Phong Khí Quan Trường

Chương 340: Đêm khuya xông vào phòng tình nhân



Bữa cơm tối diễn ra trong trầm lắng, không một ai nhiều lời, phảng phất như đang ăn đám tang vậy.

Giữa buổi, Hùng Văn Bân lấy cớ phải tới bệnh viện, cáo từ rời đi trước.

Thẩm Hoài chậm rãi ăn cơm, đến khoảng 8h rưỡi mới cùng Tôn Á Lâm, Tống Đồng cáo từ, rời khỏi Đàm gia.

Ngồi vào xe của Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài hạ song cửa xuống, để gió lạnh bên ngoài ùa vào, đưa mắt ngắm nhìn phố xá hai bên.

Bữa cơm này ăn rất không thoải mái, dây thần kinh Tống Đồng có thô to đến đâu cũng có thể cảm nhận được sự xa cách như vực sâu giữa Đàm Khải Bình và Thẩm Hoài, sau khi lên xe mới hung hăng thở phào một hơi, kinh ngạc hỏi: “Bữa cơm này thật khó nuốt a, vì sao anh với Đàm bá bá lại căng thẳng đến mức thủy hỏa không dung thế này?”

“…” Thẩm Hoài đưa tay vào túi quần mò thuốc và bật lửa mới nhớ ra đã để quên trong thư phòng Đàm Khải Bình, rút tay ra cười khổ với Tống Đồng: “Em thấy anh và Đàm Khải Bình thủy hỏa không dung ở chỗ nào? Quan hệ giữa anh với ông ta rất tốt, trong thư phòng còn rất náo nhiệt mà…”

Tống Đồng vào đời chưa sâu, tuy có thể nhìn ra không khí khác thường, nhưng Thẩm Hoài nói ngược nói xuôi, không chịu nói lời thực, nàng không tài nào đoán ra vì sao giữa hai người sẽ có mâu thuẫn sâu tới thế.

Khó được có dịp tới Đông Hoa chơi một chuyến, ăn cơm chiều khó nuốt thì cũng thôi, tiếp theo Tống Đồng rất tự nhiên muốn dẫn nàng đến chỗ nào thoải mái chơi cho đã; thế là Tôn Á Lâm liền trực tiếp lái xe tới Vạn Tử Thiên Hồng.

Mấy người Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng đã tới đây trước, không vào phòng mà đứng trong đại sảnh uống rượu đợi… Ngoài này quá loạn, Thẩm Hoài phải gọi Dương Lệ Lệ lại sắp xếp giùm một phòng để mọi người tán chuyện.

Vào phòng, Thẩm Hoài đem điều kiện vừa mật đàm ở nhà Đàm Khải Bình ra nói cho Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng nghe.

“Đàm Khải Bình coi trọng Chu Minh thế này?” Dương Lệ Lệ nghi hoặc hỏi.

Chu Tri Bạch cười “xùy” một tiếng, nói: “Chu Minh thì được mấy cân mấy lượng? Chẳng qua là Đàm Khải Bình không muốn dự án hùn vốn bị ảnh hưởng thôi!”

Quá trình đàm phán đã gần xong, chỉ thiếu mỗi chính thức ký hợp đồng, lúc này mà thay đổi nhân tuyển tổng giám đốc phía TQ, có lẽ cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đặc biệt…. có điều, ai lại muốn đi mạo hiểm?

Nói đến cùng là bởi Đàm Khải Bình quá xem trọng cái dự án này, mới phải làm đủ mọi cách đảm bảo ký hợp đồng cho xong cái đã.

Dương Hải Bằng khẽ than nhẹ:

Xảy ra chuyện thế này, quan hệ giữa hai người Hùng Văn Bân, Chu Minh trở mặt thành thù là điều tất nhiên, mà nếu như Đàm Khải Bình đã lựa chọn bảo vệ Chu Minh, vậy tiếp theo Hùng Văn Bân bị đá sang một bên, ngồi ghế lạnh uống trà là điều không khó để tưởng tượng.

Dương Hải Bằng hỏi Thẩm Hoài: “Giờ lão Hùng đang ở đâu?”

“Chắc đang ở bệnh viện!” Thẩm Hoài nói.

Dương Hải Bằng liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9h, nói không chừng giờ này Hùng Đại Ny và đứa bé đã ngủ, bèn nói: “Thôi vậy, để ngày mai tôi liên hệ lão Hùng sau…”

“Hùng Văn Bân đúng là xui xẻo!” Chu Tri Bạch và Hùng Văn Bân không có cảm tình gì đặc biệt, bình phán tùy ý nói: “Ông ta cũng được xem là thiểu số nhân tài trong quan trường Đông Hoa, lần này thất thế, sợ là khó ngoi lên được…”

Những quan viên khác bị Đàm Khải Bình ném bỏ thì còn có thể chọn trận doanh khác, Thẩm Hoài cũng có thể tuyển chọn lôi kéo một số người thích hợp, khăng khăng riêng Hùng Văn Bân lại không được.

Hùng Văn Bân đông sơn tái khởi là nhờ Thẩm Hoài tiến cử, nhưng rốt cuộc là bởi trực tiếp nhảy lên ghế phó chánh văn phòng thị ủy, làm “đại nội tổng quản” cho Đàm Khải Bình mà vang danh ở quan trường Đông Hoa.

Nhân mã Mai thép hệ tụ tập dưới cờ của Thẩm Hoài, sau này tách khỏi Đàm hệ, tự thành một phái, cũng không cần quá bận tâm rằng Đàm Khải Bình sẽ dùng thủ đoạn nghiêm lệ báo phục, nhưng nếu Thẩm Hoài lôi kéo Hùng Văn Bân gia nhập Mai thép hệ, vậy là phá hoại quy tắc cơ bản nhất chốn quan trường.

Không chỉ Tống gia sẽ không cho phép Thẩm Hoài phá hoại quy tắc như thế; nếu Hùng Văn Bân chấp ý “phản bội” Đàm Khải Bình, Đàm Khải Bình cũng có thể bất chấp thủ đoạn mà báo phục…. Tuy Thẩm Hoài nhân cơ hội lần này vạch rõ giới hạn giữa Mai thép hệ và Đàm hệ, nhưng trước mắt cả hai chỉ được tính là một phân chi của Tống hệ mà thôi.

Chỉ cần Đàm Khải Bình còn ngồi trên ghế bí thư thị ủy Đông Hoa một ngày, từ ấy về sau Hùng Văn Bân phải ngồi nhàn chức một ngày… đây là kết cục mà ông ta không thể nào trốn tránh… trừ phi có thể có nhân vật càng cường thế hơn Đàm Khải Bình nguyện dùng Hùng Văn Bân.

Thẩm Hoài ngồi ở Vạn Tử Thiên Hồng một giờ rồi ly khai, trực tiếp ngồi xe về lại Mai Khê.

Ba mẹ Trần Đan ở ngay cách vách, trong nhà còn sáng đen, có người ngồi trong khách sảnh tán gẫu, nhưng cửa sổ lại bị rèm che, Thẩm Hoài không xác định là Trần Đan sẽ ở nhà; chỉ thấy Kim tử khứu giác mẫn cảm, phe phẩy đuôi chạy ra hoan nghênh hắn.

Thẩm Hoài nhè nhẹ vỗ vỗ lên cổ Kim tử, nhảy qua tường, trốn vào phòng ngủ Trần Đan.

Trần Đan nhấc ấm nước từ nhà ba mẹ trở về, mở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên thấy trong phòng có người, bị hù đến rơi cả ấm xuống đất.

“Choang” một tiếng, ấm nước vỡ thành vụn phấn, nước nóng vung vẩy khắp nơi, phút chốc trong phòng toàn là hơi nước nóng hổi.

“Sao thế?” Tiểu Lê và mẹ Trần Đan theo nhau vào phòng, thấy Trần Đan làm bể ấm, hỏi.

“Không có gì, thấy con chuột chạy qua nên hoảng quá!” Nói rồi thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Làm gì có chuột, vụng tay vụng chân rồi cứ mượn cớ!” Mẹ Trần Đan quở trách, cầm chổi quét định dọn sạch mảnh vụn: “Một cái ruột phích tận mấy đồng, con vụng tay vụng chân thế này thì bao nhiêu tiền cho đủ!”

Trần Đan bị dọa đến không dám thở mạnh, tiểu Lê nghi hoặc nhìn nàng, ló đầu vào trong phòng ngủ một cái, thấy Kim tử đang chạy loạn trước tủ đồ, như có ý muốn bới đồ trong đó ra vậy….

Trần Đan vội vàng chạy vào phòng, ôm chặt Kim tử không cho nó nhảy loạn, còn tự giễu nói: “Con còn tưởng chuột, hóa ra là nó…”

Mẹ Trần Đan thật không sinh nghi, thu dọn hết mảnh vỡ mới nói: “Con cầm bình nước nóng nữa sang đây, lần này mà bể nữa, mai tự đi mà đổi ruột phích, lớn từng này tuổi rồi mà còn hậu đậu!”

Nhìn Trần Đan và mẹ nàng sang phòng cách vách, tiểu Lê mở cửa tủ đồ, quả nhiên là Thẩm Hoài cuộn mình trốn trong đó, ôm bụng cười khúc khích, nói: “Em biết chị Trần Đan nhìn thấy chuột mà!”

Thẩm Hoài vừa chui ra, Kim tử nhảy bật tới, đẩy hắn ngược vào trong tủ đồ, hưng phấn vươn lưỡi liếm lên mặt Thẩm Hoài.

Trần Đan rón rén chạy trở về, cẩn thận khóa trái cửa phòng, nhìn Thẩm Hoài vất vả đẩy Kim tử ra, bộ dạng nhếch nhách bò ra khỏi tủ đồ, vừa buồn cười vừa hạnh phúc, cười nói: “Nghiện ăn vụng rồi phải không? Anh bảo muốn bồi Tống Đồng đi chơi mà? Sao lại đến đây?”

“Ai bồi nàng làm gì?” Thẩm Hoài nói, thiếu chút bị mẹ Trần Đan bắt gian, mặc hắn gan lớn như cẩu, lúc này nhiều ít cũng có chút sợ hãi, ngồi trên khuê giường thơm ngào ngạt của nàng, cởi áo khoác ra, nói: “Tối nay ăn cơm trong nhà Đàm Khải Bình, vô vị vô cùng; Tết nay các em thế nào?”

“Chán chết!” tiểu Lê cuộn chân ngồi lên giường, nói: “Nhà hàng không nghỉ Tết, nhưng nhân viên xin nghỉ về nhà lại không ít, em bị kéo sang đó làm nhân viên lâm thời, còn gì là Tết với nhất nữa? Lần tới anh có về BK đón Tết, nhất định phải dẫn bọn em theo, được không?”

“Được, anh lên BK cũng chán, không biết làm gì.” Thẩm Hoài nói: “Chỉ mong phân thân được về với hai em!”

“Được rồi, đàn ông toàn đồ hư ngụy cả, chỉ biết nói dối lừa người, lời này đúng là không sai.” Tiểu Lê bất bình thay cho Trần Đan, lại cười mị mị nhìn chăm chăm vào mắt Thẩm Hoài, hỏi: “Anh tưởng chuyện anh phong lưu khoát hoạt với mỹ nữ đồng học, em và chị Trần Đan ở nhà không biết mảy may ư?”

“Hồi chiều Tôn Á Lâm dẫn Tống Đồng đến nhà hàng chơi, biết cả ngày nay anh mới về nên công tác nhiều, mới không gọi điện làm phiền nữa.” Trần Đan cười cười ngồi xuống giường nói: “Nghe Tôn Á Lâm bảo, lần về BK này hình như không chán như anh nói.”

“Để anh bình tĩnh một cái!” Thẩm Hoài xoa xoa mặt, lảng sang chuyện khác, hỏi: “Thế em cũng biết chuyện của nhà lão Hùng?”

Trần Đan khẽ trừng Thẩm Hoài một cái, trách hắn trắng trợn giở trò đánh trống lảng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giữa Hùng Đại Ny và Chu Minh, lại nhịn không nổi than dài một tiếng, nói: “Em và tiểu Lê tính ngày mai đến bệnh viện thăm nàng một cái…”

“Được, ngày mai để anh sắp xếp thời gian đi cùng hai em luôn…” Thẩm Hoài nói

Bởi quy tắc trò chơi, ở quan trường không thể trợ giúp gì nhiều cho Hùng Văn Bân, nhưng quan hệ cá nhân lại là một vấn đề khác.

Trần Đan do dự một chốc, hỏi Thẩm Hoài: “Anh đi với em liệu có thích hợp không?”

“Cái gì mà thích hợp hay không?” Thẩm Hoài nói, lại hỏi tiểu Lê: “Bài tập nghỉ Tết làm hết chưa?”

“Không cần đuổi người ta đi trắng trợn thế đâu!” tiểu Lê gắt giọng: “Tối nay em ngủ với chị Trần Đan, anh mà không đi thì sang phòng em mà ngủ.” Nói rồi nhào lại ôm chặt eo Trần Đan không chịu thả ra.

Thẩm Hoài vội vội vàng vàng gỡ tay tiểu Lê ra, hì hà hì hục đẩy nàng ra khỏi phòng, khiến Trần Đan cười khúc khích không thôi.

Trần Đan biết tối nay không cách nào đuổi Thẩm Hoài đi được rồi, bèn cầm bình nước nóng giúp hắn tẩy rửa, rồi cùng luồn vào trong chăn ấm tâm sự.

“Tôn Á Lâm kể chuyện gặp mặt đối tượng của anh rồi, nghe bảo người ta rất vừa ý với anh.” Trần Đan sấp trong lòng Thẩm Hoài, cảm thụ hơi ấm từ hắn phả sang, nói: “Em nghĩ người ta chắc sẽ không dung nhẫn anh có người đàn bà khác ở bên ngoài đâu…”

Ái tình cũng như ma quỷ, chỉ nghe nói chứ chưa gặp qua. Quan hệ giữa hai người khác phái, phần nhiều là bởi đối phó với áp lực từ xã hội hiện đại dung tục. Nếu không phải Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy, Hùng Đại Ny chỉ xuất thân từ gia đình tiểu thị dân bình thường, đối với chuyện ngoại tình của Chu Minh chắc chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu tính cách Hùng Đại Ny mềm yếu, thậm chí còn không khả năng xông vào cửa bắt gian.

Nhưng trước mắt chuyện gian tình của Chu Minh đã ở trong trạng thái bán công khai rồi, khoan nói cảm thụ của cá nhân Hùng Đại Ny, Hùng Văn Bân cũng có tôn nghiêm của ông ta, ông ta không khả năng dung nhẫn sự tình này, kẻ hại khiến con gái ông sinh non suýt chết nhất định không thể tiến vào nhà họ Hùng thêm một lần.

Loại tình huống này rất có khả năng sẽ ốp lên người Thẩm Hoài, nếu hắn thật có một bố vợ là ủy viên dự khuyết TW Đảng, hai năm sau khả năng sẽ thành ủy viên chính thức, khả năng Thành Di dung nhẫn hắn làm loạn ở bên ngoài thấp đến gần như có thể coi bằng không.

Thẩm Hoài nhẹ hôn lên môi Trần Đan, không để nàng nói gì thêm, chỉ nói khẽ vào tai nàng: “Em nói anh tham lam cũng tốt, vô sỉ cũng thôi. Anh có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể không thiếu em được.”

Trần Đan quay người lại, ôm chặt Thẩm Hoài, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Không quản anh đã nói lời này với những ai, trong lòng em chỉ biết anh nói cho một mình em nghe…. Mà thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, ở bên nhau được một ngày là một ngày….”

Trong lòng Thẩm Hoài hơi thẹn, nhìn đôi mắt mê người lấp lánh trong ánh đèn mơ hồ của nàng, khẽ hôn nhẹ lên mí mắt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.