Danh Quyền cuối cùng cũng phải chết trong tay Hồ trưởng lão. Mãi Hồ trưởng lão mới chờ được đến ngày hôm nay – ngày chính tay được đâm kẻ thù của mình. Công tâm mà nói thì thành công ấy vẫn là nhờ có Vân Hạ sơn lão tổ Diệu Khê đại danh đỉnh đỉnh đây “tận tâm giúp đỡ”, không thì Hồ trưởng lão cũng chẳng đạt được ý nguyện.
Tuy biết Diệu Khê chỉ tiện tay giúp nhưng Hồ trưởng lão không quan tâm, báo thù xong là nhất quyết kéo sư đệ nhà mình cung kính quỳ xuống, dập đầu với Diệu Khê.
Diệu Khê thong thả kiếm tảng đá lớn rồi ôm lấy Trương Mậu Lâm ngồi lên, y bày ra tư thế bất cần đời, tinh tế gõ ngón tay lên gối hệt như chẳng để ý bất kỳ điều gì xung quanh. Bộ dáng Diệu Khê nhìn nhẹ như mây gió vậy thôi nhưng kỳ thực trong lòng đang nôn muốn chết.
Nếu không phải vừa nãy Diệu Khê thấy cả người Trương Mậu Lâm tức run lên, chỉ chực xồ ra đâm cho Danh Quyền thành tổ ong thì y cũng chẳng mất bình tĩnh đến mức thi pháp khiến cậu mê man rồi thả Hồ trưởng lão cho ông ta động thủ.
Có lẽ bởi Trương Mậu Lâm lớn lên trong môi trường được ngụy trang quá đơn giản, quá đơn thuần nên trong lòng cậu chưa thể phân biệt được hắc bạch trắng đen, chưa thể học được cách khôn khéo đưa đẩy và cũng chẳng học được cách phân biết người tốt kẻ xấu.
Sâu trong tiềm thức, sâu trong nhân sinh, Danh Quyền vốn là người Trương Mậu Lâm kính như cha như thầy, như ân nhân cứu mạng, như người chỉ dẫn cho cậu bước những bước đi đầu tiên.
Sau ngày hôm nay, toàn bộ nhân sinh quan của cậu đã bị đạp đổ.
Ân nhân cứu mạng lại chính là thủ phạm gián tiếp hại chết cha mẹ cậu, trực tiếp tàn sát làng của cậu.
Nếu tình cảnh này rơi vào người khác thì chắc chắn người đó sẽ rất khó tiếp thu và dần đánh mất đi nhân tính, rồi dần dà sẽ tìm đủ mọi cách tiêu cực để phát tiết.
Nhưng đối với Trương Mậu Lâm thì khác, trong lòng cậu đã tỏ một con đường.
Cậu biết ơn, nhưng vẫn xoắn xuýt rất muốn trả thù.
Cục đá thì vẫn là cục đá, năm tháng mãi không đổi.
Đúng vậy, Trương Mậu Lâm chính là cục đá đó, một cục đá vừa ngoan cố vừa bướng bỉnh nhưng lại nói ít làm nhiều. Đã ngoan cố mà tiếp thu thì chẳng đáng để nói, nhưng Trương Mậu Lâm ngoan cố theo kiểu đã nhận định việc gì rồi thì cho dù có đầu rơi máu chảy, có biết phía trước là rọ đang dụ dỗ thì vẫn nhất quyết chui vào. Cục đá này ngốc nghếch là vậy nhưng cũng rất đỗi ngây thơ, đã tin vào điều gì thì quyết tâm làm bằng được, mặc cho bão táp mưa sa, mặc cho dầm mưa dãi nắng.
Diệu Khê đứng một bên nhìn Trương Mậu Lâm đang run rẩy, hai mắt đỏ quạch như muốn xông tới cắn chết Danh Quyền thì không biết nên làm thế nào cho phải. Y biết ý định của Trương Mậu Lâm, còn biết rất rõ nên mới lo lắng sự việc hôm nay sẽ làm ảnh hưởng tới con đường tu luyện của cậu trong tương lai.
Diệu Khê nghĩ là làm, y xông lên trói gô Danh Quyền lại thành khúc bánh chưng. Vừa trói Danh Quyền, y vừa thẳng tay đánh bất tỉnh Trương Mậu Lâm rồi ôn nhu đem người đặt sang một bên, liếc mắt ra hiệu cho hai tên một quỳ một đứng bên kia.
Đến khi Trương Mậu Lâm mơ màng tỉnh giấc thì cục diện đã thành ra thế này.
Nhìn Hồ trưởng lão quỳ trên đất y thực sự rất khó chịu.
Đương nhiên không phải vì khách khí, y khó chịu là vì chỉ là tiện tay giúp thôi mà mấy tên này làm như y cố tình giúp phe Chính đạo đòi lại công bằng vậy.
Đối với người lấy phiền phức của Chính đạo làm vui như Diệu Khê mà nói thì chuyện này không thể nào chấp nhận nổi.
Diệu Khê chờ Hồ trưởng lão dập đầu xong rồi lên tiếng đuổi người: “Được rồi, cút ngay đi.”
Hồ trưởng lão hận Danh Quyền, nhưng ông thật tâm yêu Vân Môn phái, yêu cái nơi mà sư phụ ông từng đấu tranh để bảo vệ.
Bây giờ Danh Quyên đã chết, bớt đi một con sâu mọt thì chắc có lẽ môn phái sắp tàn lụi kia vẫn có thể cứu được. Ôm niềm tin mới này, Hồ trưởng lão nhất định phải về chủ trì đại cục.
Ông biết con đường này sẽ rất khó đi. Trước khi Danh Quyền chết, nội bộ Vân Môn phái đã bị Ác trùng ăn mòn, cơ hồ không còn ai tỉnh táo. Hiện tại vấn đề Ác trùng đã được giải quyết nên thời điểm này là cơ hội phục hưng tốt nhất. Căn cơ các đệ tử vẫn còn nhưng ai cũng bị phá thành thân tàn ma dại, muốn phục hồi sẽ phải cần một quá trình thật dài, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Hồ trưởng lão một lòng một dạ với Vân Môn phái, nói gì thì nói chứ nơi đó vẫn là nhà của ông ta. Ông nhạy cảm nhận ra Diệu Khê đang rất thiếu kiên nhẫn, sau khi liếc mắt nhìn đệ tử Trương Mậu Lâm nhà mình đang ngủ say trong lòng y thì ông cũng không quản linh tinh nữa. Hồ trưởng lão điềm tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra, ông ta nhẹ nhàng đứng dậy cáo từ, cả quá trình không hề đề cập tới Trương Mậu Lâm câu nào. Nghiễm nhiên ông đã đem tên đệ tử nhỏ nhà mình gả ra ngoài rồi. Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ông quản làm gì nữa cho mệt đầu cơ chứ.