Phong Khí Quan Trường

Chương 336: Mẹ con bình an



Mấy người Thẩm Hoài chạy đến bệnh viện, đưa Hùng Đại Ny vào phòng cấp cứu kiểm tra tình hình, sau đó rất nhanh liền được chuyển vào phòng phụ sản tiến hành mổ đẻ.

Bệnh viện Đông Hoa là bệnh viện lớn nhất thành phố, trước đây Hùng Đại Ny toàn kiểm tra thai sản ở đây, báo họ tên một cái liền trực tiếp đẩy thẳng vào phòng mổ, không gặp bất cứ vấn đề gì.

Hùng Đại Linh lo lắng đến quên cả trời đất, đi đi lại lại không chút chủ ý, mặt hù đến trắng bệch… Có ai ngờ được chạy đi bắt gian một chuyến lại khiến chị gái mình sinh non thế này.

Thẩm Hoài nghe bác sỹ phòng cấp cứu chuẩn đoán chỉ là vỡ nước ối, thầm nhủ may mà đưa đến kịp thời, tình hình còn trong vòng khống chế. Thấy Hùng Đại Linh hoảng loạn không biết xoay xở, hắn bèn đi ra ngoài gọi điện cho Hùng Đại Linh, để vợ chồng ông ta đến bệnh viện thăm con.

Bênh viện Đông Hoa chỉ cách túc xá phủ thị chính hai con phố, vợ chồng Hùng Văn Bân nhận được điện thoại, rất nhanh liền đã chạy đến nơi.

Lúc đuổi tới phòng phụ sản, chợt nghe thấy tiếng khóc trẻ con từ trong phòng mổ truyền ra…. Nhất thời không thấy bác sỹ đi ra, Hùng Đại Linh bị dọa ngây người, Thẩm Hoài phải đứng ra giải thích tình hình cho vợ chồng Hùng Văn Bân: “Trên đường đi Đại Ny bị vỡ nước ối, bác sỹ nói đứa bé đã đủ tháng nên có lẽ không vấn đề gì…”

Hùng Văn Bân bị dọa không nhẹ, nghe Thẩm Hoài nói vậy mới hơi an tâm, lại thấy con gái ngồi bên cạnh, nhịn không nổi bực mình quát mắng: “Trời đêm hôm lạnh thế này, hai con chạy loạn trên phố làm cái gì? Từng này tuổi đầu rồi, sao vẫn chưa khiến bố mẹ yên tâm thế hả?”

Hùng Đại Linh bị kích động đến đủ sặc, nghe tiếng khóc của trẻ con từ phòng mổ truyền ra, thần kinh lại banh chặt lên, không biết chị gái có việc gì hay không, ngồi ngẩn ra đó, lại thêm bị ba quát mắng, không nhịn nổi khóc lớn, nói:

“Con cũng đâu ngờ được, hồi chiều đến nhà bạn ở Huệ Hồng tân thôn chơi, thấy Chu Minh và một người phụ nữ nữa vào trong căn nhà đối diện rất lâu mà không thấy ra. Mới đầu con cũng không nghĩ nhiều, đến sau về nhà thấy chị đang gọi điện với Chu Minh, anh ta nói tối nay bận ăn cơm với đại biểu của Fuji, con mới không nhịn được kể chuyện này cho chị. Chị bắt con dẫn đến đó, vào phòng thì thấy Chu Minh và người phụ nữ kia đang nằm trên giường, không mặc đồ áo gì cả… Con không ngờ chị sẽ bị kích động đến thế, trên đường về chị la đau bụng rồi nằm vật xuống đường… Nếu không phải gặp được Thẩm Hoài… con không biết chuyện sẽ thế nào nữa.”

Hùng Đại Linh một năm một mười nói rõ hết sự tình, Thẩm Hoài ngấm ngầm lau mồ hôi, may mà lúc này tâm thần Hùng Đại Linh đang hoảng loạn, không liên tưởng được quá nhiều, còn tưởng rằng vừa khóe đụng phải mình giữa đường. Thầm nhủ đợi nàng bình tĩnh lại, rốt cuộc sẽ có lúc nhìn ra sơ hở, ơn trời là nàng không thấy được Chu Dụ, cũng không cần bận tâm sẽ có ảnh hưởng gì quá lớn.

Hùng Văn Bân không ngờ chính chuyện này mới là nguyên nhân kích thích con gái sinh non, sắc mặt tức thì xanh đen, bực đến cả người run lên..

Bạch Tố Mai mặt mũi trắng bệch, vừa thương vừa hận, có điều lúc này không thể tìm Chu Minh đối chất, chỉ có thể giậm chân mắng nhiếc: “Đây không phải gây nghiệt ư, đây không phải gây nghiệt ư?”

Lúc này bác sỹ phụ trách ca mổ đi ra, là một phụ nữ chừng 50 tuổi, nói: “Gia đình yên tâm, mẹ con bình an!” Lại thấy sắc mặt đám người Hùng Văn Bân ai cũng khó coi, còn tưởng bận tâm đến sản phụ, bèn nói: “Không cần bận tâm, đột nhiên vỡ nước ối là bình thường, đứa bé đã đủ tháng, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịp thời thì không vấn đề gì đâu. Có điều tâm tình sản phụ không được ổn định, gia đình chú ý an ủi một cái; còn nữa, nhớ làm nốt thủ tục nằm viện…”

Đối với bác sỹ, những chuyện thế này ngày nào cũng có, chỉ cho rằng sản phụ và gia đình bị dọa sợ, không quên an ủi một tiếng rồi mới rời đi, đem chuyện còn lại giao cho hộ sĩ làm…

Vừa rồi Thẩm Hoài đưa Hùng Đại Ny đến thẳng phòng cấp cứu, thuận lợi chuyển sang phòng phụ sản, tiếp theo tất nhiên còn phải làm thủ tục nằm viện, ở đây một đoạn thời gian để đợi sản phụ và đứa bé ổn định mới có thể xuất viện.

Thấy người nhà Hùng Văn Bân vẫn không có phản ứng, hắn bèn đứng lên nói: “Để tôi xuống đó làm thủ tục.”

Lúc này Hùng Văn Bân mới hồi thần, giọng khô chát nói: “Để tôi đi được rồi!”

Trong nhà xảy ra chuyện mất mặt, đương nhiên Hùng Văn Bân không hy vọng bị Thẩm Hoài thấy được; song lại không thể không cảm tạ Thẩm Hoài kịp thời đưa con gái lên bệnh viện cấp cứu. Trong lòng ông ta còn đang bực đến điên người vì hành vi hỗn trướng của Chu Minh, cũng rất đau lòng cho tao ngộ của con gái; cứ thế trầm mặc đi xuống phòng thu phí làm thủ tục.

Thẩm Hoài ở lại với Bạch Tố Mai, Hùng Đại Linh thì cũng không tiện, bèn đi theo Hùng Văn Bân xuống tầng làm thủ tục.

Tuy là dịp năm mới nhưng khoa sản của bệnh viện vẫn chen chúc toàn người là người, lúc này cả phòng bệnh thường cũng không có giường trống. Theo trình tự thông thường, Hùng Đại Ny còn phải nằm đợi ngoài hành lang, đến ngày mai có sản phụ ra viện mới có giường được.

Hùng Văn Bân không phải là người thích lợi dụng đặc quyền, nhưng chuyện liên quan đến con gái, lại xảy ra trong tình trạng này, không thể để xảy ra thêm điều gì ngoài ý được, bèn trực tiếp cầm thẻ công tác trong thị ủy ra.

Thân phận phó chánh văn phòng rất có tác dụng, trọn cả văn phòng khoa lập tức sốt sắng cả lên.

Phó viện trưởng trực ban đêm nay không biết nghe được tin báo từ đâu, vừa đi vừa mặc áo blue, chạy lại hỏi thăm: “Khoa phụ sản bên này không còn giường trống nữa, để tôi tạm thời sắp xếp một gian bên lầu nam, rồi phân phó chủ nhiệm khoa đến đó trực ban… Hùng bí thư trưởng, anh xem sắp xếp thế được chưa?”

“Cảm ơn, cậu cứ làm việc của mình đi, không cần đặc biệt chiếu cố chúng tôi.” Hùng Văn Bân nói, bắt tay với phó viện trưởng một cái, rồi chạy về khoa sản, để đám bác sỹ, hộ sĩ đưa con gái và cháu gái vừa sinh chuyển đến lầu nam, nơi dành cho cán bộ cao cấp thành phố.

Thẩm Hoài chạy trước chạy sau giúp đỡ, thuốc tê trên người Hùng Đại Ny tuy chưa tiêu nhưng nàng bất thời lại nhíu mày, nước mắt tràn ra, đầu ngoảng sang một bên, nửa phiến gò má ướt sủng toàn nước mắt.

Có hộ sĩ không hiểu ngọn nguồn, kéo Thẩm Hoài lại sát giường bệnh, quở giọng phân phó: “Làm chồng mà chạy loạn thế à, qua đây bắt lấy tay cô ấy. Thuốc tê hơi ít, đợi lát nữa tiêu hết thì còn đau nữa…”

Thẩm Hoài cười nói: “Ba đứa bé có việc không về kịp, không biết tôi có vét được cái chức danh cha nuôi không đây….”

Nhắc đến Chu Minh, sắc mặt người nhà Hùng Văn Bân càng thêm khó nhìn, nhưng lại không thể để sự tình làm lớn lên, đành ngậm miệng không nhắc gì đến người kia cả.

Người khác thấy thần tình nghiêm túc của người nhà Hùng Văn Bân đều rất kỳ quái, nhưng sau khi biết thân phận ông ta, cô hộ sĩ lại sợ mấy lời vô tâm lúc nãy khiến người ta không thoải mái, tâm lý thấp thỏm bất an, sắp xếp gọn gàng phòng bệnh xong bèn khẽ khàng lui ra trước.

Thẩm Hoài không tiện bỏ đi ngay, nhưng vì tránh miễn lúng túng, bèn đứng ra một bên, ôm đứa bé lên, chuyên tâm giúp bọn họ chiếu cố đứa nhỏ.

Bé gái an toàn, nhờ đến bệnh viện kịp thời nên không có vấn đề gì, lúc mới sinh còn khóc ré cả lên, có vẻ khá khỏe mạnh; lúc này đã được tã lót bọc kín, chỉ lộ ra khuôn mặt phấn hồng, nhìn rất đáng yêu; lúc nãy hộ sĩ vừa cân xong, 5 cân 8 lượng (cân TQ), sinh non hơn nửa tháng, may mà hết thảy đều bình thường.

Thẩm Hoài cười nói với Hùng Đại Linh: “Đứa bé đáng yêu thật, đợi cô nương lớn rồi, nhất định sẽ giống mẹ, giống dì, là đại mỹ nữ a…”

Nhìn cháu gái vung vung tay nhỏ, tâm lý Hùng Đại Linh cũng nhẹ nhàng ra không ít.

Tuy người nhà Hùng Văn Bân hận Chu Minh đến tận cốt tủy, nhưng điều trọng yếu lúc này là sự bình an của mẹ con Hùng Đại Ny, thấy đứa bé giờ đã ngủ ngon lành, tâm lý như được an ủi phần nào.

Bạch Tố Mai ôm đứa bé lại, đi đến bên người con gái, xổm xuống cho nàng nhìn đứa bé, an ủi nói: “Việc thương tâm đừng nên suy nghĩ nhiều, con xem Niếp Niếp đáng yêu không, giống hệt con với Đại Linh hồi nhỏ…”

Hùng Đại Ny mở mắt ra, nước mắt còn vương đầy trên má, nàng nỗ lực quay đầu nhìn con gái nhỏ, mắt rưng rưng….

Sự tình xảy ra quá đột ngột, vừa nghe được điện thoại báo tin, vợ chồng Hùng Văn Bân gấp gáp chạy tới, không mang theo cái gì cả, lúc này mới gọi con gái lại, dặn về nhà đưa sữa bột, bình sữa, đồ trẻ con và quần áo đồ dùng hàng ngày lên cho bệnh nhân…

“Để tôi đưa Đại Linh đi một chuyến.” Thẩm Hoài thấy vậy bèn chủ động đề ra đưa Hùng Đại Linh về dọn đồ lên

Thẩm Hoài lái xe đưa Hùng Đại Linh về túc xá phủ thị chính lấy đồ, nửa đường thì nhận được điện thoại của Chu Dụ, hỏi tình hình Hùng Đại Ny thế nào rồi; Thẩm Hoài đáp ngắn gọn: “Mẹ con bình an, anh đang đưa Đại Linh về nhà lấy đồ.”

Bên kia đầu dây Chu Dụ yên tâm cúp máy… Hùng Đại Linh ngồi bên cạnh, ngước mắt nhìn Thẩm Hoài, hỏi: “Chị Trần Đan à?”

Thẩm Hoài hơi sững, thiếu chút đâm xe vào biển trạm xe bus, đợi bình tĩnh lại, hơi tránh ra tròng mắt Hùng Đại Linh, cũng không biết nàng muốn hỏi ai đang gọi điện thoại hay là ai trên xe lúc tối, do dự một lúc mới cố vờ hồ đồ nói: “Không phải!”

Sau đó Hùng Đại Linh sa vào trầm mặc, không hỏi thêm câu nào. Thẩm Hoài khẽ than, đi mãi bên sông rốt cuộc cũng có lúc ướt giày, chỉ là không biết nàng có nhận ra Chu Dụ không?

Lấy đồ xong, Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh quay lại bệnh viện, đi lên tầng, thấy Tô Khải Văn đang đứng trước cửa phòng bệnh nói chuyện với Hùng Văn Bân

Thấy Thẩm Hoài và Hùng Đại Linh chạy lại, Tô Khải Văn khá là kinh ngạc, hỏi: “Thẩm Hoài, sao cậu ở đây? Không phải hôm nay mới về từ BK à?” Hắn còn tưởng Thẩm Hoài mới từ BK về đã đến ngay chỗ Hùng Văn Bân

Tô Khải Văn đột nhiên xuất hiện, Thẩm Hoài cũng cảm thấy kỳ quái.

Hùng Văn Bân không khả năng đem chuyện con rể ngoại tình khiến con gái sinh non rêu rao lung tung được; Tô Khải Văn xuất hiện tại đây, khả năng lớn nhất là Chu Minh đã biết chuyện của Hùng Đại Ny ở bệnh viện, nhưng lại sợ chuyện bị làm lớn lên, mới hoặc là trực tiếp chủ động báo cáo cho Đàm Khải Bình, hoặc là hướng Tô Khải Văn cứu viện, để họ Tô qua đây xem xét động tĩnh….

Thẩm Hoài bất động thanh sắc nói: “Vừa khóe thôi, lúc tôi lái xe qua cổng tiểu khu Huệ Hồng thì thấy chị em Đại Linh mới đưa bọn họ tới bệnh viện…” Nhưng nhìn sắc mặt hồ nghi của Tô Khải Văn, Thẩm Hoài biết hắn không tin sự tình sẽ trùng hợp thế này, cũng mặc kệ cho hắn thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao hắn có ngờ cả buổi cũng đoán không nổi chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.