Sáng sớm tinh mơ, Tư Đồ Ngạo bị tiếng gõ
cửa lay tỉnh. Ra là mỗ hoàng đế đem quân tới “áp tải” nàng vào cung, hôm nay là ngày diễn ra yến hội. Dưới sự thúc giục của tiểu công công, Tư
Đồ Ngạo rất không tình nguyện rời bỏ chăn bông gối gấm, lần mò đi rửa
mặt, miệng không ngừng lèm bèm chửi rủa: “Tiệc tùng cái quái gì mà gà
còn chưa gáy đã dựng đầu người khác dậy, tên yếu sinh lý thật không có chuyện gì làm hay sao? Điên khùng, vô tri, rãnh rỗi sinh nông nổi...”
Tư Đồ Ngạo mang theo cây đàn guita cùng một chiếc ghế đẩu cao thường
dùng để ngồi chơi đàn guita. Đã mang tiếng đi biểu diễn cũng nên làm sao cho dễ nhìn, không lẽ đứng đàn? Càng không thể ngồi ghế có hai tay vịn, vướng víu làm sao đàn được?
Suốt dọc đường, Tư Đồ Ngạo an vị trong kiệu, nhắm mắt dưỡng thần... đánh cờ cùng Chu Công. Cỗ kiệu đi qua nơi nào nàng cũng không biết, đến khi
dừng lại, nàng mới mở mắt chui ra.
Tiểu công công dẫn đường đi qua nhiều hành lang, qua nhiều ngã rẽ, lầu
các, cung điện uy nghi tráng lệ... vừa xa lạ lại vừa thân thuộc với Tư
Đồ Ngạo. Nàng chợt nhớ tới người thân của nàng, không phải là kiếp trước mà là kiếp này. Trải qua một lần chuyển kiếp, nàng bắt đầu tin vào
duyên số, tin tưởng rằng thân thể cha mẹ ban cho chỉ là tạm bợ. Chết,
đồng nghĩa duyên phận của nàng cùng người thân đã hết. Thời gian sẽ xóa
nhòa mọi thứ, mẹ và em gái của nàng đều có số phận của họ, nàng phải học cách quên đi thôi.
Kiếp này của nàng lại bắt đầu với những mối tơ duyên mới. Ở đây nàng có
mẫu hoàng, có phụ hoàng, có hai vị ca ca, còn có một nhũ mẫu... mà nàng
lại bỏ đi. So ra nàng thật giống như đứa trẻ bất trị, cổm tiền gia đình, bỏ nhà đi bụi. Thời gian qua đi lại càng không dám trở về, quay về thể
nào cũng bị trách phạt một phen, sau đó thì sao? Không phải là kế thừa
vương vị, rồi bó gối một chỗ, sáng sáng thượng triều tối tối phê duyệt
tấu chương hay sao? Thôi thì chơi đủ rồi hẵn tính!
Ba nhân ảnh đồng thời quay mặt lại, thấy Ngạo đang đến. Thân hình không
tính là cao to nhưng dáng người thẳng tắp, bước chân rộng, tiêu soái.
Hắn, một thân hắc bào thêu nổi những đóa hoa Mạn Châu Sa ủy mị trên viền áo và tà áo, màu vàng kim quang nổi bật trên nền đen huyền bí, cực phẩm ưu mỹ. Đầu đội kim quang đính huyết ngọc, lưng đeo đai ngọc, tay cầm
chiết phiến họa đại bàng tung cánh mạnh mẽ. Tổng thể trông hắn vô cùng
phong hoa tuyệt đại.
- Ngạo đệ hảo! – Công Tôn Trường Khanh
- Ngạo! – Dạ Lâm Vũ
- Ngươi thật hảo tuấn tú nga. – Tử Huân trầm trồ
- Thất vương gia, ngài không cần cứ gặp ta là trêu chọc, da mặt ta rất mỏng nha. – Tư Đồ Ngạo
- Phải không? Da mặt ngươi mỏng mà đi bao nuôi nam sủng, dạo chơi thanh
lâu? Cơ hồ tên tuổi của ngươi nổi danh khắp kinh thành rồi. – Tử Huân
híp mắt trêu chọc.
- “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*”, có gì là không tốt. – Tư Đồ Ngạo
(*Dạo chơi chốn hương sắc, một nhành lá cũng không vươn đến lòng)
- Không nghĩ tới ngươi còn một mặt phong lưu như vậy. – Dạ Lâm Vũ
- Ngạo đệ, đệ cũng thật là... - Công Tôn Trường Khanh cười, chỉ chỉ ngón trỏ, sủng nịnh.
Mọi người mãi cười nói không để ý Ngũ vương gia Đông Li Duệ Phàm đang
đến gần. Hắn hôm nay cũng diện một bộ cẩm bào cực đẹp cộng với khí chất
mãnh nam cuồng ngạo, đi đến đâu cũng khiến cho người ta có cảm tưởng
phong cuồng bảo táp, chẳng khác Hỏa Thần là bao.
- Tham kiến Duệ vương gia. - Dạ Lâm Vũ, Công Tôn Trường Khanh chắp tay.
- Ngũ ca. – Thất vương gia cũng chắp tay.
Tư Đồ Ngạo rõ ràng biết người ta đến gần nhưng vẫn đứng quay lưng về
phía hắn, coi như không thấy. Người khác bái kiến hắn, nàng mới chậm
chạp xoay người lại, vẻ mặt ngu ngơ giả vờ làm lơ.
- Hôm nay là yến tiệc mừng sinh thành Nhu phi, ngươi cư nhiên lại mặc hắc bào? – Mỗ vương gia nhíu mày kiếm.
- Cũng không phải hỷ sự, ngài cần gì mặc hỷ phục? – Tư Đồ Ngạo đáp trả.
Hai người cứ vậy đứng nhìn nhau đắm đuối.
Bọn người Tử Huân liếc mắt:
[Sao hai người họ hễ gặp mặt lại đấu khẩu vậy? – Dạ Lâm Vũ]
[Ngươi hỏi ta làm gì? Hỏi bọn họ ấy? – Tử Huân]
[Không ngăn cản họ sao? – Công Tôn Trường Khanh]
[Ngươi có ngon thì đi mà thử. – Tử Huân ánh mắt thách thức]
[Không dám! – Cả đồng thời nhớ lại lúc ở Thiên Hương Lâu...]
~ Tĩnh lặng ~
Năm con người... Năm ánh mắt... Đứng nhìn nhau trân trối... Không một lời...
Bọn nô tài âm thầm nghe mồ hôi rơi...
~ Chẳng biết qua bao lâu. Hai kẻ đầu sỏ đồng thời thu hồi ánh mắt, vuốt
vuốt mi tâm. Lần sau bọn họ nhất định không đấu đá kiểu này nữa... rất
làm mỏi mắt nga.
Chính là khi bọn họ nhìn lại, ba người kia đang làm gì? Người này nhướn
mày, người kia khiêu mi, đều nhằm phía hai người họ mà nháy...
Tư Đồ Ngạo cùng Đông Li Duệ Tinh dở khóc dở cười: “Cái gì vậy a?”
- Khụ... khụ... - Tư Đồ Ngạo đánh tiếng.
- Cũng không còn sớm, trước là nên tiến vào đại điện. – Đông Li Duệ Phàm dẫn đầu phá dỡ cục diện bế tắc.
Ba người đằng sau hồi phục, đồng thời xoa xoa huyệt thái dương: “Trò này quả thực không vui chút nào đâu!”
...
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế... Thái hậu nương nương thiên tế,
thiên thiên tuế... Các vị nương nương cát tường. – Toàn trường đồng loạt quỳ gối, hô vang.
Tư Đồ Ngạo liếc nhìn bầy gia quyến của mỗ hoàng đế. Thái hậu mới ở tuổi
trung niên, khoảng bốn mươi, nhan sắc không nổi trội nhưng khí chất đoan chính. Hai nữ nhân nổi bật sau đuôi hoàng đế, một nhu hòa, hiền thục;
một thâm trầm, lãnh đạm, rất có khí chất.
Mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí của mình theo chức tước từ trên xuống
dưới, gần hoàng đế nhất là Thái hậu, Duệ vương gia Đông Li Duệ Phàm;
xuống một bậc là Thất vương gia Đông Li Tử Huân, rồi lần lượt các đại
thần xếp theo tước vị từ tể tướng, thừa tướng đi xuống cùng gia quyến
theo sau lưng. Hai vị phi tần: Nhu phi cùng Thục phi ngồi phía sau lưng
hoàng đế, mặc dù là sinh thành Nhu phi cũng không cho phép nàng ngồi vào vị trí Hoàng hậu. Thật là khắt khe.
Tư Đồ Ngạo dĩ nhiên bị cho ra tuốt ngoài cửa, phía bên trong. Biết làm
sao được, không chức, không quyền, không danh, không thế chỉ có thể vậy
thôi, còn may là chưa bị xếp vô chỗ các nhạc sư. Dạ Lâm Vũ đến ngồi bên
cạnh nàng, hắn cũng không có chức quyền, ngồi đâu không được.
Mỗ hoàng đế vừa thượng tọa liền phóng mắt tìm nàng. Nhưng khi ánh mắt
hắn giao với ánh mắt nàng, nàng liền chuyển hướng. Hắn chớp mắt vài lần
không dám tin, tự biện giải:
”Chắc là hắn không dám nhìn thẳng mình.” – Mỗ hoàng đế nghĩ thầm
Trong suốt buổi tiệc, các đại thần lần lượt chúc tụng, dâng lễ vật... Mỗ hoàng đế cũng đáp lại vài câu khách sáo, nhưng ánh mắt thủy chung mãi
nhìn về phía nàng, hắn trù định: “Nếu hắn nhìn thấy mình, mình sẽ nhếch
mép cười với hắn... đảm bảo khiến hắn kinh hãi“. Vậy là hắn cứ chờ, chờ
ánh mắt của nàng...
Tư Đồ Ngạo ngồi uể oải, lưng cong như con tôm luộc, mắt sụp xuống. Nàng
như cảm thấy ngồi cũng là một loại hình phạt, chân muốn tê cứng luôn
rồi. Cứ qua một đoạn thời gian, cơ thể lại muốn bổ nhào, bị Dạ Lâm Vũ
huýt nào hông một cái, độ khoảng ba lần, nàng mới thanh tỉnh. Chán
chường nhìn quanh, bắt phải bốn đạo ánh mắt.
Một là Công Tôn Trường Khanh, nàng cấp cho hắn nụ cười đáp lễ.
Hai là Tử Huân, hướng nàng cười, nàng ngật đầu với hắn.
Ba là vị Ngũ vương gia, nàng vừa thấy liền trừng hắn một cái, xong quay đi không cho hắn cơ hội trả thù, cho hắn tức chơi.
Cuối cùng là mỗ hoàng đế, chẳng hiểu sao hắn cứ hướng nàng phóng điện.
Nàng định cho qua luôn, rồi lại nghĩ lại nên hướng hắn nâng ly, cấp hắn
nụ cười hòa ái lấy lòng. Chỉ là nàng có cảm giác hình như hắn đối với
hành động của nàng lại phóng điện mãnh liệt hơn, mắt trừng to hơn thì
phải.
Dạ Lâm Vũ ở một bên hết nói nổi. Ngay từ khi hoàng đế bước vào điện, hắn thấy nàng không hề quỳ gối chỉ là ngồi xổm; người khác tung hô, nàng
thì chóp chép miệng như nhai đồ ăn; người khác cuối mặt xuống, nàng thì
ngửa cổ lên nhìn từng người. Nếu không phải nàng ở vị trí khuất, khẳng
định là đã bị xử tội phạm thượng mất rồi. Không ngờ nàng lại còn nâng ly mời rượu hoàng thượng. Những điều này cũng không tính là cung quy,
không thể nói nàng không biết được. Càng nghĩ hắn càng thắc mắc rốt cuộc nàng từ phương nào tới đây?
... Đến lúc biểu diễn ca vũ, Tư Đồ Ngạo sâu sắc cảm thấy như là lễ tuyển tú nữ hay tuyển phi tử hay sao ấy. Chỉ riêng nữ nhân của các quan viên
cũng đủ làm ra một cái đại hội ca múa nhạc đặc sắc lắm rồi. Vũ sư trong
cung cũng chỉ làm động thái mở màn, cái gì cũng không cần diễn, căn bản
đâu đủ thì giờ mà diễn. Các khuê tú nữ tử thi nhau khoe tài còn khéo léo hướng các đấng nam tử trao gửi tình ý. Mà qua con mắt của Tư Đồ Ngạo,
nhận được nhiều ưu ái nhất có thể kể đến như: Duệ vương gia, Thất vương
gia, Công Tôn Trường Khanh, Dạ Lâm Vũ; ít hơn một chút là các vị hầu
gia, văn nhân, võ tướng trẻ tuổi... Ai cũng coi đây là cơ hội tự tiến cử bản thân.
Ngồi trong góc khuất xem biểu diễn, Tư Đồ Ngạo rãnh rỗi đem sổ nhỏ với
bút chì tự làm ra thống kê mức độ yêu thích của mấy nam nhân Đông Li
Quốc, lại còn hảo hảo đánh giá mức độ khéo léo, mị lực cùng độ điêu
luyện của các khuê tú tiểu thư ở đây nữa.
Dạ Lâm Vũ ngồi một bên nghiên cứu những mấy món đồ kỳ quái của nàng.
- A, tới lượt Thành nhi biểu diễn rồi. – Tư Đồ Ngạo
- Thành nhi? – Dạ Lâm Vũ
- Là Diệp Khuynh Thành á. – Tư Đồ Ngạo không quay đầu nhìn, giải thích.
Dạ Lâm Vũ không biết từ đâu dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ: “Hai người bọn họ thân thiết như vậy rồi sao?”
Nhạc sư tấu lên khúc nhạc nhẹ nhàng xen
lẫn tiếng trống hòa vào nhịp phách, một giai điệu êm ái đi vào lòng
người. Tư Đồ Ngạo cũng từ trong ngực lấy ra cây tiêu bạc cũng hòa vào
nhạc khúc...
Rồi bỗng tiếng hát trong trẻo cất lên:
- Phương Bắc hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc
Ninh bất tri, khuynh quốc dữ khuynh thành
Giai nhân nan tái đắc...
(Dịch nghĩa:
- Phương Bắc có người con gái đẹp
Vẻ đẹp tuyệt thế không ai sánh bằng
Một cái nhìn làm ngả nghiêng thành quách
Nhìn lại lần nữa làm đất nước suy vong
Có ai không biết, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Người đẹp như vậy khó lòng gặp lại...)
(Trích Giai nhân khúc: Winky Thi)
Diệp Khuynh Thành hồng y tuyệt sắc xuất hiện làm cả đại điện như bừng
sáng, đôi chân lướt về phía trước nhẹ nhàng uyển chuyển, tay ngọc mềm
dẻo đưa lên không trung vẽ ra một vòng tròn rồi hạ xuống. Mỗi câu hát,
nàng nghiêng người về một phía, tay thuận chiều giơ lên dùng tà áo che
đi một nửa khuôn trăng thanh tú, vẻ mặt mỹ lệ lấp ló sau tà áo càng làm
tăng sự kiều mị động lòng người.
Khi tiếng hát ngưng hẳn, giai điệu bỗng dồn dập, nàng xoay người liên
tục, tà áo tung bay tứ phía rực rỡ. Rồi bỗng: Tư Đồ Ngạo đột ngột đứng
dậy tung ra dải lụa ngũ sắc trong sự kinh ngạc của mọi người. Dải lụa vô cùng dài, lướt trên không trung, khi rơi xuống lại vừa vặn ôm lấy thân
hình mỹ nhân mỏng manh của Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành lui lại phía cửa, tay vung về trước rồi lại sang ngang khiến cho dải lụa vẽ ra những vòng tròn tuyệt mỹ xen kẽ nhau về hai
phía, tay nàng lại tiếp tục xoay tạo thành hai vòng tròn bằng lụa bên
hông. Hai tay vừa dừng lại ở trên cao, cơ thể nàng liền xoay vòng bên
trong dải lụa. Năm sắc màu ánh kim quang lấp lánh như cầu vòng xoay tròn rồi lại tạo thành những làn sóng mỹ lệ khảm sâu vào lòng nhân sinh, làm trái tim mọi người đồng loạt lỗi nhịp. Sau đó nàng chuyển hướng sang
ngang tạo thành sóng nước rực rỡ. Dải lụa bỗng tuột khỏi tầm tay nữ tử,
một lần nữa tung bay tự do trên không, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh
nàng. Màn biểu diễn kết thúc tốt đẹp...
Toàn trường tĩnh lặng... Một tiếng hít mạnh cho thấy rằng có người mãi theo dõi nên quên mất hô hấp...
Bắt đầu từ lác đác tiếng vỗ tay... Cả đại điện dần trở nên ầm ầm âm
thanh như sấm. Nam tử hồi thần, ánh mắt vẫn chìm đắm không nguôi. Nữ tử
hồi thần, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn nồng đậm ganh tị.