Phong Khí Quan Trường

Chương 9: Cố ý lấy phỏng đoán xấu nhất!



Trần Minh Đức đến Đông Hoa mới được hơn nửa năm, gia thuộc ở lại trong tỉnh chứ không đi theo, việc ăn ở của hắn đều tại Nam viên. Ngược lại Thẩm Hoài sợ bị Trần Minh Đức quản quá chặt, liền không trú tại Nam viên mà “chịu khó chịu khổ” trú ở trong túc xá phủ thị chính.

Trước cửa có hai cảnh sát đứng canh, trong sảnh là hai bác sỹ cùng hai cô gái chuyên làm nhân viên phục vụ ở biệt thự số 6… Lúc ấy hai nàng mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tựa hồ bị sự tình vừa xảy ra hù sợ.

Nội tâm Thẩm Hoài cũng bị chấn kinh, thầm nói: “Đúng là cái số trời đánh, nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách.”

Buổi trưa đánh em vợ Cát Vĩnh Thu một trận nên thân, nói trắng ra là cậy có Trần Minh Đức chống lưng, có thể khiến Cát Vĩnh Thu và em vợ làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra. Ai ngờ được chiều nay ô dù của mình lại đi tong rồi…

Ông trời này cũng thật con mẹ nó quá bất công!

Thẩm Hoài theo Chu Dụ bước lên lầu, cũng vô tâm nhìn đôi chân thon dài no mắt của nàng.

Trên lầu hai là phòng ngủ và làm việc, qua cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy Trần Minh Đức nằm thẳng cẳng trên giường, chiếc chăn mỏng úp kín từ mặt đến chân, đúng là đã qua đời.

Thẩm Hoài lúc ấy không có cảm tình gì đặc biệt với Trần Minh Đức, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mặt vẫn không tránh khỏi ngây người.

Trưa hôm trước Trần Minh Đức còn gọi điện hỏi dò thương thế của hắn, không ngờ được hôm nay đến lượt ông ta nằm thẳng cẳng trên giường, nhân sinh đúng là biến hóa khôn lường.

Bí thư thị ủy Ngô Hải Phong tay chống nạnh, đứng bên ngoài phòng ngủ, mặt mũi âm trầm, bộ dáng như sắp nổi cơn tam bành, khiến người xung quanh vô thức tránh ra xa.

Cát Vĩnh Thu và giám đốc nhà khách Bành Dũng, cùng với bác sỹ và đội cấp cứu đều đứng ở đó, báo cáo với Ngô Hải Phong tình hình cấp cứu lúc nãy.

“Mấy người chiếu cố lãnh đạo kiểu gì đấy, buổi trưa Trần thị trưởng về nghỉ ngơi, mấy người sao có thể không chăm sóc cho cẩn thận? Để xảy ra chuyện thế này, mấy người bảo ta làm sao ăn nói với trong tỉnh?”

Tiếng Ngô Hải Phong quát mắng không lớn, nhưng nội tâm có vẻ rất kích động, lúc nói chuyện ngón tay thiếu chút nữa chọc vào mặt Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng.

“Còn nữa, giữa trưa có những ai ra vào biệt thự, các ngươi nhất định phải báo cáo cho chính xác, không được hàm hồ…”

Cát Vĩnh Thu, Bành Dũ làm chánh, phó chủ nhiệm ban chiêu đãi, để xảy ra chuyện lớn thế này, tất nhiên kẻ đầu tiên cần truy cứu trách nhiệm là bọn hắn.

Xưa nay kẻ làm lãnh đạo đều khó chiều, Ngô Hải Phong mắng người cũng rất ít khi hạ thủ lưu tình.

“Trần thị trưởng vừa trở về liền đặc ý phân phó không cho người khác làm phiền…”

Sắc mặt Bành Dũng rất kém, tuy nói trong ngày thường hắn cũng diễu võ giương oai, lại sớm chuẩn bị tốt câu trả lời, nhưng dưới cơn thịnh nộ của đại lão bản, lúc trả lời vẫn không tránh khỏi lắp ba lắp bắp.

“Đến hơn hai giờ chiều mà vẫn chưa thấy Trần thị trưởng đi ra bèn tới xem qua thế nào. Đây là sai lầm của tôi, Ngô bí thư mắng tôi thế nào cũng được. Có điều không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện thế này, trước đây cũng không ai nhắc đến Trần thị trưởng có vấn đề về tim. Còn về giữa trưa có người ra vào biệt thự hay không, đúng là không có ai để ý kỹ. Hai nhân viên phụ trách công tác ở đây nghe Trần thị trưởng phân phó đừng làm phiền liền đi nghỉ, không ở trong biệt thự…”

“Hồ đồ! Mấy người nhanh khống chế chắc thông tin, đừng để mặt ngoài bàn luận lung tung.” Ngô Hải Phong thịnh nộ quát một câu, sau đó tay chống lấy cằm, yên lặng suy nghĩ.

Cuộc đối thoại giữa bí thư thị ủy và Bành Dũng khiến Thẩm Hoài ngửi ra vị cổ quái.

Hắn không phải Thẩm Hoài trước đây, khi ở xưởng thép hắn cũng từng có quãng thời gian huy hoàng, đến sau lại bị ngườ trù dập giẫm dưới chân. Ngăn ngắn mấy năm, nhân sinh đã trải qua đủ nóng lạnh khiến hiểu biết của hắn về lòng người khắc sâu hơn kẻ bình thường nhiều. Khi nhìn nhận vấn đề cũng thấu triệt hơn người khác.

Thẩm Hoài và Chu Dụ đứng bên cửa, thấy người khác không chú ý, hắn bèn nghiêng người tiến vào trong phòng, vén chăn lên quan sát thi thể Trần Minh Đức.

Vừa nhìn đã khiến Thẩm Hoài nhảy dựng, mặt xanh lét, dưới lớp chăn, thi thể của Trần Minh Đức không mặc một mảnh quần áo nào…

Thẩm Hoài chấn kinh ngây người, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng lõa thể chết bệnh trong phòng ngủ. Tin tức này đối với thành phố Đông Hoa thật sự là sự kiện chính trị quá kinh thế hãi tục!

Khó trách Ngô Hải Phong một mực âm trầm truy hỏi trước đó có ai ra vào biệt thự hay không.

“Thẩm Hoài, cậu vào đây làm gì?” Lúc này Ngô Hải Phong mới chú ý đến Thẩm Hoài đang ở trong phòng ngủ, thanh âm thình lình bén nhọn quát dừng lại, gọi hắn đi ra.

Thẩm Hoài có thể cảm nhận được sự không tín nhiệm trong ngữ điệu của Ngô Hải Phong. Ánh mắt mọi người đều đổ về khiến hắn hơi ngượng ngập, nhưng trước khi ra khỏi phòng vẫn kịp chú ý đến trong ngách phòng tắm có một vũng nước đọng không quá hiển rõ, trên nền đất cũng dính nước, chẳng lẽ Trần Minh Đức đang tắm nước lạnh thì bệnh tim phát tác?

Trần Minh Đức có tiền sử bệnh tim, lại có tật thích tắm nước mát. Bác sỹ từng nhắc hắn khi trời lạnh tắm nước mát dễ khiến tim bị kích thích, nhưng hắn vẫn không quá để ý. Nếu không có điểm khả nghi nào khác, thì đây là câu trả lời hợp lý nhất giải thích cho cái chết trong tư thế lõa thể của Trần Minh Đức.

Nói cho cùng cũng do tên thư ký là Thẩm Hoài trước đây không tận chức.

Đã không tùy thời nhắc nhở Trần Minh Đức bỏ hẳn thói quen tắm nước lạnh, cũng không đem chuyện Trần Minh Đức có tiền sử bệnh tim thông báo cho thị ủy, càng không nhắc nhở nhà khách Nam viên sẵn sàng chuẩn bị nước nóng cho biệt thự…

Có điều khi Thẩm Hoài ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt qua gian rửa mặt thấy bên trong khá ngăn nắp, tâm lý lại nổi lên nghi hoặc: “Chẳng lẽ đúng là chết trên bụng đàn bà?”

Không thể nào, hắn và Trần Minh Đức đến Đông Hoa đã hơn nửa năm nhưng không thấy Trần Minh Đức có quan hệ với ai cả! Chẳng lẽ Trần Minh Đức cảm thấy hắn không đáng tin, có một số chuyện dấu diếm hắn?

********************

“Nếu mấy ngày trước cậu đã bị thương trong xưởng thép, vậy đi về dưỡng thương cho tốt. Chuyện xử lý hậu sự cho Trần thị trưởng không cần cậu bận tâm, thị ủy sẽ phái người phụ trách…”

Trần Minh Đức là cán bộ do tỉnh quản lý, bởi bệnh mà vong, cái chết lại kỳ quặc, xử lý hậu sự chắc chắn không đơn giản, trong tỉnh cũng sẽ phái người tới Đông Hoa nhanh nhất có thể.

Thẩm Hoài làm thư ký cho Trần Minh Đức, đáng lẽ nên có tư cách tham dự việc này. Nhưng Ngô Hải Phong có nghe qua về tác phong của Thẩm Hoài ở trong tỉnh trước đây cũng như ở Đông Hoa mấy tháng qua, đối với hắn rất không tín nhiệm, lập tức vỗ bàn quyết định đem hắn đá sang một bên.

Hai ngày nay những chuyện đại kinh đại biến đã nếm đủ nhiều rồi, cũng khiến thần kinh Thẩm Hoài cứng rắn hơn, nghe Ngô Hải Phong nói vậy, cũng không cất tiếng, cất bước đi ra ngoài.

Đến bậc thang, Chu Dụ đưa mắt nhìn qua, trong đôi con ngươi sáng ngời như ẩn chứa mấy phần hạnh tai nhạc họa.

Con đàn bà thối tha! Thẩm Hoài thầm rủa một tiếng, lúc xuống lầu cố ý hoãn chậm bước chân.

Qua một hồi chỉ nghe thấy tiếng Chu Dụ truyền tới: “Có lẽ là lúc Trần thị trưởng đang tắm thì bệnh tim phát tác, quay lại giường lấy thuốc, chưa kịp lấy thì bị…”

“Trong biệt thự không cung ứng nước nóng, cái này Trần thị trưởng cũng biết, vì việc này còn góp ý hai lần với ban chiêu đãi, những điều này đều có ghi chép. Tôi còn tính qua hai ngày nữa sẽ lắp máy nóng lạnh riêng cho biệt thự, không nghĩ đến…” Bành Dũng cố ý áp thấp giọng, nhưng Thẩm Hoài cố ý đứng khuất người dưới chân cầu thang nên vẫn nghe rõ ràng.

Tâm lý Thẩm Hoài cả kinh, lời Bành Dũng chợt khiến hắn nổi lên nghi ngờ:

Nếu đúng là Trần Minh Đức vì bệnh tim phát tác mà chết, như vậy chết lúc đang tắm rửa là lời giải thích có lợi cho mọi người nhất.

Bành Dũng là kẻ tiến vào phòng đầu tiên, cho dù hắn không nhìn thấy vũng nước đọng trong ngách phòng tắm nhưng cũng không nên gấp gáp phủ nhận khả năng Trần Minh Đức phát bệnh chết trong lúc đang tắm rửa chứ?

Trong phòng chỉ nghe được tiếng nói chuyện của Bành Dũng và Chu Dụ, cũng chỉ đối đáp giản đơn 2 câu liền ngừng lại. Đám người Ngô Hải Phong và Cát Vĩnh Thu đều trầm mặc, phảng phất chết lặng trước mưa bão…

Đổi lại là Thẩm Hoài trước đây tuyệt đối không cách nào ngửi ra “mùi” khác lạ từ hai câu tưởng như vô hại của Chu Dụ và Bành Dũng. Nhưng đối với Thẩm Hoài của hiện tại, từ mấy câu không nhiều trên lầu cũng có thể nghe ra đầy đủ nghi điểm

Trần Minh Đức lõa thể, phát tác bệnh tim chết trong phòng ngủ, có nhiều loại khả năng để giải thích.

Khả năng thứ nhất, phát bệnh trong lúc tắm, lấy thuốc nhưng không kịp, để lỡ mà chết. Khả năng còn lại thì ái muội, dơ bẩn hơn nhiều…

Cho dù hai loại khả năng trên đều không có chứng cớ chứng minh đủ vững, song xem xét từ phương diện thu thập toàn cục thì hẳn nên hướng đến khả năng thứ nhất.

Trần Minh Đức chết vì bệnh tim lúc đang tắm, đợi gia đình và đặc phái viên trong tỉnh tới, cứ án chiếu trình tự tổ chức đám tang truy điệu là được. Như thế đối với Đông Hoa, cho dù không có kết quả tốt cũng không lưu lại di chứng.

Chu Dụ không vào phòng ngủ hay gian rửa mặt, nhưng đứng bên ngoài nàng cũng trực tiếp đoán ra khả năng Trần Minh Đức đột ngột chết khi đang tắm. Có thể nói tuy phận đàn bà, nhưng vẫn hiểu và tuân thủ quy tắc quan trọng bậc nhất trên quan trường “việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, không để sinh thị phi”

Ý đồ trong những lời của Bành Dũng thì quá hiển rõ rồi, muốn trực tiếp phủ định khả năng Trần Minh Đức chết vì phát tác bệnh lúc đang tắm.

Nếu không phải phát bệnh lúc đang tắm, vậy vì sao Trần Minh Đức sẽ lõa thể chết trong phòng ngủ?

Điều này quá có thể kích thích trí tưởng tượng của kẻ khác.

Đánh chết Thẩm Hoài cũng không tin Bành Dũng nói những lời kia thực sự xuất phát từ tinh thần cầu thị.

Xưởng thép thành phố là tập đoàn nhà nước có tiếng tăm, có thể hình dung như một phiên bản thu nhỏ của hệ thống quan trường, minh tranh ám đấu, người lừa ta gạt, một cái đều không ít, cũng từ đây Thẩm Hoài học đủ sự hiểm ác của nhân tính…. Cơ hồ trong vô thức Thẩm Hoài đã đoán định: Bành Dũng nói vậy là cố ý đem nước quấy đục.

Vì sao Bành Dũng muốn đem nước quấy đục?

Vì sao Ngô Hải Phong lại tỏ vẻ trầm mặc?

Khoan nói căn bản không có chứng cứ tỏ rõ cái chết của Trần Minh Đức dính đến đàn bà, cho dù thật sự Trần Minh Đức chết vì đàn bà, kẻ làm bí thư thành phố Đông Hoa như hắn cũng nên cực lực giấu diếm mới đúng.

Đổi lại Thẩm Hoài không tim không phổi trước kia, Trần Minh Đức chết thì cũng chết rồi, dù sao ông ta chết hắn cũng phải bán xới khỏi Đông Hoa, quản Trần Minh Đức chết khi đang tắm hay đang nằm trên bụng đàn bà làm gì?

Trần Minh Đức là thư ký của ông nội, tính là quan viên thuộc Tống hệ, nếu hắn thực sự chết trên bụng bàn bà, đối với thanh danh Tống gia cũng như sự phát triển của con cháu Tống gia và môn sinh cố lại đều sẽ bị ảnh hưởng… Nếu là Thẩm Hoài trước kia, có khi chỉ cầu mong như vậy.

Nhưng linh hồn trong thân thể này giờ đã khác, Thẩm Hoài bây giờ thậm chí chỉ mong tìm được cơ hội để Tống gia tha thứ, hòng tìm chỗ che chở hóng mát. Như vậy không thể mắt trừng trừng nhìn cục diện phát triển dần theo phương hướng này được.

Ngô Hải Phong, Bành Dũng, bọn hắn muốn làm gì đây?

Đương nhiên họ sẽ không trực tiếp nói Trần Minh Đức chết trên bụng đàn bà, rốt cuộc có tồn tại con đàn bà đó hay không còn chưa biết, chứng cứ lại không đủ… Nhưng chỉ cần bọn hắn kiên trì nói giữa trưa Trần Minh Đức lõa thể chết bệnh trong phòng, thế là đủ rồi.

Thế nhân luôn có thói quen lấy phỏng đoán xấu nhất ác ý nhất đổ lên đầu người khác, chỉ vậy cũng đủ để đem nhân phẩm danh dự Trần Minh Đức hủy sạch.

Nhưng làm thế, Bành Dũng, Ngô Hải Phong sẽ được gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.