Nếu ai đó nhìn lên đài cao có thể thấy
thái hậu ánh mắt tán thưởng, gương mặt tươi tắn thể hiện sự hài lòng.
Thục phi gương mặt lãnh đạm cũng không che dấu ánh mắt kinh ngạc. Còn
nhân vật chính là Nhu phi lại không hề keo kiệt nở nụ cười vô cùng hòa
ái. Mỗi người trong lòng ôm một tâm tư khác nhau, rất khó đoán.
Hoàng đế dẫn đầu lên tiếng khen tặng:
- Khá, rất khá, không hỗ danh xưng kỳ nữ Đông Li ta. - Hắn không quên nhìn về phía người phụ họa phía sau, Tư Đồ Ngạo
- Nô tỳ xin tạ ơn hoàng thượng, nô tỳ tài hèn không dám nhận. - Diệp Khuynh Thành kính cẩn cuối đầu.
- Điệu vũ của Diệp nha đầu thật là ưu nhã, khiến ai gia không khỏi đắm chìm. - Thái hậu lên tiếng.
- Hồi bẩm Thái hậu nương nương, nô tỳ là được người khác chỉ điểm, xin Thái hậu nương nương đừng chê cười nô tỳ.
- Hửm? Phía sau còn có người tài giỏi như vậy sao? Là người như thế nào? - Thái hậu cùng mọi người kinh ngạc hướng nhìn nàng.
Tư Đồ Ngạo tưởng như bị quên lãng lại bị gọi đến nên giật mình. Đầu nàng ẩn ẩn chán váng: “Sao nàng ấy lại thật thà đến vậy chứ? Cũng chưa ai
đánh nàng ta mà!”
Thật tình là Tư Đồ Ngạo một phần là vì ham vui, một phần là vì hảo tâm
muốn giúp Diệp Khuynh Thành tạo ra sự chú ý, sẽ rất có lợi để nàng tìm
được nơi gửi gấm tấm thân. Đây chẳng phải là dịp may hiếm có hay sao?
- Muôn tâu thái hậu, người đó cũng có mặt ở đây, là Tư Đồ công tử. - Diệp Khuynh Thành tận lực thật thà.
Mọi người quay nhìn tứ phía, tự hỏi nhân vật Diệp Khuynh Thành vừa mới
nhắc đến là người nào? Bọn người Tử Huân kinh ngạc, Ngạo tiểu tử còn có
tài lẻ này? Không tầm thường nha.
Đến lúc này Tư Đồ Ngạo vô phương lẫn tránh, đành xuất đầu lộ diện.
- Muôn tâu thánh thượng, muôn tâu Thái hậu, thần là Tư Đồ Ngạo, xin được diện kiến. - Nàng chấp tay cúi đầu nhưng thủy chung không quỳ gối.
Mọi người nhìn hắn, trong lòng tự có đánh giá.
Tư Đồ Ngạo tuy dáng người hơi gầy nhưng thẳng tắp vững trải. Hắc bào
tuấn lãng cùng âm lãnh làm nổi bật phong thái nam tử tuyệt đại. Dung mạo không đủ nổi bật nhưng đôi mắt ánh lên sự thông tuệ, sáng ngời. Tuy
vậy, nhìn vẫn có điểm non nớt nhu thuần, đoán chừng khoảng mười bốn,
mười lăm tuổi.
- À... Trẫm quên mất. Ngạo tiểu tử là trẫm cho truyền vào cung để biểu
diễn tiết mục. - Mỗ hoàng đế tức thời lên tiếng, đáy mắt nồng đậm ý
cười.
- Là người của hoàng thượng sao? Vậy ra vừa rồi là do người sắp đặt? - Thái hậu ngờ vực.
- Cũng không phải. Hắn còn chưa có biểu diễn. - Mỗ hoàng đế sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Đông Li Duệ Phàm nâng chén uống rượu, miệng khẽ nhếch, hứng thú xem
tuồng. Tử Huân, Dạ Lâm Vũ, Công Tôn Trường Khanh không khỏi lo lắng, ai
không biết chứ cái việc ở Thiên Hương Lâu bọn họ là người rõ nhất. Bất
quá vẫn mỏi mắt trông chờ Ngạo sẽ có động thái gì, nhận thức nàng không
lâu nhưng ai nấy cũng đều sáng tỏ: Ngạo, tuyệt không phải quả mềm tùy ý
có thể nhào nặn!
Tư Đồ Ngạo đứng yên, khuôn mặt tươi cười nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, vì nàng đang bận suy ngẫm nha, nội dung như sau:
”Thật bỉ ổi, ngươi mà quên cái con khỉ, lưu manh giả danh trí thức, quỷ
hẹp hòi. Ngươi mà quên tính sổ với ta, bổn cô nương liền theo họ nhà
ngươi, yếu sinh lý tới mức loạn giới luôn rồi sao? Lão bà bà của tên yếu sinh lý à, ai là người của hắn? Đừng có cả nhận thân thuộc.”
Rõ ràng suy nghĩ như vậy nhưng Tư Đồ Ngạo lại rất hiền hậu nói:
- Muôn tâu Thái hậu, hoàng thượng là người có lòng. Hôm nay là sinh
thành của Nhu phi nương nương nên trắc tâm chuẩn bị. Hạ thần tài mọn, hy vọng có thể truyền tải được phần nào tấm lòng của hoàng thượng đối với
Nhu phi nương nương. - Tư Đồ Ngạo nói lời hoa mỹ, đối với những chữ như“lòng”, “trắc tâm” nàng cắn rất mạnh.
Hoàng đế Đông Li Quốc lại không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của
Ngạo, tưởng Ngạo đang tân hót hắn nên sinh ra chán ghét, suy nghĩ:“Thiết nghĩ lấy tính cách của hắn hẳn sẽ khác nhưng không ngờ cũng chỉ
là dạng thu mình trước cường quyền.”
Duệ vương gia thì ngồi một bên cười rạng rỡ, không nghĩ Thâu tiểu tử hắn ngay cả hoàng đế cũng đem ra nói móc.
- Nghe nói bộ dạng của ngươi rất không tồi, hãy mau tháo bỏ lớp ngụy
trang để bổn vương xem thử. - Duệ vương gia không từ bỏ ý định lột mặt
nàng.
Mọi người ngóng mắt trông chờ, theo lời của Duệ vương không lẽ hắn đang ngụy trang để cho mình trông xấu đi.
”Khốn kiếp, huynh đệ nhà họ Đông toàn thứ ỷ thế cậy quyền, bản tính nhỏ
nhen, thừa nước đục thả câu...” - Tư Đồ Ngạo ngoài mặt tỉnh bơ nhưng nội tâm gào thét chửi rủa, ánh mắt lộ ra ý cười thật xinh đẹp, đẹp đến quỷ
dị. Chính thức hướng Đông nhị với Đông ngũ kết thù!
Cảm thấy dây dưa thêm cũng không được tích sự gì, lại nói bộ dạng của
nàng lại rất đẹp mắt cần gì phải che giấu? Tư Đồ Ngạo mặc kệ mọi thứ,
đưa tay lên nới rộng cổ áo rồi đem lớp da trên mặt lột ra.
Oanh! - Mọi người đồng loạt nổ mắt, ai kêu bọn họ tọc mạch chuyện của người khác làm chi.
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Đồ Ngạo xuất hiện sắc xảo, tuyệt mỹ đến
khinh nhờn. Tự hỏi lòng rằng sao lại có một nhân dạng kinh thế hãi tục
đến nhường này? Bọn họ mới nghe cái gì mà “Tuyệt thế nhi độc lập” lại
còn “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc” là đang nói về
hắn hay sao? Từng đường nét trên gương mặt hắn hài hòa đến ngỡ ngàng,
xinh đẹp đến nỗi gây ra một loại ảo giác không thực. Nói là bức vẽ thì
dễ hình dung hơn...
Một bên mọi người tim gắt gao co rút lại thì ngược lại một số cá thể lại bất đồng, tâm dấy lên hồi trống rung động. Trước hết được kể đến là
người đứng gần Tư Đồ Ngạo nhất, Diệp Khuynh Thành tâm thần dao động mãnh liệt. Sau ngày hôm nay, nàng chính thức tuyên bố trồng cây si. Thứ nhì
là kẻ ngồi trên đài cao nhìn nàng trực diện, mỗ hoàng đế. Hắn lập tức
đem những ý niệm xấu xa về nàng quẳng lên chín tầng mây. Thứ ba là kẻ
thích đùa với lửa, Đông Li Duệ Phàm, hắn chính thức đặt một chân lên
thuyền giặc, bắt đầu công cuộc đấu tranh tư tưởng. Vẫn còn một số người
khác kìm nén, dối lòng, chỉ là rất nhanh cũng sẽ bị nàng chinh phục ngay sau đó.
Cũng có một ngoại lệ nhỏ nhỏ là không hiểu tại sao Thái hậu cũng một phen rối loạn, không lẽ là nàng hồi xuân, động tâm?
- Thần xin được trình diễn tiết mục của mình. - Tư Đồ Ngạo cố gắng làm
giãn không khí, ngượng ngùng nói. Bất quá chẳng ai buồn đáp lại nên nàng đành tự tiện luôn vậy.
Tư Đồ Ngạo cho người đem lên cây đàn guitar cùng chiếc ghế đẩu cao, có
thanh để chân. Phớt lờ đi ánh mắt tò mò của mọi người, nàng ngồi lên
ghế, một chân gác lên thanh ngang đỡ lấy đàn, một chân chạm đất, tay đặt lên dây đàn và bắt đầu chơi nhạc.
- Ta rưng... - Tiếng đàn phát ra những âm thanh đầu tiên. Rồi tiếng hát trầm ấm tiếp theo sau:
Họa lên cho bầu trời đêm cô đơn một vầng trăng sáng.
Rồi họa lại ta dưới ánh trăng ấy đang một mình hát vang.
Họa một song cửa sổ cho căn phòng trống rỗng mà lạnh lẽo.
Lại họa thêm một chiếc giường nằm.
Họa một cô nương ở bên cạnh ta.
Còn họa một tấm chăn có viền hoa đăng.
Họa thêm bếp lò cùng với củi đun.
Ở nơi ấy chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.
Họa một đàn chim nhỏ vây xung quanh ta.
Lại họa thêm núi xanh cùng với sườn đồi.
Họa lên sự yên tĩnh và hiền hòa
Cơn mưa nhỏ nào lất phất rơi trên cánh đồng.
Họa một chiếc cầu vồng mà nàng có thể chạm tay tới được.
Trong bức họa có bầu trời sao ta vĩnh viễn sẽ không lụi tàn.
Họa thêm con đường nhỏ vô tận bằng phẳng mà quanh co.
Nơi cuối con đường ấy có người đã chìm trong giấc mộng.
Họa thêm con đường nhỏ vô tận bằng phẳng mà quanh co.
Nơi cuối con đường ấy có người đã chìm trong giấc mộng.
...
(Họa - Triệu Lôi, phần cuối không phù hợp nên được lược đi, Tư Đồ Ngạo lập lại hai câu cuối để hạ màn.)
Tư Đồ Ngạo sở dĩ chọn bài hát này vì nàng nghe phong phanh tin tức rằng
mỗ hoàng đế có tài vẽ tranh rất đẹp, nữ nhân hậu cung đều mong ước được
hắn một lần họa chân dung của mình, điều đó đồng nghĩa hoàng đế động
tâm. Nếu muốn được họa như vậy, nàng liền toại nguyện cho họ, họa cũng
không phải chỉ dùng giấy bút.
Tư Đồ Ngạo hát xong mà chẳng thấy ai có động tĩnh gì hết, không giống
như trong dự đoán của nàng, cảm thấy bất ổn nên dáo dác nhìn quanh.
Người khác thì nhìn nàng đắm đuối, ánh mắt thao láo. Nhìn qua, nhìn lại
một hồi, Tư Đồ Ngạo chán nản:
- Khụ... làm ơn có chút phản ứng có được hay không? - Vẻ mặt buồn phiền.
Mọi người hồi thần, đồng loạt vỗ tay. Tư Đồ Ngạo đầu đầy hắc tuyến: “Phản ứng thôi mà, có cần lâu như vậy không a?”
Tư Đồ Ngạo lại không nhận ra nàng gây cho người khác biết bao kinh
phách, người ta còn chưa theo kịp đâu nha. Nhạc điệu phóng khoáng, ngôn
từ rõ ràng, mạnh mẽ; chưa tính tới khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại, biểu
hiện tiêu soái, phong trần của nàng khi biểu diễn đem tới một loại cảm
giác rất đặc biệt, mà theo ngôn từ hiện đại gọi là... Ngầu đó!
...
Yến tiệc kết thúc, Tư Đồ Ngạo cùng bọn Tử Huân trở về.
- Ngạo, không ngờ ngươi... - Tử Huân đang định khen hắn, liền bị cắt ngang.
- Không cho phép khen nữa! - Tư Đồ Ngạo rất khó chịu.
- Không khen, không khen... - Tử Huân nói, cả bọn phì cười.
- Ngạo đệ càng thân thiết càng thấy thú vị. - Công Tôn Trường Khanh
- Vậy thì huynh cố gắng thân thiết với ta nhiều nhiều vào. - Tư Đồ Ngạo giở giọng lưu manh, xoa xoa tay.
Cả bọn khóe miệng giật giật, mặt đơ ra chọc Tư Đồ Ngạo cười lớn.
- Ngạo, trả ngươi cái này. - Dạ Lâm Vũ đưa cuốn sổ tay với cây bút chì cho Ngạo.
- À, cảm ơn nha, ta quên mất. - Tư Đồ Ngạo nhận lại đồ của mình, vô tình liếc mắt thấy Duệ vương gia từ đằng xa đi đến.
- Tạm biệt các ngươi, ta đi trước đây. - Tư Đồ Ngạo nói xong bay mất.
- Này... Làm gì chạy như ma đuổi vậy? - Tử Huân
Mỗ vương gia đi đến, xoay đầu nhìn, rõ ràng hắn vừa thấy Ngạo đứng chung với bọn họ, sao thoáng một cái lại không thấy rồi?
- À thì ra đây là nguyên nhân! - Tử Huân làm mặt hiểu chuyện, lắc lắc đầu nói.
Công Tôn Trường Khanh, Dạ Lâm Vũ bụm miệng cười. Mỗ vương gia một bên ngu người...