Mai Khê này có phòng nào thích hợp không. Tôi chỉ cần yên tĩnh, còn lại không có yêu cầu nào khác.” Thẩm Hoài nói, trong lòng thầm nghĩ: Xem em trai Trần Đan là tiểu đệ tùy ý sai bảo thế này kể ra cũng thú vị.

“Chị, không phải chị nói muốn đón tiểu Lê ở về trên thị trấn ư? Vậy nhà cũ để không rồi.” Nghe thấy Thẩm Hoài phân phó sự tình cho mình làm nhanh thế này, Trần Đồng hưng phấn không thôi, vết thương trên mặt cũng không còn đau rát như trước: “Không biết Thẩm thư ký có chê trách gì không?”

“Hay giờ chúng ta qua đó cái đã? Đến đó xem rồi mới biết có nên chê trách hay không chứ!” Thẩm Hoài cười nói.

Trần Đan cảm giác được da đầu như muốn nổ bung: Sao thằng em lại không hiểu chuyện thế này a! thiên hạ này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu?

Nhưng nhìn khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của em trai, trong bóng đêm, tròng mắt nó sáng như sao nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, tựa hồ mỗi một câu nói của người kia hắn đều có thể nghe vào tận tâm can, chút kiên trì trong lòng Trần Đan bỗng trở nên dao động.

Nghĩ đến nếu em trai có cơ hội được đi trên một con đường nhân sinh khác, người làm chị như nàng hẳn nên ủng hộ mới đúng. Nghĩ đến chỗ này, trong cõi lòng nàng chợt dâng đầy đắng chát. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, để mặc không mở miệng ngăn cản Thẩm Hoài thuê nhà cũ và sắp xếp công việc cho em trai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.