Phong Lưu - Anna Nguyễn

Quyển 2 - Chương 16: Như thế nào yêu?



Việc đầu tiên làm sau khi thức dậy là đi kiểm tra sức khoẻ của đám người Đông Li Duệ Phàm, cũng còn may hắn không bị nặng, sức khoẻ lại tốt nên chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể ổn. Số thuốc Tư Đồ Ngạo mang theo là là thuốc mà bà bà cho nàng lúc xuống núi, số lượng có hạn nên chỉ có thể dùng trên người tên họ Đông đó, ai kêu hắn là đại nhân vật cơ chứ, những tên tiểu tốt còn lại thì đành cáo lỗi vậy, vì vậy cho nên cứ qua một ngày số lượng người chết đi không ít.

- Ngươi thấy trong người tốt hơn chưa?

Tư Đồ Ngạo vừa hỏi thăm vừa đem chén cháo trắng tới bên giường Đông Li Duệ Phàm. Hôm qua biết được bọn họ có đem lương thực tới đây cứu tế người dân, hiện tại vẫn còn một ít. Sáng sớm nàng lấy số nước sạch còn lại của mình đem ra nấu cho hắn nồi cháo, lại sợ mấy tên kia tay chân không sạch sẽ, cứ mang mầm bệnh truyền qua truyền lại nên phải tự mình ra tay.

Duệ Phàm chống người ngồi dậy, nghe thấy mùi thức ăn, bụng hắn cũng cồn cào.

- Hôm qua uống thuốc xong đã cầm lại.

- Vậy được rồi. Ngồi dậy húp cháo đi rồi lại uống thuốc.

Duệ Phàm chuẩn bị xúc động trước sự ân cần của Ngạo nhưng nhìn vô chén cháo liền tắt luôn cảm xúc… thứ quỷ gì mà toàn nước không vậy trời.

Tư Đồ Ngạo nhìn hắn xem thường, mở lượng hải hà giải thích.

- Ngươi liên tục nôn mửa trong nhiều ngày cũng giống như việc bị bỏ đói trong nhiều ngày, trước phải húp nước cháo, tránh để cơ thể không tiếp nhận lại bị đào thải.

- Ừm… đa tạ.

Nhìn thấy ta hắn vô lực cầm chén cháo nóng, Tư Đồ Ngạo phiền muộn, đoạt lại bát cháo, tự mình xuất thủ để đỡ mất thời gian. Đợi khi hắn ăn xong lại cho hắn uống một viên thuốc rồi mới căn dặn:

- Ngươi cứ ở trong phòng tịnh dưỡng, ta đặt sẵn bên giường một chén cháo, cứ qua một canh giờ lại tiếp tục uống, không muốn cũng phải uống để bổ sung nước.

- Ân. - Duệ vương gia ngoan ngoãn gật đầu.

- Ta đi ra ngoài bắt đầu công việc chữa bệnh, cần phải có người trợ giúp.

Duệ vương gia hiểu ý, đem lệnh bài giao tới cho nàng. Tư Đồ Ngạo để cho hắn nghỉ ngơi, một mình đi ra ngoài chiến đấu với dịch bệnh. Thân người mảnh khảnh, dáng người thẳng tấp của nàng vừa khuất, Đông Li Duệ Phàm cảm thấy rất an ổn, tất cả gánh nặng đều buông xuống, yên tâm nghỉ ngơi.

Tư Đồ Ngạo quay lại cổng thành, lập tức lệnh cho lính canh bên ngoài đi đến các khu vực lân cận thu mua tất cả vôi, phèn chua, rượu, lương thực, thuốc chữa bệnh, vải sạch… Trong lúc đó, nàng tập hợp tất cả người dân trong thành đến, phân loại bệnh tình, tiến hành cách li đối với từng loại bệnh và mức độ nhiễm bệnh. Mặc khác, lệnh cho binh lính đi tập hợp tất cả thùng gỗ và đi lấy đá, sỏi, cát phân loại kích thước mang về cho nàng.

Đến quá trưa, những thứ nàng cần đã mang về, Tư Đồ Ngạo bắt tay vào lọc nước bằng phương pháp thẩm thấu qua nhiều tầng đất đá. Nàng đem vôi đổ xuống ao hồ, sông suối, giếng nước để lắng cặn, trong nước và làm bã bùn… ngay cả khu vực nhà ở cũng dùng nước vôi tôi tưới xuống đất. Nhà cửa và các thứ dụng cụ thì được lau chùi bằng rượu, những thứ lau không sạch thì trực tiếp đem đốt. Trong ngoài khử trùng toàn tập.

Kế tiếp nàng bắt mọi người tắm rửa sạch sẽ, kẻ nào không tắm được thì lấy rượu lau người, thay đổi thói quen tắm bồn để chất bẩn không còn tù đọng trong nước rồi lại bám lên cơ thể trở lại. Sau khi tiến hành bốc thuốc chữa bệnh cho từng người, họ dần dần hồi phục. Trong thời gian này cũng may mà có đám người của triều đình và thái y trong cung tới giúp đỡ, nếu không Tư Đồ Ngạo khẳng định là mệt chết người.



Vừa hết bệnh là bọn họ tụ tập ăn mừng, Tư Đồ Ngạo thiệt hết nói nổi, dịch bệnh thì hết nhưng bọn họ vẫn phải tự sinh, tự diệt, đâu có khá khẩm gì hơn đâu.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy? - Duệ vương gia đến bên cạnh.

- Nghĩ xem bọn họ có thể tiếp tục sống trong bao lâu? - Tư Đồ Ngạo

Đông Li Duệ Phàm đen mặt, sao mới vừa tốt lên được một chút hắn liền đem niềm vui của người khác ra đánh gãy vậy chứ? Nhưng mà quả thật Ngạo suy nghĩ không sai, triều đình vì giữ hoà khí với Hiên Viên Quốc nhất định sẽ không ra tay cứu giúp người dân ở đây nữa. Bọn họ nếu không thể tự mình vực dậy thì tình cảnh vừa qua nhất định sẽ tái diễn.

- Ngươi có ý gì không? Có thể giúp cho bọn họ. – Đông Li Duệ Phàm trân cầu ý kiến của nàng.

- Để ta nghĩ thử xem… Hôm trước ta tình cờ phát hiện ra cây lúa ma, mọc rất nhiều trên núi, có thể dùng làm lương thực.

- Lúa ma?

- Là tổ tiên ban đầu của lúa nước bây giờ, nó mọc hoang nên hạt nhỏ, năng suất không cao, ăn không ngon nhưng đem về giã thành bột để tạo ra những món ăn khác thì cũng không tệ.

- Nếu giống lúa đó được chăm sóc tốt thì nhất định chất lượng sẽ được cải thiện.

- Hi vọng bọn họ có thể làm được. Ngươi hãy đem cho họ một số giống vật nuôi để họ nhân giống. Trước khi rời đi, chúng ta giúp họ đào ao nuôi cá, nếu cứ sống dựa vào tự nhiên trước sau gì cũng sẽ cạn kiệt.

- Ngươi suy nghĩ thật chu toàn, ta thay mặt bọn họ đa tạ ngươi.

- Ngươi là cha của bọn họ đấy à? Vớ vẩn. – Tư Đồ Ngạo khinh thường, không biết kẻ nào bày trò làm anh hùng cứu thế, kết quả thành con ma bệnh hoạn.

Đông Li Duệ Phàm bị chọc cười, cái tên này đúng là không thể đối xử theo cách thông thường mà, lúc nào cũng thích xù lông với hắn như vậy…

- Ta hứa với ngươi, khi trở về sẽ nghĩ cách để hỗ trợ bọn họ, không thể công khai thì vẫn có thể âm thầm giúp đỡ.

- Vậy cũng được.

Hắn ngồi lặng yên bên nàng, cẩn thận suy nghĩ tới những cảm xúc trong con người hắn. Ở bên Ngạo hắn được cười, được giận, được nô đùa… không phải giữ hình tượng uy nghi, phong thái tướng lĩnh. Hắn sống thật với bản thân, sống đúng với lứa tuổi của mình, hai mươi tuổi đối với một chàng trai chưa bao giờ được gọi là lớn.

Khi hắn bị bệnh, hắn cảm thấy thật cô đơn, không hiểu sao lại nhớ Ngạo vô cùng. Rất khó tin nhưng Tư Đồ Ngạo bằng xương bằng thịt đã hiện ra trước mặt hắn như một kỳ tích.

Mấy ngày này nhìn Ngạo cứu giúp mọi người lại còn nghĩ cách chăm lo cho cuộc sống sau này của bọn họ, hắn cảm thấy Ngạo thật lương thiện, cảm thấy có một chút ngưỡng mộ đối với Ngạo.

Cuối cùng hắn đưa ra kết luận… Hắn thích Ngạo!



Vài ngày sau đó.

Tư Đồ Ngạo đang rất tức giận, một chân đạp lên ngực Đông Li Duệ Phàm, một bên nắm cổ áo, một bên cầm thanh đao lớn đặt ở trên cổ hắn. Binh lính thì đang vây xung quanh… tình hình hết sức căng thẳng.

- Tư Đồ công tử, ngài mau bình tĩnh lại, có gì từ từ nói… đao kiếm vô tình, ngài không thể mang ra đùa được đâu. – Vị phó tướng đứng ra khuyên can.

- Ngươi không phải nhiều lời, nếu hôm nay hắn không nói cho rõ, ta nhất định phải cho hắn biết tay. – Tư Đồ Ngạo tức giận.

Chẳng là, nàng với hắn đã chia tay ở cổng Tư Địa thành, nàng đi hướng Đông, hắn đi hướng Tây, mỗi người một đường. Tư Đồ Ngạo nghêu ngao đi qua núi, băng qua rừng, thần thanh khí sảng, đón nắng chan hoà… đi hơn nữa ngày thì gặp một hồ nước. Nước từ trong khe đá chảy ra róc rách vui tai, nước trong xanh, trời trong xanh, Tư Đô Ngạo cũng rất nhanh lột hết đồ nhảy ùm xuống tắm. Đang tắm ngon lành, tên Đông Li Duệ Phàm từ trong lùm cây xuất hiện. Hỏi thử có điên không? Đời này Tư Đồ Ngạo thật ghét bị nhìn trộm đang tắm, chính xác hơn là thù nhất bị Đông Li Duệ Phàm xem trộm nàng tắm, còn chưa có quên lần trước bị hắn vũ nhục đâu.

- Bây giờ ngươi có chịu nói hay không??? – Tư Đồ Ngạo nổi đoá.

- Ta không có thấy gì hết! - Duệ vương gia chống chế.

- Ngươi còn dám nói…!!! Ngươi chẳng phải đi rồi hay sao, tại sao lại còn theo ta? - Tư Đồ Ngạo mài răng.

- Ta nghĩ muốn tiễn ngươi một đoạn tới Hiên Viên Quốc. - Duệ vương gia chân thành.

- Ai cần ngươi tiễn?!?!? – Tư Đồ Ngạo như muốn phun lửa.

Đông Li Duệ Phàm thấy hắn tức giận như vậy cũng không dám hó hé, chẳng qua là hắn mới “tình cờ” nhìn Ngạo tắm có hai lần làm gì mà phản ứng ghê vậy? Rồi hắn nghĩ: không lẽ Tư Đồ Ngạo có bệnh khó nói? Hắn nghĩ xong liền xúc động đảo mắt một phen nhìn thử xem sao, chỉ thấy quần áo của nàng vẫn còn chưa mặc chỉnh tề, đai lưng còn chưa thắt lại, nước từ trên tóc chảy xuống làm ướt một mảng lớn trước ngực áo. Ngạo là kẻ chuyên tôn sùng màu đen cho nên cho dù y phục có bị dính sát vào người cũng không bị lộ hàng nhưng kích thước thì hiện ra rất rõ…

Đông Li Duệ Phàm nghĩ ra được một cách khiến Ngạo bớt giận, hắn nhìn nàng cười nịnh nọt, rồi nói:

- Ngươi chắc là luyện tập rất chăm chỉ, nhìn xem… so với trước đây… cơ ngực đều đã hiện lên rồi kìa… rất chắc chắn! - Hắn còn sợ không đủ thuyết phục nên đưa thêm ngón tay cái lên, vẻ mặt rất ngưỡng mộ.

Điên!!! ~

Tư Đồ Ngạo không nói nên lời… chỉ muốn bùng nổ…

Tư Đồ Ngạo đen mặt, cười man nợ:

- Rất tốt có phải không? ~

- Hơn cả tốt! – Duệ vương gia còn chưa có dự doán được cơn bão đang tới, ra sức nịnh nọt.

- Có phải ngươi cảm thấy ăn chay một tháng chưa đủ? Hiện tại ta sẽ giúp ngươi xuống tóc để cho ngươi triệt để thanh tâm quả dục.

- Này… này… ngươi tại sao lại như vậy… ta không muốn…

Mắt thấy Tư Đồ Ngạo xén mất một ngụm tóc của hắn, lúc này hắn mới chân chân thật thật biết rằng: Tư Đồ Ngạo, tuyệt không nói chơi!

Hắn điên cuồng vùng vẫy thoát ra, chạy té khói…

Tư Đồ Ngạo vác đao dí theo, khuôn mặt điên cuồng…

- Hôm nay ta phải biến ngươi thành hoà thượng!!! – Tăng tốc độ, đao giơ cao hơn.

- Không được… không được… tuyệt đối không được…!!! – Không ngừng tăng tốc hơn.

- Làm quái gì không được? – Điên cuồng

- Bởi vì… - Duệ vương gia ngập ngừng.

- Bởi cái con khỉ! Nguỵ biện!

- Ta không có nguỵ biện!

Tự nhiên nghe tới câu này, hắn đứng phắt lại, quay người lại phía sau. Tư Đồ Ngạo không kịp thích ứng với sự thay đổi của hắn nên đâm sầm vào ngực hắn.

- Tên khùng này, tự nhiên lại dừng lại!

Tư Đồ Ngạo quát hắn, tay buông đao, xoa xoa cái mũi đỏ, không biết gãy mũi chưa đây?

- Ngươi không được cắt tóc ta, ta không thể làm hoà thượng! – Nghiêm túc khẳng định.

- Lý do??? - Vẫn đang xoa xoa mũi, mặt ngờ nghệch.

- Tại vì ta thích ngươi!

Nói xong, rất tự nhiên cúi xuống đặt một nụ hôn lên má Ngạo.

Oanh!

Tư Đồ Ngạo đứng ngay đơ, chẳng kịp hiểu ra cái mô tê gì. Một lúc sau, khuôn mặt nóng rang, chẳng biết như thế nào lại quay đầu cắm cổ chạy: Đồ biến thái đại sắc lang Đông Li Duệ Phàm!!!



Binh lính không hiểu như thế nào mà hai người họ: Duệ vương gia và Tư Đồ Ngạo lại trở nên như vậy? Ban đầu gặp nhau còn điên cuồng nháo động, hiện tại thì yên lặng tới rợn người. Cả đoàn binh lính đi trong rừng lại toàn chỉ nghe tiếng dấu chân ngựa với tiếng gió, không khí trong lành như vậy tại sao lại nghe như có mùi kinh dị vậy nhỉ?

Mắt thấy cổng thành đang hiện ra trước mắt, lòng Đông Li Duệ Phàm càng lúc càng dao động kịch liệt. Không lẽ chuyện hắn bày tỏ với Ngạo cứ như vậy mà im lặng cho qua? Hắn không cam tâm… nhưng không có gan nhắc lại.

- Tới rồi! – Tư Đồ Ngạo

- Ừ, tới rồi! - Hắn máy móc lặp lại

- Ngươi… - Cả hai đồng thanh

- Ngươi nói trước đi! - Lại đồng thanh

- …

- Ngươi đi đường cẩn thận. – Đông Li Duệ Phàm nói xong muốn cắn lưỡi, tự mình lại đi ra lệnh tiễn khách.

- Ân! Chuyện ngươi nói với ta… ưm… chuyện đó… cái chuyện lúc ở bờ hồ, ngươi thật lòng sao? – Tư Đồ Ngạo ấp úng hỏi.

Đông Li Duệ Phàm gật gật.

- Vậy ta hỏi ngươi… Nếu ta không phải là nam nhân, ngươi… có còn cảm thấy như vậy hay không? Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời ta. – Tư Đồ Ngạo nghiêm túc.

Tư Đồ Ngạo đã suy nghĩ suốt đoạn đường đi, nàng quả thật đối với Đông Li Duệ Phàm có chút cảm tình đặc biệt nếu không thì sao lúc nghe hắn bị bệnh liền trở nên lo lắng như vậy? Nàng cũng đâu có thực sự ghét hắn, nếu không làm sao có thể suốt ngày giáp mặt hắn, rõ ràng là lúc nào cũng thích trêu chọc hắn, kiếm chuyện với hắn. Nhưng, cái đáng lo ở đây là, hắn thích nàng khi nàng là một nam tử, vậy nữ nhân thì như thế nào? Nàng rất muốn biết câu trả lời của hắn.

Đông Li Duệ Phàm không biết ý Ngạo nói là như thế nào, hắn cẩn thận suy nghĩ một phen: Nếu Ngạo không phải nam tử thì sao?

Hắn thích bản tính con người nàng thẳng thắn bộc trực, ngang tàn, phóng khoáng,... Vậy nếu Ngạo không phải là nam tử mà là nữ nhân… khẳng định là nàng sẽ giống với những nữ nhân khác, ôn nhu hiền thục, công dung ngôn hạnh. Như vậy hắn có thể gặp nàng không? Hắn có thể thích nàng không? Có lẽ câu trả lời là… không!

Có lẽ lúc này Đông Li Duệ Phàm còn suy nghĩ chưa kỹ hoặc có lẽ tình cảm của hắn vẫn còn chưa rõ ràng; một nguyên nhân khác là do hắn đã hai lần trông thấy Ngạo tắm nên hắn mới dám khẳng định Ngạo tuyệt đối không phải là nữ nhân vì vậy hắn đã đưa ra câu trả lời:

- Ta thích ngươi vì ngươi là một nam nhân!

Lúc đó không biết có phải là hắn đã nhìn lầm hay không, hắn trông thấy ánh mắt thất vọng của Ngạo. Câu trả lời của Ngạo vẫn còn vang vang trong đầu hắn:

- Có lẽ ngươi chưa thực sự hiểu tình yêu là gì? Hoặc có lẽ thứ tình cảm đó chưa phải là thứ tình cảm mà ta mong muốn. Cho nên, ngươi hãy quay về đi!

Nàng nói xong liền quay đầu đi thẳng một đường, bỏ lại hắn một sự trống trải không thể bù đắp. Rốt cuộc tình yêu là gì? Tại sao tình yêu của hắn dành cho Ngạo lại không phải là thứ tình cảm Ngạo mong muốn?

Đông Li Duệ Phàm trở về, mãi sau này khi gặp lại nàng, hắn mới hiểu rằng mình ngu xuẩn ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.