Phong Khí Quan Trường

Chương 347: Con gái nuôi



Thẩm Hoài dừng xe trước Tân Giai Uyển, theo Trần Đan xuống xe.

Tháng hai là tháng khai xuân nhưng sắc đêm hẵng còn thanh lãnh, vừa xuống xe lại bị một cơn gió lạnh thốc tới, Trần Đan nhịn không nổi bất giác run người lên.

Thẩm Hoài ôm lấy bả vai nàng, kéo vào trong lòng, quan tâm nói: “Lạnh à?”

Trần Đan cao 1m65, nhưng nàng thích đi dép lê đế bằng, thân người lại nhỏ xinh, bị Thẩm Hoài quơ vào trong ngực nhìn như chim nhỏ, ngọt ngào “ừ” một tiếng, cùng theo Thẩm Hoài bước lên lầu.

“Hôm nay nhìn Chu Minh như thể không có chuyện gì xảy ra, đám đàn ông các anh đúng là tàn nhẫn mà.” Trần Đan nói.

“Em nói Chu Minh thì nói Chu Minh, đừng có vơ cả anh vào?” Thẩm Hoài nhè nhẹ bẹo má nàng, giả vờ giận nói.

“Anh cũng chẳng phải thứ gì tốt!” Trần Đan nghiêng người ôm eo Thẩm Hoài, chợt nghe có tiếng “thùng thùng”, có người xuống lầu, vội thả Thẩm Hoài ra.

Thẩm Hoài cười khổ nhún nhún vai, theo sau lưng nàng, đi lên lầu ba tìm nhà Hùng Văn Bân.

Lúc Hùng Đại Ny và Chu Minh kết hôn, Hùng Văn Bân và vợ dọn về túc xá phủ thị chính, đem căn hộ hai phòng ngủ này nhường cho vợ chồng con gái… Sau khi Hùng Đại Ny và Chu Minh làm xong thủ tục ly hôn, căn hộ này vẫn là tài sản của Hùng Văn Bân, Chu Minh cũng không có mặt mũi nào đòi phân gia sản, một mình chuyển ra ngoài.

“Thẩm Hoài!” Bạch Tố Mai mở cửa, thấy Thẩm Hoài và Trần Đan trước cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao các cậu qua đây?”

“Tiểu Duyệt Đình đầy tháng, tôi đến uống rượu mừng. Tuy không được mời, nhưng cô giáo Bạch cũng biết rồi đấy, da mặt tôi dày lắm.” Thẩm Hoài cười đùa: “Có điều tối thế này mới sang, chắc là không uống rượu được, thôi thì biểu đạt ý tứ một cái.”

Nhớ lại năm trước Thẩm Hoài mặt dày mày dạn chen vào nhà mình chực ăn chực uống, Bạch Tố Mai nhịn không nổi nhoẻn miệng cười.

Nàng biết hôm nay tỉnh trưởng, chánh văn phòng tỉnh ủy đến Mai Khê thị sát, Thẩm Hoài là một trong những vai chính, có thể đặc ý đến thăm thế này đã rất khó được… Mở cửa để Thẩm Hoài và Trần Đan vào, nói: “Cũng không chuẩn bị gì cả. Cả ngày nay lão Hùng cứ lải nhải nói muốn về hưu sớm, đến giờ vẫn chưa thấy về, cậu nói xem, ở cơ quan ông ấy bận việc gì được chứ?”

Lưu Vĩ Lập thay Hùng Văn Bân phụ trách công tác trong văn phòng thị ủy đã là sự thực đặt trước mặt, chỉ thiếu mỗi trình tự tổ chức nữa thôi.

Cả trường hợp hôm nay Hùng Văn Bân đều không xuất hiện bên thân Đàm Khải Bình, trọn cả quan trường Đông Hoa đều biết, Hùng Văn Bân bị Đàm Khải Bình đá sang một bên rồi.

Có điều hiện tại còn không ai biết Hùng Văn Bân sẽ bị đá đến cái xó xỉnh nào.

Thẩm Hoài nghe ra oán khí trong lời Bạch Tố Mai, thầm nghĩ nàng theo Hùng Văn Bân đã nửa đời người, kinh lịch đủ mọi sóng gió, oán thán mấy câu cũng là điều dễ hiểu.

Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn sang phòng ngủ phía đông, thấy cửa đóng im ỉm, hỏi Bạch Tố Mai: “Tiểu Duyệt Đình ngủ rồi?”

Trên người Bạch Tố Mai còn buộc tạp dề, đang bận rửa chén bát trong phòng bếp, tay vẫn vương dầu, gọi với vào trong phòng ngủ: “Đại Linh, Thẩm Hoài với Trần Đan đến chơi này.” Nàng để Thẩm Hoài và Trần Đan ngồi nghỉ trong phòng khách trước, phần mình quay vào nhà bếp cởi tạp dề, rửa tay đi ra tiếp khách.

“Ai đến?” Hùng Đại Linh mở cửa, ló đầu ra nhìn, đột nhiên thấy Thẩm Hoài, hơi sững, khuôn mặt đang nhiệt tình tức thì chuyển sang lãnh đạm, quay đầu vào trong, cả cửa phòng cũng quên khép.

Thẩm Hoài ló đầu nhìn vào, thấy Hùng Đại Ny đang kéo vạt áo cho đứa bé bú, bộ ngực căng tròn vừa thoát khỏi miệng đứa bé, một giọt sữa vương ra…. Đúng lúc nàng ngước mặt lên, ánh mắt hai người đụng nhau, vội hoảng loạn tránh đi.

Giờ Hùng Đại Linh mới ý thức ra mình quên đóng cửa, vội bật dậy che cửa phòng đi.

Thẩm Hoài nhún nhún vai, thấy Trần Đan trừng mắt nhìn sang, vội thành thật ngồi yên trên ghế.

Qua một hồi cửa phòng mới lại mở ra, Thẩm Hoài và Trần Đan vào phòng xem đứa bé.

Hùng Đại Ny đã thoát khỏi bóng mờ ly hôn, đoạn thời gian này ở cữ trong nhà, cùng mẹ chăm sóc đứa bé, người cũng mập lên một chút, nhưng cơ da càng thêm sáng bóng, như thể bóp ra nước được, còn hơn cả đứa bé trong nôi.

Nàng ngồi trên giường, chỉ mặc đồ ngủ, cẳng chân trắng nõn đập vào mắt, tỏ ý để Thẩm Hoài và Trần Đan lại ngồi.

“Để Tiểu Duyệt Đình làm con nuôi của tôi, chuyện này sớm nói rồi, không cho lật lọng đâu nhé.” Thẩm Hoài ngồi xuống ôm đứa bé, nói với Hùng Đại Ny.

Hùng Đại Ny không tiện cự tuyệt, lại cảm giác thấy đáp ứng cũng không thích hợp… Trước đây cựu oán sâu thế kia rồi, các nàng cũng có chỗ hiểu lầm về Thẩm Hoài, giờ nghĩ lại trong lòng không khỏi áy náy.

Giờ lại thêm chuyện riêng của bản thân, còn hại đường công danh của ba ba bị ảnh hưởng, nàng không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Hoài, càng sợ có chỗ tiếp xúc với hắn.

“Tiểu mỹ nhân nhà chúng ta cần gì làm con nuôi của ai, đúng không bảo bảo?” Hùng Đại Linh cướp đứa bé từ trong lòng Thẩm Hoài ra, dụi mũi vào khuôn mặt phấn trắng nõn của con bé, mặt mày nghiêm túc nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen lúng lính kia, nói: “Duyệt Đình a, về sau lớn rồi có làm quen bạn trai nhớ phải mở to mắt mà nhìn a, có một số người nhìn tử tế lắm, nhưng trong cốt tử không phải thứ gì tốt đẹp đâu…”

“Con nói bậy nói bạ gì đó?” Bạch Tố Mai vào phòng, gõ nhẹ lên đầu con gái, không để nàng tiếp tục chỉ dâu mắng hòe ăn nói lung tung.

Trừ hơi có cách nhìn với tác phong sinh hoạt của Thẩm Hoài, thực ra Bạch Tố Mai không có ác cảm gì về Thẩm Hoài cả.

Ở trước Bạch Tố Mai rất bận tâm trái tim con gái sẽ bị loại đàn ông như Thẩm Hoài khiêu mất, nhưng thời gian qua thái độ của con gái út đối với Thẩm Hoài lại cực là lãnh đạm, lúc bất thời còn đâm chọc hắn một cái, nàng không khỏi kỳ quái, thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện của Đại Ny và Chu Minh khiến tâm lý con bé bị kích thích?

Thẩm Hoài da mặt dày, hiện tại hắn có thể xác nhận đương thời Hùng Đại Linh không nhận ra Chu Dụ, nghe nàng chỉ dâu mắng hòe cũng hoàn toàn coi là gió thoảng bên tai.

Hắn lôi một hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Hùng Đại Ny, nói: “Người ta hay bảo nam đeo Quan Âm nữ mang Phật, tôi không có thứ gì đáng giá cả, đây là một mặt tiểu Quan Âm mài bằng phỉ thủy, không quý báu gì, chủ yếu là mang trên người lâu rồi, có chút kỷ niệm, giờ tặng cho tiểu Duyệt Đình làm lễ. Cô nhận trước cho đứa bé, sau này làm của hồi môn…”

“Này…” Hùng Đại Ny hơi do dự, đúng lúc này chợt nghe có tiếng mở cửa, mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Hùng Văn Bân một tay kẹp túi công văn, một tay đẩy cửa đi vào.

Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài và Trần Đan cũng ở đây, cười nói: “Hai người đến chơi à?”

“Tôi sang nhận thân gia….” Thẩm Hoài cười nói: “Lão Hùng, mới từ thị ủy về?”

“Không, đi uống mấy chén với lão Hách và mấy người ở phòng nghiên cứu chính sách.” Hùng Văn Bân nói: “Sắp tôi có lẽ tôi sẽ sang quản công tác ở bên kia. Chuyện ở Nam viên kết thúc rồi?”

Xem ra Hùng Văn Bân đã sớm tự rõ ràng với hướng đi của bản thân rồi, hắn ra khách sảnh, ngồi xuống nói chuyện với Hùng Văn Bân: “Yến chiêu đãi tổ chức ở Thượng Khê Viên, chưa đến tám giờ đã kết thúc. Mấy người Đàm bí thư vừa bồi Triệu tỉnh trưởng, Tô chánh văn phòng về Nam viên, tôi không sang đó gom náo nhiệt nữa.”

Bạch Tố Mai đặc ý dặn dò một câu: “Mấy người muốn hút thuốc thì nhớ mở cửa sổ; tốt nhất là uống trà thôi…” Nói rồi đóng cửa phòng ngủ lại, ở nàng ở lại trong đó tán gẫu, không để ý đến hai người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân.

“Được rồi, chúng ta uống trà thôi vậy.” Hùng Văn Bân coi cháu gái như bảo bối, sợ trong nhà có mùi thuốc ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ, xuống phòng bếp pha trà, một hồi mà vẫn không tìm thấy lá trà, đành gọi vọng vào trong phòng ngủ hỏi vợ: “Lá trà ở đâu?”

Hùng Đại Linh nghe tiếng la, chạy ra phòng bếp tìm giúp lá trà, nhón chân lên trên đỉnh tủ.

Thẩm Hoài nghiêng người, chỉ xuống dưới chân tủ, nói: “Có phải ở đó không?”

Hùng Đại Linh xổm xuống nhìn, quả nhiên lọ trà ở trong đó, nhón hai nhúm nhỏ Bích La Xuân ra pha, nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, hỏi: “Sao anh biết mẹ em để trà ở đó?”

“Phong cách cất đồ của cô giáo Bạch, Triệu Đông và Hải Bằng đều rất quen thuộc a!” Thẩm Hoài cười nói; chẳng lẽ hắn lại thừa nhận trước khi Hùng Đại Ny và Chu Minh kết hôn, hắn đã đến đây ăn chực không biết bao hồi.

Hùng Văn Bân quở trách nhìn con gái, nói với Thẩm Hoài: “Đại Ny ly hôn, giờ Đại Linh nhìn ai cũng không thuận mắt, ai…”

“Con nhìn ai không thuận mắt? Nếu năm đó chị hẹn hò với anh Hải Văn, làm sao sẽ như bây giờ!” Tình tự Hùng Đại Linh hơi kích động, giọng hơi lạc đi.

Thẩm Hoài cười cười.

Lúc đó Hùng Đại Linh còn nhỏ hơn tiểu Lê bây giờ, chưa biết gì nhiều, thậm chí còn thích ngồi lên đùi hắn xem TV, coi hắn như anh ruột. Đương thời Bạch Tố Mai cũng có tâm tác hợp cho hắn và Đại Ny, chỉ là khi ấy hắn mới tốt nghiệp chưa lâu, tâm lý chưa sẵn sàng… Thẩm Hoài cũng vô tâm nhớ lại những chuyện cũ đã không cách nào cứu vãn, có một số sự tình đã lỡ qua, làm sao có thể quay đầu?

Thẩm Hoài mặc kệ Hùng Đại Linh hờn dỗi, nói với Hùng Văn Bân: “Anh phân quản phòng nghiên cứu cũng tốt; hiện tại công tác cải cách mở cửa của Đông Hoa đang được đẩy mạnh, nhưng còn thiếu sót nhiều; ngành thép thành phố có thể nói là tương đối thành thục chút, nhưng địa phương lại không thể phát triển sắt thép không được. Công tác nghiên cứu lý luận sản nghiệp cũng cần có người đi làm…. Giờ tôi chẳng đào đâu ra thời gian để viết luận văn nữa rồi; đối với lão Hùng anh tôi rất mong đợi a.”

“Trước mắt, trừ công tác viết báo cáo cho phủ thị chính, thị ủy ra thì cũng chỉ có thể phát huy chút dư nhiệt về mặt lý luận thôi. Chẳng qua nghiên cứu nhiều đến đâu chẳng qua là lãng phí thêm mấy chồng giấy thôi, có ích gì đâu?” Hùng Văn Bân tự giễu, cười khổ nói: “Vốn tôi đề nghị với Đàm bí thư muốn sang chính hiệp, nhưng ông ta không đồng ý!”

Thấy Hùng Văn Bân đã có ý lui về tuyến hai, Thẩm Hoài biết lần này Hùng Văn Bân bị đả kích không nhẹ, đã tâm tro ý lạnh, không mong đợi gì ở đường sĩ đồ nữa rồi.

Thẩm Hoài cũng không biết nên an ủi Hùng Văn Bân thế nào, có một số quy tắc không phải hắn hiện tại có thể phá hoại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.