Phong Khí Quan Trường

Chương 326: Sấp mặt



Thấy Trương Hạo dừng xe trước nhà hàng Đông Hoa, Thẩm Hoài nhịn không được bật cười khanh khách.

Thẩm Hoài không tin tưởng Trương Hạo sẽ vừa khéo đến mức chọn ăn cơm ở nơi này.

Nhà khách Đông Hoa mở cửa kinh doanh với bên ngoài chỉ có nhà hàng này, bên trong là văn phòng của ban cư trú Đông Hoa ở Bắc Kinh.

Nếu Thẩm Hoài thật sự là cán bộ bình thường dưới hương trấn Đông Hoa, không quản ở hương trấn mà hắn chủ quản làm mưa làm gió ra sao, không quản đến nơi khác phá tiền như thế nào, nhưng đến văn phòng ban cư trú, dù là rồng cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống… Trương Hạo chọn nhà khách Đông Hoa làm nơi tổ chức tiệc, tất nhiên là muốn mượn khí thế này áp Thẩm Hoài xuống.

“A, nhà hàng Đông Hoa.” Hồ Mân có vẻ khá hưng phấn, nhảy xuống xe nhìn chăm chăm vào tấm biển mạ vàng, quay đầu nói với Thẩm Hoài: “Khéo thật! Trùng tên với thành phố của cậu…”

Hồ Mân, Trình Nguyệt không biết khúc chiết trong chuyện này, chỉ cảm giác cái tên nhà hàng rất trùng hợp.

Ánh mắt Cố Tử Cường nghiêm lệ nhìn sang Trương Hạo, đánh một cái lên vai hắn, không thích hành động có phần quá trớn này, bạn cũ lâu ngày gặp lại, cần gì phải tính toán chuyện cũ khiến mọi người không vui, còn kết thù.

Trương Hạo vẫn cố chấp, nhìn sang Thẩm Hoài, cười nói: “Trường 87 chúng ta số phát đạt không nhiều, chọn chỗ này ăn cơm không làm mất thân phận cậu chứ?”

Thẩm Hoài nhìn Trương Hạo, không ngờ cái đứa gầy gò thấp lùn năm đó đã thành nhân vật lợi hại như bây giờ, cười nhạt nói: “Rất tốt, bọn tôi dưới hương trấn, làm sao để ý được nhiều thế này?”

“Thẩm Hoài” trước đây có quá khứ không hề tốt đẹp gì cho cam.

Đám Hồ Mân, Cố Tử Cường đối xử với hắn rất thoáng đạt, không nhắc gì việc cũ, nhưng không có nghĩa Trương Hạo, kẻ từng bị hắn đánh đến sứt đầu mẻ trán trước kia không tìm cơ hội gây khó dễ.

Thẩm Hoài biết, nếu bản thân đã tiếp nhận nhân sinh của người khác, muốn tiến về phía trước, vậy bất kể trước đây tốt xấu thế nào, hắn vẫn phải gánh lấy trách nhiệm, không thể chỉ hưởng thụ mỗi chỗ tốt không thôi được.

Nhân sinh “rác rưởi” xưa kia cần phải thu dọn, nợ thiếu thì từ từ mà trả… Cho dù đêm nay Trương Hạo muốn tìm về mặt mũi để tiêu giải oán hận năm đó, Thẩm Hoài cũng nguyện ý phối hợp.

“Tớ đặt sẵn phòng 318 rồi, cậu đi vào trước, tớ và Tử Cường đợi mấy bạn nữa, bọn họ chưa chắc đã biết đường…” Trương Hạo nói.

Lần này về BK nhật trình của Thẩm Hoài đã kín mít nên không tính liên hệ Trần Binh, cũng không biết Trần Binh có trong nhà hàng không; lại sợ người khác nhận ra mình mới lật cổ áo lên, theo chân Hồ Mân, Trình Nguyệt đi vào trong.

“Mọi người hiếm lắm mới có cơ hội gặp mặt một lần, cậu làm thế này có quá phận không…” Cố Tử Cường đút tay vào túi áo khoác, đứng trong gió nhìn Thẩm Hoài và Trình Nguyệt, Hồ Mân đi vào trong, nhịn không nổi trách mắng.

Trương Hạo là người rất cố chấp, sẽ không vì một câu khuyên can của Tử Cường mà đổi ý, quệt quệt môi, nói: “Hai người, cả Hồ Mân nữa, quá mềm lòng… Năm đó trời âm rét cắt da cắt thịt, hắn đem Hồ Mân đẩy xuống sông băng, mắt không nháy lấy một lần; Nếu không phải mấy người chúng ta có mặt đúng lúc, nhảy xuống vớt Hồ Mân lên, liệu cậu ấy có sống được không. Hôm nay thật không dễ dàng mới tóm được hắn, dày vò một cái đã tính là gì?”

Cố Tử Cường cười khổ: “Năm đó chúng ta mới bao tuổi? Nếu không phải lần này vô tình gặp phải, chuyện năm đó ai còn ghi thù? Chỉ mình cậu là nhớ dai thôi.”

“Đúng rồi, tớ còn chưa nhắc chuyện năm đó bị hắn đánh gãy xương mũi đâu đấy.” Trương Hạo nói: “Mấy cậu cũng thật là dễ lừa, người ta nói gì các cậu cũng tin? Không thấy hắn chạy vào phải lật cổ áo lên ư? Đây gọi là có tật giật mình…”

“Nhiều năm gặp lại, dù thiếp vàng lên mặt một chút cũng có đáng là bao?” Cố Tử Cường cười khổ lắc đầu: “Cậu đứng đây đợi bọn Sồ Quân, tớ vào trước…”

Nhà hàng Đông Hoa là bộ phận kinh doanh với bên ngoài của nhà khách, cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của ban đại diện Đông Hoa ở BK.

Trên đường từ đại sảnh vào phòng riêng, Thẩm Hoài thấy so với hồi tháng tám, khi qua đây lần đầu, nhà hàng đã được trang hoàng rất nhiều, nhân viên phục vụ cũng rất chuyên nghiệp.

Xem ra có vẻ Trần Binh cảm thấy trong ngắn hạn khó có cơ hội điều về Đông Hoa, lại không cam tâm ăn no chờ chết ở đất BK, có tâm kinh doanh nhà hàng thật tốt, cũng không hổ với tác phong thực dụng của hắn.

Thẩm Hoài và Trình Nguyệt, Hồ Mân đi vào phòng, không khí trong đây rất ấm, hỏi Trình Nguyệt: “Quan hệ giữa các cậu với Trương Hạo có vẻ tốt nhỉ?”

“Uhm!” Trình Nguyệt nói: “Nhà Trương Hạo và Tử Cường chung một hẻm, thực tế nhà mấy người bọn tớ đều gần nhau cả. Hồi đi học số bạn ở trọ cũng không nhiều, cậu tính là một trong số ít đó, đến giờ mà mọi người vẫn không biết nhà cậu ở đâu?”

“Hồi trước nhà tớ ở phố Tây Tự; giờ người nhà ra ngoại tỉnh công tác hết, về BK thì một là ở khách sạn, hai là về nhà người quen.” Thẩm Hoài nói.

Phố Tây Tự rất dài, chỉ có phần trung tâm là dựa lưng vào Trung Nam Hải, đầu đuôi còn có các khu tập thể dành cho gia thuộc cơ quan bộ ủy.

Thẩm Hoài có thể nhìn ra Cố Tử Cường ăn nói khá tùy ý trước mặt Trương Hạo, không bởi Trương Hạo có chút thành tựu, tính cách dần kiêu ngạo mà yếu thế, quá phận y phụ người ta.

Thẩm Hoài đoán trong này trừ quan hệ thân cận giữa hai người còn bởi tính cách không ti không cang, có ngạo khí từ trong xương cốt của Cố Tử Cường nữa… Khó trách mà hoa khôi trường năm đó chết sống theo đuổi không bỏ, rốt cuộc phải có chút năng lực mới được.

Thẩm Hoài cũng vui khi thấy bạn học có được phần tâm thái ấy, nhìn Cố Tử Cường một mình đi vào phòng, đưa một điếu thuốc sang, hỏi: “Hào Tử đợi mấy người Sồ Quân ngoài kia?”

“Ừ!” Cố Tử Cường trả lời, còn không quên phân trần giúp Trương Hạo, an ủi Thẩm Hoài: “Thằng Trương Hạo này hai năm nay kiếm được chút tiền, mắt cao hơn đỉnh, chúng ta kiếm hắn bữa rượu, tùy hắn đắc sính thôi…”

Thẩm Hoài ha ha cười lớn, tỏ ý không ngại.

Mồng ba Tết, trừ số bận việc không đi được, còn thì đều đến rất nhanh. Trước khi mở tiệc, khoảng 6h, đã có tổng cộng 26 người đến nơi.

Phòng đặt ba chiếc bàn tròn, cuối cùng cũng miễn cưỡng lấp đầy. Thẩm Hoài không khỏi ngầm gật đầu, lực hiệu triệu của Cố Tử Cường, Trương Hạo trong đám bạn học đúng là không nhỏ.

Đương thời lớp bọn hắn có 57 người, một lần tụ tập lâm thời, tuy đúng dịp Tết nên đa phần mọi người đều rảnh, nhưng Trương Hạo, Cố Tử Cường có thể triệu tập được 26 người, đúng là không đơn giản; Không biết là đám này có phải vì tìm thù với mình mà đến không nữa.

Đồ nhắm mang lên trước, nhìn phục vụ bưng 4 rương rượu lên, Thẩm Hoài biết đêm nay mà không sấp mặt là không đủ để giải cừu oán trước kia rồi.

Thẩm Hoài cởi áo khoác ra, vén tay áo lên, chuyển ly cho mọi người, để Trương Hạo rót đầy, hương rượu xộc mũi, cười nói: “Hôm nay xem ra không sấp mặt với mọi người là không được…”

Bị Thẩm Hoài nói phá tâm tư, Trương Hạo vô thức tránh mắt sang một bên, Hồ Quân, một người có quan hệ khá thân cận với Cố Tử Cường, Trương Hạo gom lại, nói:

“Cậu đi biền biệt mười năm chẳng thấy mặt mũi đâu, mấy năm nay uống rượu lần nào cũng nhắc đến cậu, giờ không uống thì đợi đến lúc nào mới uống? Đương nhiên trước khi uống phải ra luật trước, phụ nữ thì miễn sang một bên, mở đầu ba ly, ly thứ nhất năm người, ly thứ hai bốn người, ly thứ ba ba người, chia nhau mà chúc, chúng ta đồng bộ lên đường, không ai được chậm chân; ba chén xuống bụng, có nằm sấp lên bàn cũng đừng quản; ai còn tỉnh táo thì thích đổi kiểu gì cũng chiều, quan trọng là người tình ta nguyện, chúc rồi là phải uống… thế nào, cách uống này văn nhã không thua cách của chính phủ các cậu chứ?”

Ba ly rượu trắng là nguyên một cân rồi (cân TQ), trước đây Thẩm Hoài chưa uống rượu với bạn học cũ lần nào, nhưng mở đầu ba ly cũng không tính là đám này bắt nạt hắn.

Hương trấn dưới Đông Hoa không phải không có người uống rượu hung hơn đám này, song những lúc đó nào ai dám chuốc hắn, tình huống hôm nay đặc thù, hắn không thể để mũ quan lên trước được… Cũng không biết trong bàn này liệu mấy người còn vững được sau ba ly kia.

“Đến lúc đó ai còn tỉnh táo thì nhớ đặt giùm tớ một phòng, đừng để nằm ngất ngưởng trên phố là được…” Thẩm Hoài cười nói.

Có một số người đến dự lần tụ hội này là muốn thanh toán “thù cũ” với Thẩm Hoài, nhưng thấy hắn sảng khoái như vậy, không ai tiện đứng ra bức người nữa.

Hai ly xuống bụng đã có người đứng không nổi, xin tha, tính là nhận thua… Thẩm Hoài biết đêm nay mình không có tư cách làm vậy, cố theo kịp tiết tấu của những người còn trụ lại, vừa ăn uống vừa tán chuyện.

Đến cùng cũng không phải thâm thù đại hận gì cả, rượu xuống bụng rồi, mọi người cũng mở lòng, không khí dần náo nhiệt lên, ăn nói cũng tùy ý hơn.

Sức uống Thẩm Hoài không ghê gớm gì, song cũng được “tửu tinh” khảo nghiệm không ít lần, ứng phó ba ly đầu không khốn khó gì cả…. Tiếp theo mới dần gian nan, những người còn lại trên bàn đua nhau chúc hắn, kẻ nửa ly, người một ly, hắn đều phải uống hết…

Mọi người đều chúi đầu mâu chỉ vào Thẩm Hoài, Cố Tử Cường thấy không công bằng, mặc dù đã uống đến mặt mũi xám trắng, vẫn đứng lên kiên định nói: “Đừng chúc lẫn nhau nữa, xong vòng hai ở đây. Sang vòng ba, vẫn ba ly như cũ, ai cũng không được bắt nạt ai, ba người cùng uống; nếu đổi bia, năm người cùng uống, thế nào?”

Không phải ai cũng giống Trương Hạo, nhất thiết phải chuốc sấp Thẩm Hoài, nhìn hắn làm trò cười mới hả dạ, liền có người phụ họa cách mà Cố Tử Cường nói.

Cố Tử Cường đã uống đến gần giới hạn rồi, ly rượu thứ năm mới qua vòng một thì bắp chân mềm nhũn, ngã mềm xuống dưới bàn, làm đổ cả chén đũa gần đó.

Thẩm Hoài và Trình Nguyệt dìu Cố Tử Cường len ghế, đem ly thứ năm uống cạn, đặt tới trước mặt Trương Hạo, nói: “Hôm nay hay là đến đây thôi, về sau có cơ hội chúng ta uống tiếp?”

“Chuyện cũ cũng qua rồi, đừng dày vò thêm nữa. Thẩm Hoài khó được có cơ hội về BK một chuyến, chúng ta làm thế này đâu giống đãi khách….” Cố Tử Cường đã sấp trên bàn, không nhấc nổi đầu lên, nhưng rượu vào lời ra, không cố kỵ nhiều nữa, trực tiếp chọc phá tâm tư Trương Hạo, khuyên hắn đừng chuốc Thẩm Hoài thêm.

Trương Hạo không ngờ Thẩm Hoài uống đến giờ phút này mà vẫn thanh tỉnh, hắn cũng nóng đầu lên, không chịu nhận thua, đem ly rượu trên bàn uống cạn, cố nhịn cảm giác lật chồm trong bụng xuống, cầm ba ly đặt xuống trước mặt Thẩm Hoài, nói: “Nợ cũ giữa chúng ta xong rồi, nhưng nợ năm đó cậu đẩy Hồ Mân xuống sông không thể dễ dàng bỏ qua vậy được. Cậu uống thêm ba ly, chuyện này coi như xong.” Nói rồi gạt tay đám người khuyên can đi, mở một chai mới, đổ đầy ba ly cho Thẩm Hoài.

“Năm đó còn chưa hiểu chuyện, nhiều chỗ đắc tội với mọi người; Nói thực trong lòng tớ rất áy náy, muốn xin lỗi lại không biết bắt đầu từ đâu. Hào Tử đã cho tớ lựa chọn nhẹ nhàng thế này, vậy để tớ uống hết thôi… Hồ Mân, Hào Tử, cả các bạn nữa, chân thành xin lỗi mọi người…” Thẩm Hoài một ly tiếp một ly trút hết xuống cổ họng.

Vừa xong ly thứ ba, gần như đồng thời Thẩm Hoài thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân không còn chút cảm giác, ngã mềm xuống dưới bàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.