Lục Vân Phong chạy đi hỏi bác sĩ: “Hiện tại cậu ấy có thể về nhà được chưa?”
Bác sĩ cười gật đầu: “Có thể. Trong hai ngày tới để cho cậu ấy ngủ nhiều một chút, còn nữa, cố gắng tẩm bổ thân thể.”
Lục Vân Phong hài lòng trở lại phòng bệnh, ôm lấy người đang nằm trên giường bệnh, rời đi trong mấy ánh mắt kinh ngạc của bệnh nhân cùng người thân của họ ở mấy giường bên cạnh.
Vừa ra từ phòng cấp cứu liền đi thẳng đến bãi đỗ xe, mấy người ở ven đường còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã đem Sầm Thiếu Hiên bỏ vào trong xe, lập tức chạy tới nhà mình.
Nơi mà anh ở là khu nhà ở giống khách sạn, vửa thuận lợi vừa thoải mái, phòng ở rất lớn, hơn nữa từng phòng đều có cửa sổ thủy tinh chạm đất, có thể quan sát cảnh vật trong thành phố, hơn nữa phạm vi nhìn rất rộng.
Sầm Thiếu Hiên tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mê man.
Mà nhìn căn phòng này cũng rất xa lạ.
Trang trí không hề hoa lệ, dùng màu lam làm màu chính, trong sáng ưu nhã, mang tính cách điệu yên bình.
Cậu chuyển đầu, lập tức liền thấy được biển cả mênh mông cùng ánh đèn soi rọi ở bên ngoài cửa sổ, làm cho người ta có thể cảm giác được thanh âm của bóng đêm đang từ từ hạ xuống.
Trong phòng mở điều hòa, có vẻ mát, không mở đèn lớn, chỉ có ánh sáng từ cây đèn bàn ở tủ đầu giường, tia sáng nhu hòa, tuyệt không chói mắt.
Cậu nhớ lại lúc ở khách sạn rất bận rộn, sau đó bỗng nhiên trước mắt tối sầm, mất đi tri gíac.
Như vậy, dựa theo suy luận logic, cậu hiện tại đang ở nhà của Lục Vân Phong.
Cậu từ từ ngồi dậy, cảm thấy tinh thần đã đỡ hơn nhiều. Quần áo trên người đã được thay, cậu hiện tại đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, rộng thùng thình mà thoải mái. Suy nghĩ lúc này của cậu rất hỗn loạn, dường như trống rỗng, rồi lại như vạn suy nghĩ bỗng ầm ầm đổ về, cuối cùng không rõ là nghĩ chuyện gì. Cậu xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
Trên mặt đất là một thảm màu lam tro, nhưng không có dép. Cậu ngơ ngẩn cả người, lập tức đưa chân bước lên thảm, dự định đi ra ngoài. Thế nhưng Lục Vân Phong lại xuất hiện tại cửa.
Anh vốn đi ghé qua xem tình hình của cậu, thấy cậu tỉnh, liền dựa người vào cạnh cửa, nói với cậu: “Thế nào rồi? Thấy đỡ hơn chút nào không?”
Lục Vân Phong cũng là đang mặc áo ngủ, màu đỏ nhạt, lúc này bước nhẹ đến trước mặt cậu, đưa tay chậm rãi nâng cằm cậu lên. Anh ôn hòa nói: “Thiếu Hiên, lần đầu tiên tôi thấy cậu ở cửa chính của khách sạn, tình hình lúc đó của cậu so với bây giờ chật vật hơn nhiều, nhưng lúc đó, cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu, bình thản mà làm việc, bình tĩnh mĩm cười với khách, biểu hiện dáng dấp không hề sợ hãi bất kì chuyện gì. Cậu như vậy khiến tôi khâm phục, cũng khiến tôi dao động. Vì sao hiện tại cậu luôn cúi đầu trước mặt tôi?”
Sầm Thiếu Hiên đưa đôi mắt ôn nhuận hiền hòa nhìn anh, một lát thì thào mà nói: “Tôi không biết.”
Trong lòng Lục Vân Phong dường như có một mũi tên đâm thẳng vào tim, thấp giọng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại nhọc lòng như thế? Một đời người, có ai lại chưa từng chịu qua thất bại? Lẽ nào một chút đả kích cũng đủ hạ gục cậu rồi sao? Nhuệ khí cùng tài năng lúc trước của cậu đâu rồi?”
Lục Vân Phong nhìn người thanh niên xinh đẹp trước mắt mình, cậu vừa có sự yếu đuối, ngây ngô của một thiếu niên mới lớn, vừa có sự trầm ổn, kiên cường của một người thanh niên trưởng thành, là một tập hợp rất phức tạp, nhìn qua vừa rực rỡ, mỏng manh như thủy tinh, vừa cứng cáp vững chắc như kim cương.
Anh không nhịn được, nghiêng người, nhẹ nhàng mà hôn nhẹ lên môi cậu.
Sầm Thiếu Hiên như bị điện giật, nhất thời ngây người.
Lục Vân Phong cúi đầu, dường như nỗ lực ức chế cái gì đó. Một lát sau, anh mới cúi đầu nói: “Tôi thật đáng chết. Thiếu Hiên, tôi thật sự là … kìm lòng không được, tuyệt không có toan tính gì cả, cậu … cậu đừng tức giận.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn người luôn luôn bình tĩnh, luôn biết đối phó với mọi tình huống như anh, giờ đây lại tỏ ra quẫn bách. Mới phút trước còn nghiêm giọng chỉ trích cậu, phút sau lại trở nên lắp bắp, cậu không khỏi nở nụ cười.
Lục Vân Phong kinh ngạc mà nhìn cậu.
Sầm Thiếu Hiên mặc áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng, dáng người thon dài nỗi bật lên trước ánh sáng của mấy ngọn đèn tỏa sáng trong màn đêm phái sau lưng, sự mê đắm cường liệt như bài sơn đảo hải cuốn sạch tất cả mọi sự việc khác, như một sức mạnh vô hình, khiến anh muốn ôm lấy người thanh niên trước mặt.
Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ trong lòng, cố gắng ức chế xung động đang phát cuồng trong nội tâm.
Sầm Thiếu Hiên vẫn mỉm cười nhìn anh, cậu đứng thẳng người, dung nhan tinh xảo, nhãn thần an tĩnh, mái tóc đen nhánh, toàn thân trên dưới từng tấc da tấc thịt đều phảng phất như không phải con người, mà như một thiên thần trên trời.
Lục Vân Phong dùng hết khí lực toàn thân, bình tĩnh cười nói: “Đi ăn cơm đi.”
Sầm Thiếu Hiên gật đầu, khoái trá theo anh đi ra ngoài.
Cũng từ hôm đó, Lục Vân Phong kiên quyết không cho phép cậu đi làm, nhất định phải bắt cậu triệt để nghỉ ngơi. Sợ cậu lén chạy đến công ty, anh thậm chí còn khóa trái cửa.
Mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc, Lục Vân Phong đều mang về cho cậu rất nhiều canh bổ, nào là canh đông trùng hạ thảo quy xà, nào là dương tham ô kê, còn có long nhãn đôn nhũ cáp, ô kê đôn giáp ngư, tất cả đều là đầu bếp thượng hạng trong khách sạn làm, sau đó đem về cho cậu ăn. Cậu vốn trẻ tuổi, trước đây làm hình cảnh thì có thân thủ tốt, lại có nguồn căn khỏe, nên rất nhanh liền khôi phục. Hiện tại, trên gương mặt nguyên bản tái nhợt của cậu giờ đã dần ửng hồng, càng thêm mịn màng trơn bóng như ngọc, khiến tim của Lục Vân Phong từng phút từng giây đều đập mạnh, nhẫn nại đến cực khổ.
Sầm Thiếu Hiên cũng cảm thấy mình dần khá hơn trước, tay chân trước đây có chút lạnh lẽo giờ cũng đã ấm dần lên, tinh khí cũng khôi phục đến mười phần, ở trong nhà riết rồi bực mình, thật sự muốn đi làm. Hơn nữa, cậu không ở đó, mấy công tác phải làm sao? Hiện tại là thời gian bận rộn nhất.
Chỉ sợ trên đời khó tìm được chuyện nào buồn cười hơn, viên chức ăn nói khép nép cầu ông chủ nói muốn đi làm, ông chủ lại mạnh mẽ ép nhân viên quan trọng nghỉ ngơi, hai người mỗi lần như vậy đều cãi nhau kịch liệt, đến cuối cùng nhịn không được liền cười.
Cứ như vậy qua 4 ngày, Sầm Thiếu Hiên thực sự không thể nhịn được nữa.
Sáng hôm sau, Lục Vân Phong ăn xong bữa sáng, mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa.
Sầm Thiếu Hiên từ bên cạnh bàn đứng dậy, khẩn cầu nói: “Để tôi đi làm đi, tôi thật sự khỏe rồi.”
Lục Vân Phong đỡ cửa, quay đầu lại nhìn cậu một chút, mỉm cười: “Bác sĩ nói, cậu phải nghỉ ngơi ít nhất 1 tuần, hơn nữa trong thời gian này phải ngủ nhiều, ăn nhiều chất dinh dưỡng, cho nên, cậu phải nghỉ đủ 7 ngày, đúng hạn nghỉ ngơi, sau đó tôi đưa cậu đi kiểm tra, nếu như cậu vẫn không thể đi làm, thì phải tiếp tục nghỉ ngơi.”
Sầm Thiếu Hiên bất đắc dĩ mà nói: “Nhưng thật sự tôi ổn rồi, cũng không phải bệnh nặng, chỉ là mệt mỏi một chút, hiện tại đã sớm khỏe rồi.”
Lục Vân Phong thu lại nụ cười, phụng phịu nói: “Cậu còn dám nói. Tôi đã nói cậu đừng liều mạng, cậu lại không nghe là sao? Ý gì đây? Có đúng hay không dự định té xỉu một lần nữa, để người ta đâm thọt tôi, nói tôi là nhà tư bản hút máu người, đem một tên nhóc sinh khí dồi dào biến thành một xác chết biết đi.”
“Tôi không có ý như vậy.” Vẻ mặt Sầm Thiếu Hiên vô tội. “Anh đừng nhốt tôi trong nhà, đây là giam cầm phi pháp đó.”
“Không khóa cửa cậu chạy thì sao?” Lục Vân Phong khoái trá cười ha ha. “Điện thoại trong phòng tôi không cắt dây, điện thoại di động của cậu cũng ở đó, có thể nhấn 110 báo cảnh sát mà.” Nói xong, anh vừa cười vang vừa đi ra cửa, lập tức khóa trái cửa phòng cùng cửa chống trộm.
Sầm Thiếu Hiên không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể đem mấy chén dĩa trên bàn ăn tiến vào nhà bếp, rửa sạch sẽ, sau đó mới bước vào phòng khách, chán nản xem TV.