Phòng Livestream Cá Mắm

Chương 110



Nội tâm bát quái của Phương Trường đang hừng hực. Cậu định hỏi, nhưng đột nhiên Phạm Văn Hiên không biết lên cơn gì mà nện mạnh vào vô lăng, chửi to: “Thằng cha đó thần kinh chắc rồi!!”

Phương Trường thuận thế hỏi: “Rốt cục giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phạm Văn Hiên sẵn bực, quay sang dí trán cậu: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nha. Yên tâm, không phải vội, chuyện cần tính sổ với chú mày thì anh sẽ không quên đâu! Có chạy đằng trời nhé.”

Phương Trường: “...”

Phạm Văn Hiên tiện đà hỏi tiếp: “Chú mày có phương pháp gì đuổi hắn đi cho anh không?”

Phương Trường phất tay: “Anh quên rồi hả? Em đã nói rồi mà, đến hình dạng của hắn em còn chưa từng thấy thì sao đuổi được?”

Phạm Văn Hiên câm nín, nhìn chằm chằm phật châu.

Anh ta thừ người ra, rồi bỗng nhiên nổi nóng, “Vứt!!”

Phương Trường hoảng hồn, kéo tay anh ta lại: “Làm cái gì thế hả? Phật châu cầu từ chùa Lan Á mà anh dám vứt? Lương Tịnh Như cũng không dám cho anh Dũng Khí đâu.”

Anh ta vùng vằng: “Vậy phiền phức em gây ra thì em giúp anh xử lý đi!!”

“Em đã nói mấy lần rồi mà... Em không nhìn thấy hắn!”

“Em kêu không nhìn thấy hắn, sao em biết tất cả mọi chuyện về anh và thứ ấy?”

“Biết chứ, nếu nhìn kỹ thì trên người anh có linh khí vờn quanh, thế nhưng linh khí đó lại không phải của bản thân anh. Hơn nữa, một người lưu ký ức gặp ma dài ngày nhưng khí sắc lại hồng hào, thân thể khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng rất tốt, và có vẻ là được linh khí nuôi dưỡng, bởi không có linh khí thì cơ thể anh sẽ không biến đổi rõ ràng như vậy đâu. Rõ là anh cũng rất thoải mái mà...”

Phạm Văn Hiên cắt ngang lời cậu: “Ai thoải mái cơ chứ!! Chú ăn nói kiểu gì vậy hả!?”

Nhớ trước đây Phương Trường cũng thích đùa, ăn nói vớ vẩn chọc cười trưởng bối trong nhà, Phạm Văn Hiên chứng kiến thì cũng chỉ chửi thầm trong lòng chứ chưa từng nổi nóng thế này. Huống hồ lần này cậu dùng từ khá chính xác mà, đâu có linh tinh vớ vẩn như lời Phạm Văn Hiên nói?

Phương Trường không biết mình chọc giận Phạm Văn Hiên chỗ nào, đành hỏi lại: “Chưa tới mức nói một câu là anh khó chịu chứ? Anh có sao không?”

Chẳng ngờ Phạm Văn Hiên lại tiếp tục giãy lên như đỉa phải vôi: “Đừng có dùng hai chữ đó!”

Phương Trường kệ anh ta, “Được được được, em không nói nữa, anh mau lái xe về nhà đi thôi.”

Phạm Văn Hiên tăng tốc, bầu không khí tiếp tục im lặng.

Yên tĩnh được khoảng 5 phút thì người từ nãy tới giờ cứ liếc Phương Trường không chịu nổi nữa, lại hỏi: “Vậy em thấy vấn đề này nên giải quyết thế nào?”

Phương Trường: “Tốt nhất là nên cùng hắn nói chuyện thẳng thắn, hỏi hắn muốn cái gì từ anh, sao lại ở đây rồi mấy câu đại loại như thế. Nếu hắn chấp nhận nói chuyện thì tất cả vấn đề tiếp sau dễ giải quyết hơn nhiều.”

“Nói chuyện là được hả?”

“Vâng, anh yên tâm, hắn không có ác ý với anh đâu, thậm chí còn giúp anh chữa bệnh tâm lý lẫn bồi bổ cơ thể, bảo vệ anh khỏi tà vật. Nhìn thế nào thì anh cũng không giống người bệnh gì cả.”

Mãi đến khi tới nhà Phương Trường, Phạm Văn Hiên không hỏi thêm gì nữa.

Phương Trường xuống xe thì cũng chỉ nói lời tạm biệt, xong lững thững vào nhà.

——————

Sáng hôm sau.

Mẹ Phương Trường dậy sớm làm cho cậu một bàn điểm tâm tươm tất khiến người đang Ích Cốc như Phương Trường cũng phải quên đi điều đó mà đắc ý ăn thật no. Ăn xong, cậu thư thả cầm một tờ báo ra chỗ ban công tắm nắng với cha mình.

Mẹ Phương dọn dẹp xong xuôi là thay quần áo muốn ra ngoài. Bà quay đầu nhìn con trai nhà mình đang cười tới híp cả mắt mà ôm tách trà, dặn dò: “Trưa nay con thăm cậu mợ nhé, nghe thấy không?”

Phương Trường lười biếng quay đầu lại: “Vâng.”

Mẹ Phương Trường: “Hình như dạo này Tiểu Hàn đang bệnh thì phải, trường học cũng duyệt cho con bé nghỉ rồi, con đi thăm nó luôn nhé.”

Phương Trường: “Con bé sao vậy?”

Mẹ Phương: “Nghe nói con bé bị cảm mạo thôi, nhưng không biết tại sao mà mãi không khỏi.”

Phương Trường: “Mãi không khỏi? Đã bao lâu rồi hở mẹ?”

“Chắc cũng phải hơn nửa tháng rồi.”

Phương Trường lo lắng hỏi dồn: “Nghiêm trọng không ạ?”

“Không hẳn, chỉ không rõ vì sao mà ngày nào cũng buồn ngủ. Con bé xin nghỉ học cũng vì nguyên do này đó, nghe nói lần trước Tiểu Hàn gục xuống giữa lúc ăn cơm luôn. Thầy cô thấy tình trạng của con bé không ổn cho lắm, thế là cho con bé về nhà dưỡng bệnh.”

“Vậy con chuẩn bị đi thăm Tiểu Hàn ngay đây.”

Phương Trường đem quà tới biếu cậu mợ, xong vào thẳng vấn đề luôn: “Tiểu Hàn sao rồi ạ?”

Cậu Phương Trường thở dài: “Vẫn cứ vậy thôi, có vẻ bệnh tình của Tiểu Hàn không rõ ràng cho lắm, không ho không sốt, cả ngày chỉ uể oải buồn ngủ. Làm gì cũng có thể ngủ, ăn cơm, rửa chén hay xem TV nó vẫn có thể thiếp đi được.”

Mợ tiếp lời chồng: “Đúng vậy, mới hôm qua thôi đó con. Tiểu Hàn nó kêu không thoải mái, muốn đi tắm, kết quả không lâu sau mợ nghe tiếng loảng xoảng trong đó. Gõ cửa mãi không thấy mở, mợ hoảng quá lao vào thì thấy con bé đang ngủ trên sàn.”

Phương Trường: “Ngay cả lúc tắm cũng có thể ngủ? Cậu mợ cho con bé đi khám chưa? Có điều gì lạ không?”

Mợ Phương Trường: “Chúng ta đưa con bé tới bệnh viện thì bác sĩ kêu không có vấn đề gì, khả năng chỉ là cảm mạo nên mới dẫn đến buồn ngủ. Trước đây cũng từng có trường hợp như vậy.”

Phương Trường: “Không nhiễm bệnh gì là tốt rồi.”

Mợ: “Con cứ ngồi xuống trước đã, mợ đi xem con bé đã tỉnh chưa, tỉnh rồi thì gọi con bé ra chơi cùng con nhé.”

Phương Trường: “Không cần đâu ạ, không cần đánh thức con bé đâu.”

“Cứ yên tâm, con bé đã dặn mợ rồi, nếu con đến thì gọi nó dậy. Lúc đó con bé vẫn còn tỉnh táo lắm, tinh thần cũng không tệ, chắc sẽ sớm ổn thôi.”

Nói rồi mợ chạy tới cửa phòng Tiểu Hàn.

Cửa vừa mở ra, cả người con bé cũng đổ thẳng xuống đất.

May thay Phương Trường nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Tiểu Hàn, tránh cho con bé một kiếp đập đầu xuống đất.

Tiểu Hàn được Phương Trường ôm thì tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ mà dụi mắt: “Phương Trường, anh đến rồi hả?”

Mợ hỏi nhỏ: “Vừa nãy con làm gì mà canh sẵn ở cửa thế?”

Tiểu Hàn: “Mẹ nói Phương Trường đến nên con muốn thay quần áo rồi ra chơi, thế nhưng mới ra tới cửa lại buồn ngủ, không biết từ bao giờ mà tựa cửa thiếp đi luôn.”

À ra là thế, dựa vào cửa ngủ thì đương nhiên khi mở cửa, người sẽ đổ về phía trước.

Phương Trường dìu Tiểu Hàn về giường, dém chăn cẩn thận cho con bé. Cậu đứng nhìn một lúc, cuối cùng con bé cũng ngủ yên.

Phương Trường cười với mợ mình, ý rằng mợ đừng gọi Tiểu Hàn dậy, rồi quay người khép cửa phòng, ra ngoài.

Kỳ thực ngay từ lúc Phương Trường đỡ Tiểu Hàn thì đã nhận ra con bé có điểm rất bất thường.

Trúng gió cảm mạo gì chứ, rõ ràng là Tiểu Hàn trúng độc rồi!!!

Khí tức trong người hỗn loạn, linh khí yếu ớt, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh không đều, hơn nữa sinh khí của con bé cũng rất yếu. Tất cả những yếu tố lẽ ra phải cân bằng thì đã thành mớ hỗn độn, con bé không hề ổn như lời bác sĩ nói.

Ngay cả mợ Phương Trường cũng không tin lời bác sĩ cho lắm.

“Phương Trường à, mợ từng thấy trên TV cũng có căn bệnh tương tự, hình như là *chứng ngủ rũ. Con nói xem, có phải Tiểu Hàn đang mắc cái chứng bệnh quái lạ này không? Đúng là cảm mạo sẽ buồn ngủ, nhưng đâu tới mức 24/24 đều buồn ngủ? Đang làm việc dở cũng buồn ngủ, cơn ngủ tới mà không hề báo trước. Phương Trường, cậu mợ phải làm sao bây giờ?”

Ngủ rũ là một loại bệnh nghe có vẻ không đáng sợ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì vô cùng đáng sợ.

Giả dụ như người bệnh đang leo núi, bơi lội hay đơn giản chỉ là băng qua đường hoặc thái rau, nấu cơm... Nếu người bệnh đột nhiên ngủ khi đang thực hiện những việc này, thì người đó chắc chắn sẽ ngã từ trên núi xuống, chết chìm, bị xe cán qua hoặc đứt tay hay gây ra hỏa hoạn... Hệ lụy của nó không đùa được đâu.

Ý của mợ Phương Trường hiểu, nhưng cậu biết rõ đây không phải chứng ngủ rũ hay cảm mạo gì cả, căn bản là Tiểu Hàn đã bị trúng độc!! 

Phiền toái càng thêm phiền toái, Phương Trường biết Tiểu Hàn trúng độc, nhưng cậu không biết con bé bị trúng loại độc nào.

Tranh thủ lúc cậu mợ không chú ý, Phương Trường móc ra lọ linh dược giải độc từ kho phòng livestream. Cậu mượn cớ rót nước cho Tiểu Hàn rồi vào thăm con bé, sau lén cho con bé uống lọ linh dược đó.

Vô dụng. 

Khí tức trong cơ thể của Tiểu Hàn vẫn vô cùng hỗn loạn, linh dược cậu cho con bé uống hoàn toàn không có tác dụng.

Độc dược này không đơn giản.

Ngay tức khắc, Phương Trường gọi điện thoại cầu cứu boss đại nhân.

Chuông chưa reo bao lâu thì Lệ Minh Viễn đã bắt máy.

Hôm nay có vẻ tâm trạng boss đại nhân rất khá, giọng điệu vui vẻ thế cơ mà: “Sao vậy em? Muốn tôi tới đón em phải không? Hay muốn giới thiệu người nhà của em cho tôi biết?”

Phương Trường: “Không ạ, là như thế này, có vẻ em gái em trúng độc, nhưng em không biết đó là loại độc nào.”

Lệ Minh Viễn: “...”

“Vậy hả?” Lệ Minh Viễn trầm ngâm phút chốc, sau giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn: “Vậy em bật video đi, rồi trao quyền hạn điều khiển robot cho tôi để tôi xem tình trạng của con bé.”

“Vâng” Phương Trường nhanh chóng mở quyền hạn cho Lệ Minh Viễn.

Điện thoại này có khả năng quét đồ vật và xuất dữ liệu về những đồ vật đó.

Lệ Minh Viễn vừa nhìn dữ liệu đã có thể đưa đến kết luận luôn: “Loại độc này không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng cũng không dễ giải.” 

Phương Trường: “Sao vậy ạ?”

Lệ Minh Viễn: “Có vẻ cô bé đã vô tình gặp phải một loại cây chứa độc dược rơi ra từ thế giới khác. Cây độc này rất đặc biệt, trong bán kính 200 mét xung quanh đó sẽ có giải dược, kiếm nó rồi ăn là sẽ giải được độc.”

Phương Trường: “Vậy sao anh nói nó khó giải?”

Lệ Minh Viễn: “Bởi loại cây độc này cùng giải dược của nó đã tuyệt chủng ở rất nhiều thế giới.”

Hóa ra khó giải là thế này. Cậu hỏi tiếp: “Trên thương thành cũng không bán giải dược luôn?”

Lệ Minh Viễn: “Không.”

Ngưng một chút, hắn nói tiếp: “Loại độc này không có giá trị gì, hơn nữa điều kiện sống của nó rất khắc nghiệt nên cũng dần tuyệt chủng ở rất nhiều thế giới. Độc dược dễ giải thì người ta cần làm gì? Coi như có trúng độc thì chịu khó đi thêm mấy bước là giải được rồi.”

Phương Trường sốt ruột: “Liệu chúng ta có thể tìm ra một thế giới tồn tại giải dược không?”

Lệ Minh Viễn: “Để tôi đi hỏi giúp em. Trước đó em chịu khó đi tìm nguồn gốc cây độc mà cô bé đó gặp nhé. Xưa nay loại độc dược này chưa từng xuất hiện trong thế giới của chúng ta đâu.”

Phương Trường liên tục đồng ý, cậu cúp điện thoại.

Tiểu Hàn càng dễ ngủ bao nhiêu thì càng khó dậy bấy nhiêu.

Phương Trường bỏ ra rất nhiều công phu mới khiến Tiểu Hàn khẽ hé mắt, cô bé dụi dụi rồi hấp háy mi như đáp lại cậu.

Phương Trường: “Em chịu khó tỉnh một chút, anh có chuyện quan trọng muốn hỏi em.”

Tiểu Hàn dụi mắt: “Sao vậy?”

“Từ khi nào mà em bắt đầu thấy buồn ngủ bất thường như vậy? Em có nhớ gì không?”

Tiểu Hàn: “Dạ...? Hình như là... Anh để em nghĩ đã.”

Phương Trường im lặng cho cô bé tập trung nghĩ.

Chẳng ngờ mới một phút sau, Tiểu Hàn đã nhắm mắt ngủ tiếp.

Phương Trường: “...”

“Tỉnh lại, tỉnh lại ngay cho anh! Con bé này, đừng ngủ nữa, Lưu Hiểu Hàn, Tiểu Hàn à...”

Tiểu Hàn: “Anh đừng ồn... Đừng ồn... Đừng...”

Phương Trường dịu dàng dỗ Tiểu Hàn nhưng đều thất bại. Con bé càng ngủ thì càng miễn dịch với âm thanh của Phương Trường, thật sự rất khó tỉnh.

Người ngủ bị hành hạ tới thảm, người đi đánh thức cũng chẳng khá hơn là bao. Bí quá hóa liều, Phương Trường hít sâu một hơi, ghé sát tai Tiểu Hàn rồi dùng hết sức bình sinh mà hét.

Tiểu Hàn bị tiếng hét của Phương Trường làm cho sợ hết hồn.

Nháy mắt, con bé hốt hoảng bật dậy, ngã từ trên giường xuống.

Cái mông rớt phịch xuống đất.

Tiểu Hàn khẽ hé mắt, cố lắm mới phân biệt được tình huống hiện tại.

“Cái gì vậy? Sao thế? Vừa nãy ai đang gọi em?”

Phương Trường đỡ Tiểu Hàn đang ngã sóng soài ngồi dậy: “Là anh gọi, em nhớ lại đi.”

Đang đỡ Tiểu Hàn, Phương Trường thấy cánh tay mình dần nặng. Con bé đang ngoan cố dựa vào tay cậu rồi mơ màng, bắt đầu ngủ thiếp đi.

Có chút không đành lòng, nhưng Phương Trường bắt buộc phải lay con bé dậy.

Bị lung lay điên cuồng như vậy, cuối cùng Tiểu Hàn cũng tỉnh lại. Cô bé ai oán bố thí cho Phương Trường một cái liếc mắt.

Phương Trường: “Em nghĩ kỹ lại đi, chuyện này rất quan trọng đó.”

Tiểu Hàn: “Em bị cảm thôi mà... Oáp... Đâu có liên quan gì tới anh cơ chứ —— “

Nhìn Tiểu Hàn sắp gục luôn ra đất, Phương Trường quen tay dựng cô bé dậy: “Tỉnh lại đi, em nói xong rồi cho em ngủ.”

Lưu Hiểu Hàn híp mắt, mãi mới nhớ lại được: “Hình như ở trường học... Em đang đi dạo thì đột nhiên buồn ngủ, buồn ngủ tới mức không mở mắt ra nổi.”

Phương Trường: “Vậy trong lúc đi dạo thì em có phát hiện ra chuyện gì đặc biệt không? Tỷ như có ai đó tặng cho em một bó hoa? Hay cọng cỏ gì đó?”

Tiểu Hàn: “Đâu có ai đưa tặng em hoa cỏ gì...”

“Gần như thế thôi, nhưng em có ấn tượng gì với cây cỏ xung quanh không?” 

Lưu Tiểu Hàn: “Cây cỏ... Không... ” 

Phương Trường: “Em suy nghĩ kỹ đi!”

Tiểu Hàn: “... A đúng rồi, hình như là có. Bạn đó nói đóa hoa trắng ấy rất đẹp, thế là em ngắt một đóa mang về.”

Phương Trường: “Hoa? Đóa hoa đó như thế nào?” 

Lưu Tiểu Hàn: ” Quên mất rồi... “

Phương Trường: “Người bạn đó là ai?”

Tiểu Hàn: “Người bạn đó... Chính là người đó...”

Phương Trường: “Ai?”

Chưa kịp nghe đáp án thì cô bé đã vội đi gặp Chu Công rồi.

Phương Trường đành bó tay, chào tạm biệt cậu mợ rồi ra về với chút manh mối ít tới mức đáng thương này.

Cậu đi thẳng tới trường học của Tiểu Hàn, xem có tìm thêm được chi tiết nào giá trị hơn không.

Đến mới biết trùng hợp là bạn cùng phòng của Lưu Hiểu Hàn cũng xin nghỉ.

Nguyên nhân xin nghỉ cũng là cảm mạo dẫn đến buồn ngủ nghiêm trọng.

Phương Trường chẳng còn manh mối nào nữa nên chỉ đành tìm đến phòng ngủ ký túc xá của Tiểu Hàn trước.

Xem xét mọi mặt, Phương Trường muốn đích thân tới phòng của các cô bé nhìn xem còn dấu tích kỳ lạ nào lưu lại hay không, cậu nhanh chóng gọi hỏi thăm bạn cùng phòng của Tiểu Hàn, rất nhanh đã được đồng ý.

Phòng ngủ này tính cả Tiểu Hàn thì có 4 người. Bốn người bệnh hai, hai cô bé còn lại không khỏi thấy cảnh trống vắng, buồn bã. Hai cô bé vừa nghe có Phương Trường tới đây liền giật nảy mình, tưởng rằng bệnh của cô bé đã nghiêm trọng tới mức người nhà phải đến thu dọn đồ đạc luôn rồi.

Phương Trường: “Không phải đâu, là em ấy muốn nhờ anh tới lấy đồ thôi.”

Bạn cùng phòng: “Vậy à, thế thì anh cứ nói một tiếng với bảo vệ cùng dì quản lý là lên được.”

Phương Trường được dì quản lý cho lên, vừa tới cửa phòng đã thấy một cô bé đang chăm cây. Có vẻ cô bé này tan học sớm nên về phòng tưới nước cho mấy chậu cây xanh biếc bên bệ cửa sổ. 

Thời điểm Phương Trường gõ cửa là cô bé đang đưa lưng về phía cửa mà tưới nước, thế là cậu làm cô bé sợ hết hồn.

Trước đã từng nói, sau khi Phương Trường thành công Trúc cơ thì tướng mạo cũng đẹp đẽ hơn hẳn. Vì cho bớt phải gặp phiền phức không cần thiết, lúc nào ra đường cậu cũng chơi hẳn một cặp kính râm bự tổ chảng.

Đeo kính râm đi ngoài đường thì bình thường, chứ lúc vào nhà thì hơi đáng sợ đó nha!!

Con gái nhà người ta vừa nói hai tiếng “Vào đi” đã có một người đàn ông đeo kính đen xộc thẳng vào, không sợ mới lạ. 

“A a a a a!!”

Phương Trường vội vã tháo kính râm xuống, “Đừng sợ, anh là anh trai của Tiểu Hàn đây, lúc nãy anh có gọi điện báo trước cho em rồi đó.”

Cô bé cùng phòng: “À  —— vâng ạ! Chào anh. ” 

Phương Trường ngượng ngùng cười: “Rất xin lỗi, quấy rầy em rồi.”

Cô bé nhìn Phương Trường mà sững sờ, không nghĩ khuôn mặt giấu sau chiếc kính râm dày cộp đó lại đẹp tới mức này. Cô hấp háy mắt, cưỡng ép mình phải rời mắt khỏi khuôn mặt đó cho bằng được.

Đã rời được mắt, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng hiền hòa hơn hẳn.

Phương Trường nhìn đống đồ đạc bừa bộn trên giường lẫn bàn học của Tiểu Hàn, cậu cười trừ với cô bé kia: “Em cứ bận việc của em đi, anh sẽ tự tìm, anh không phiền em nữa.”

Cô bé bạn cùng phòng: “... Vâng, không phiền đâu ạ! Không phiền chút nào hết.”

Thấy toàn bộ lực chú ý của Phương Trường đang tập trung vào đống đồ kia, cô bé đặt bình tưới xuống, lại gần cậu hỏi chuyện: “Anh là anh của Tiểu Hàn hả? Thân thích?”

Phương Trường vừa nhìn đống đồ vừa trả lời cô bé: “Đúng, là thân thích của cô bé.”

Cô bé: “À thì  —— anh bao tuổi rồi?”

Phương Trường: “Anh hơn hai mươi rồi. Bạn học à, Tiểu Hàn nói cô bé có một đóa hoa màu trắng rất đẹp, em có thấy ở đâu không?” Đồ đạc của Lưu Hiểu Hàn từng dùng sẽ lưu lại khí tức rất đặc biệt, nên chắc chắn đóa hoa kia sẽ phải từng xuất hiện đâu đây.

Cô bé cùng phòng: “Em cũng không rõ lắm... bạn ấy bị bệnh đã lâu. Anh nói đóa hoa trắng gì cơ?”

“Là một đóa hoa rất đặc biệt, rất thơm.”

Cô bé cùng phòng cẩn thận nhớ lại: “Rất thơm —— ” nói rồi cau mày: “À, anh vừa nói thế thì em nghĩ ra rồi, đúng là có một đóa hoa như vậy, là Tiểu Hàn và Miêu Miêu hái được, bảo là muốn làm một chiếc kẹp sách bằng hoa khô.” 

Đúng nó rồi!

Phương Trường kích động, ngoái đầu lại cười với cô bé: “Được rồi, cảm ơn em.”

Cậu vội vàng nhanh chóng tới bàn học, rút ra một cuốn từ điển rồi vội lật từng trang mà tìm kiếm đóa hoa trắng kia.

Phương Trường chơi với Tiểu Hàn từ thời cởi truồng tắm mưa nên hiểu cô bé khá rõ. Cô bé cùng phòng nói làm kẹp sách bằng hoa khô là Phương Trường biết ngay Phương Trường làm cho cuốn sách nào.

Quả nhiên trong cuốn từ điển có kẹp đóa hoa trắng kia.

Chỉ mới khẽ mở trang sách mà hương thơm đã nồng nặc tỏa ra trong không khí.

Ngay cả cô bé đang đứng xa xa kia cũng phải thốt lên ca ngợi: “Thơm quá!”

Phương Trường sợ cô bé gặp nguy hiểm, bèn dùng linh lực bao lấy đóa hoa kia rồi mới dám xem xét.

Hoa này đúng là độc dược, cũng may độc tố nhiễm qua tiếp xúc trực tiếp chứ không dựa vào mùi vị, hương sắc.

Phương Trường khép trang sách lại, cầm theo từ điển và thứ gì đó trên bàn “Được rồi, anh đã tìm được thứ Tiểu Hàn muốn mang về rồi. Cảm ơn em nhé, phiền em quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.