Phong Khí Quan Trường

Chương 339: Điều kiện trao đổi



Thẩm Hoài đến tiểu khu Bắc các, để Thiệu Chinh lái xe quay về….

Men theo con đường mòn, nhìn mặt hồ Lâm Thúy lạnh lẽo không chút gợn sóng, ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ngán khi phải đặt chân vào nhà Đàm Khải Bình, lại cũng không muốn vào đó “trợn mắt nói bịa” quá sớm, bèn đứng lại nghỉ dưới một gốc cổ thụ, châm thuốc hút.

Mới sang điếu thứ hai thì một chiếc Nissan đen chạy qua, cách qua cửa kính, Thẩm Hoài nhìn thấy bí thư kỷ ủy thành phố cũng đang ngước mắt nhìn hắn… hai người hơi hơi gật đầu, tính là chào hỏi.

Đem nửa điếu thuốc hút dở búng vào bồn hoa cạnh đó, hắn cất bước về phía nhà Đàm Khải Bình.

Vì Thẩm Hoài bận công chuyện nên Tôn Á Lâm đã dẫn Tống Đồng đến trước, đang ngồi trong khách sảnh bồi chuyện với vợ và con gái Đàm Khải Bình.

Thấy Thẩm Hoài đi vào, vợ Đàm Khải Bình đứng lên nói: “Tiểu Thẩm, nghe nói cháu đang hẹn hò với con gái Thành bí thư; hồi trước cô và lão Đàm lên BK cũng có dịp qua nhà Thành bí thư ăn cơm, Thành Di là cô gái không sai, nếu nàng đến Đông Hoa chơi, cháu nhất định phải dẫn nó tới nhà cô ăn cơm.”

“Nhất định ạ!” Thẩm Hoài cười nói.

Đúng lúc này Tô Khải Văn đẩy cửa thư phòng, rướn nửa người ra ngoài, tỏ ý Thẩm Hoài đi vào.

Nhìn Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào ngồi trong góc, gạt tàn trên bàn đựng đầy tàn thuốc, có thể nhìn ra hai người này đã đến được một thời gian không ngắn.

Yến tiệc gia đình mà Đàm Khải Bình cũng mời Hàm Học Đào tham dự, chắc là thấy quan hệ giữa họ Hàm và Hùng Văn Bân khá mật thiết, muốn cho Hàm Học Đào khuyên Hùng Văn Bân một cái thôi.

Thấy Đàm Khải Bình chỉ khẽ liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt âm trầm không cất tiếng, Thẩm Hoài không tiện nói gì, kéo ghế dựa từ trong góc ra, ngồi xuống bên cạnh Hùng Văn Bân, lôi thuốc và bật lửa trong túi quần ra, trực tiếp châm một điếu, sau đó đặt lên bàn.

Cửa thư phòng không khép hoàn toàn, Thẩm Hoài ngồi chưa được bao lâu thì nghe vợ Đàm Khải Bình từ bên ngoài gọi vào: “Chu Minh, cậu qua đây!”

Thẩm Hoài nhìn sang Hùng Văn Bân, thấy sắc mặt ông ta chợt banh chặt lại.

Nếu không phải bị Hàm Học Đào giật tay áo nhè nhẹ, Thẩm Hoài không dám chắc liệu Hùng Văn Bân có phất tay áo mà đi không.

“Cậu ra gọi Chu Minh vào đây!” Đàm Khải Bình vung tay, tỏ ý để Tô Khải Văn ra ngoài gọi Chu Minh vào.

“Được rồi…”

Thẩm Hoài dúi nửa điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, châm tiếp điếu khác, mặt lạnh nhìn Chu Minh lẽo đẽo đi theo sau Tô Khải Văn…

“Chu Minh, cậu đứng sang đây!” Đàm Khải Bình vươn tay gạt gạt ghế dựa ra, vẫy tay để Chu Minh lại đứng trước thư trác, mắt chăm chăm nhìn Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân một hồi: “Tôi không quản các người sau lưng đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng tốt nhất đừng chuyện bé xé ra to, làm lớn lên không tốt cho ai cả!”

Thẩm Hoài cười nhẹ, nói: “Không quản Đàm bí thư tin hay không, có chuyện này tôi phải thanh minh trước, đêm qua tôi hoàn toàn vô tình tạt qua đó, nếu Đàm bí thư cho rằng tôi giở trò sau lưng Chu Minh thì thật oan uổng a…”

“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, Đại Linh có bạn học nhà ở trong tiểu khu Huệ Hồng, tận mắt thấy Chu Minh và Hà Nguyệt Liên vào căn hộ kia, không liên quan gì đến Thẩm Hoài hết!” Hùng Văn Bân trầm giọng nói.

Hắn biết chuyện này không liên quan đến Thẩm Hoài, tất nhiên sẽ không vì Đàm Khải Bình hiểu lầm mà kéo cả Thẩm Hoài vào. Nhưng hắn cũng biết mình giải thích thế này chưa hẳn đã đánh tiêu được nghi hoặc trong lòng họ Đàm. Rất hiển nhiên, từ khi không để mình quản ban thanh tra nữa, mức tín nhiệm Đàm Khải Bình dành cho mình đã không còn như trước kia.

Thẩm Hoài bắt chéo chân, mồm ngậm thuốc, thấy sắc mặt Đàm Khải Bình càng có vẻ âm trầm, hắn biết ông ta là người độc đoán, nếu đã quyết định bảo vệ Chu Minh, thì sẽ không vì chút lời của mình mà thay đổi ý định.

“Tôi phải nói rõ điểm này, dự án hùn vốn với Fuji tuyệt đối không thể bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ chuyện nhà mấy người được.” Lúc này đầu mâu của Đàm Khải Bình dời khỏi Thẩm Hoài, nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn như cũ: “Kỷ luật tổ chức thế nào, bọn ngươi đều phải tuân thủ. Tôi đã phân phó kỷ ủy điều tra xem Chu Minh còn vấn đề nào khác không, nhưng trước khi kỷ ủy có quyết định chính thức, tạm thời Chu Minh vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm vai trò đại diện của phía chúng ta. Thẩm Hoài, đối với quyết định này cậu có ý kiến gì không?”

Thẩm Hoài khinh miệt nhìn Chu Minh một cái, nói đến cùng thì hắn ta chỉ là con cờ trên bàn cờ thôi, không đủ nặng nhẹ…. Hắn cũng lười phải quản vấn đề tác phong sinh hoạt của y, thậm chí còn hy vọng Đàm Khải Bình tiếp tục dùng họ Chu; chỉ cần bắt nhà máy điện và bến cảng vào tay, dự án hùn vốn là châu chấu bị xiên lên dây thừng, để xem bọn này dày vò ra được trò gì.

Tuy Đàm Khải Bình tẩm dâm tại quan trường quá sâu, có ánh mắt nhìn người, nhưng hắn không biết năng lực “nhìn mặt lựa lời” trong quan trường và năng lực quản trị xí nghiệp là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt.

Một cái là nội đấu trong thể hệ, một cái là phải dẫn cả đội ngũ xí nghiệp tiến về phía trước.

Nói đến cùng, về bản chất Đàm Khải Bình và Chu Minh không hề có khác biệt, bởi thế hắn mới nhìn họ Chu “vừa mắt”.

Thấy Đàm Khải Bình chủ động hỏi, bức hắn tỏ thái độ, Thẩm Hoài nhắm mắt suy nghĩ một chốc, mở mắt ra, nói: “Tôi thì không vấn đề, cá nhân tôi và Chu Minh không có ân oán riêng tư nào cả, chỉ cần hắn không chọc tôi, tôi cũng không rảnh đến mức muốn đi chỉnh hắn. Nhưng, đứng trên lập trường Mai thép, tôi không đồng ý để Chu Minh tiếp tục đại diện cho phía chúng ta. Nếu thị ủy đã quyết định, thị thép cũng ủng hộ Chu Minh, Mai thép sẽ tôn trọng quyết định của thị ủy.”

Trong dự án hùn vốn Mai thép chiếm 15% cổ phần, tất nhiên có quyền đề ra ý kiến đối với nhân tuyển tổng giám đốc của hai phía Trung Nhật… Thực tế, trước khi dự án được ký kết chính thức, chỉ cần Mai thép đề ra dị nghị, rất có thể sẽ khiến phía Nhật sản sinh cảm giác không tín nhiệm với Chu Minh, với trọn cả dự án.

Đến lúc đó đừng nói phải thay đổi nhân tuyển, trọn cả dự án đều sẽ bị kéo dài vô thời hạn.. Khăng khăng cái lúc này lý do mà Mai thép đề ra lại rất chính đáng… Thế nên Đàm Khải Bình mới bất chấp có phải Thẩm Hoài giở trò hay không, kiên quyết để dự án không chịu nửa điểm ảnh hưởng của sự việc đêm qua, đích thân gọi Hùng Văn Bân, Thẩm Hoài tới bức tỏ thái độ.

Mặc dù Thẩm Hoài đã nói rõ sẽ không làm ra hành động gì ảnh hưởng đến dự án, nhưng lời hắn ra khỏi miệng sao mà khó nghe.

Đương sơ Chu Minh là nhân tuyển tổng giám đốc phía TQ mà Mai thép tiến cử ra, mà từ nay về sau, quan hệ tổ chức của Chu Minh đã không liên quan gì đến Mai thép nữa rồi, chí ít hiện tại Mai thép bảo lưu ý kiến trong vấn đề Chu Minh… về sau nếu trên thân Chu Minh xảy ra vấn đề, trách nhiệm là của thị thép, thị ủy.

“Cậu có thể thông cảm với quyết định của thị ủy thì tốt.” Đàm Khải Bình không tiện tranh mồm mép với thuộc hạ, chỉ cần Thẩm Hoài không nhảy ra gây chuyện là được, lại quay sang Hùng Văn Bân nói: “Dự án hùn vốn đến bước này, thị ủy đã không cần nhìn chằm chằm vào nữa rồi, có thể giao cho phủ thị chính đốc thúc là được, cậu cũng không cần mệt lòng nữa…”

Sắc mặt Hùng Văn Bân xanh đen, nhưng quyết định của Đàm Khải Bình là không thể sửa đổi, hắn chỉ còn nước gật đầu đáp ứng.

Thẩm Hoài gạt tàn thuốc, nói: “Lần này tôi về BK có giao lưu qua với một số quan viên của bộ Điện lực, bộ Điện lực có ý thành lập một công ty đầu tư dưới trướng điện lực Đông Nam, tính toán sửa đổi hợp đồng đầu tư nhà máy điện đã ký trước đây với Mai Khê, thay đầu tư bằng hợp vốn kinh doanh. Vì tính trọng yếu của nhà máy điện với Mai thép, đến lúc đó khả năng Mai thép sẽ hợp vốn, trao đổi cổ quyền với điện lực Đông Nam…”

Nhất thời Đàm Khải Bình nghe không được rõ ràng, nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài một cái, hắn mới gọi điện nói chuyện với Tống Văn Tuệ không lâu, lại cũng không nghe Tống Văn Tuệ nhắc gì đến điểm này.

Thẩm Hoài trực tiếp nói: “Sau khi trao đổi cổ quyền, tỷ lệ cổ phần của trấn chính phủ Mai Khê đối với Mai thép sẽ giảm xuống còn khoảng 45%, nhưng vì được gộp thêm cổ phần của nhà máy điện Mai Khê nên tổng tư sản Mai thép sẽ tăng thêm chừng 60%; mà công ty đầu tư dưới trướng điện lực Đông Nam sẽ nắm 25% cổ phần Mai thép và 50% nhà máy điện.

Mặt Đàm Khải Bình tức thì banh chặt, bực đến thở không ra hơi.

Hàm Học Đào, Tô Khải Văn đều không ngờ được Thẩm Hoài sẽ trắng trợn đề ra điều kiện trao đổi vào lúc này.

Sau khi cải chế, Mai thép vẫn do trấn chính phủ Mai Khê khống chế cổ phần.

Địa vị của Mai thép trong thành phố Đông Hoa ngày càng trọng yếu, tuy là tài sản tập thể của Mai Khê, nhưng đối với xí nghiệp hương trấn trong địa bàn, khu Đường Ấp vẫn có quyền quản giám không thể chối cãi. Hiện tại Dương Ngọc Quyền đã bị điều đi, mà Phan Thạch Hoa thượng vị lại là thiên lôi của Đàm Khải Bình, chỉ đằng đông không dám đánh đằng tây; Thẩm Hoài muốn động tay động chân gì với Mai thép, đến cùng vẫn phải được Đàm Khải Bình gật đầu.

Thẩm Hoài tiến hành hợp vốn trao đổi cổ quyền thế này, là cố ý chuyển tài sản tập thể thuộc thị trấn thành tài sản công hữu có vốn của xí nghiệp bộ ủy, về mặt pháp luật không có chút tỳ vết nào, thay đổi mấu chốt là, chính phủ địa phương sẽ mất đi quyền khống chế tuyệt đối với Mai thép…. Về căn bản, Thẩm Hoài không quan tâm địa phương cấp hắn chức vị là gì, phó khu trưởng hay là bí thư đảng ủy trấn, cái hắn muốn là quyền khống chế Mai thép mà thôi.

Đến lúc đó quyền bổ nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị và bộ phận quản lý cao cấp sẽ không nằm trong tay địa phương nữa, mà chân chính chuyển đến hội đồng quản trị… Địa phương, thông qua trấn chính phủ Mai Khê cũng chỉ nắm giữ 45% quyền bỏ phiếu mà thôi.

Hùng Văn Bân ngấm ngầm kinh thán, không ngờ Thẩm Hoài lại công nhiên muốn vẫy thoát sự khống chế từ Đàm Khải Bình, tìm kiếm địa vị độc lập ở Đông Hoa… Một bước này mà thành công, tuy Thẩm Hoài còn chưa đủ sức đối đầu trực diện với Đàm Khải Bình, nhưng có thể nói đã chính thức thoát ly Đàm hệ, tự thành một hệ riêng.

Thẩm Hoài bình tĩnh hút thuốc, hắn muốn nhân cơ hội này yêu hiệp một cái… Hắn tin tưởng, nếu là lúc bình thường, Đàm Khải Bình sẽ không cự tuyệt hợp vốn trao đổi cổ quyền với điện lực Đông Nam nhằm khếch đại tài sản Mai thép, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý buông bỏ quyền khống chế Mai thép, cùng lắm là đồng ý hạ số cổ phần khống chế xuống 51 %.

Chỉ cần trấn chính phủ Mai Khê giữ được quyền khống chế Mai thép, Đàm Khải Bình có thể tùy thời thông qua thể hệ tổ chức cán bộ địa phương, gây ảnh hưởng trực tiếp lên Mai thép… Mà đối với điện lực Đông Nam, số cổ phần khống chế từ 25% giảm xuống 19% thì chỉ khiến thu ích giảm chút, không cần thiết phải kiên trì bắt địa phương buông bỏ khống chế mai thép.

“Trên tỉnh một mực nhắc nhở chúng ta phải cất bước nhanh, mạnh hơn nữa; chỉ cần Mai thép không làm trái pháp luật, chỉ cần có ích cho kinh tế địa phương, thử nghiệm thế nào, thị ủy đều sẽ ủng hộ.” Đàm Khải Bình đứng dậy, tay án lên thư trác, ngữ khí nói chuyện cứng như thép, đồng ý với điều kiện trao đổi của Thẩm Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.