Lần đầu tiên trong đời Mạc Tư Kỳ hứng chịu cặp mắt dò xét của người khác như vậy. Chỉ có hắn mới biết bản thân
mình có bao nhiêu là ngượng ngùng khi hỏi Tiếu ma ma về cái loại chuyện
tế nhị như thế này, lại còn phải lén lút đi giặt y phục nữa chứ. Hắn còn không có ngây thơ để cho hạ nhân giặt đồ của Ngạo trong khi mình vừa
mới hỏi cái chuyện đó, cho dù nói là bằng hữu của hắn bị thương, cũng có người tin hay sao?
Khi hắn trở lại phòng đã thấy Tư Đồ Ngạo ngủ vùi trong chăn. Cuối mùa
thu, trời đã trở lạnh, hắn vén chăn lại cho nàng. Tay hắn không tự chủ
đưa ra vén lại mái tóc rối tinh rối mù của nàng. Trong lòng ấm áp không
thôi:
”Nàng là người luyện võ lại bên cạnh ta tháo xuống phòng bị, có phải là
tin tưởng ta hay không? Đối với ta không giữ khoảng cách, có phải hay
không xem ta là người của mình?” - hắn âm thầm đặt ra câu hỏi nhưng hắn
không biết câu trả lời. Thật ra phỏng chừng ngay cả Tư Đồ Ngạo cũng
không thể trả lời hắn. Nàng, có thể tiếp nhận người khác dung nhập vào
cuộc sống của mình hay không?
- Ngạo, nàng có biết dù bộ dạng nàng như thế nào cũng sẽ khiến ta điên đảo tâm thần hay không? - Mạc Tư Kỳ nhỏ giọng nỉ non.
- Ưhm... - Tư Đồ Ngạo vô thức trở mình.
Mạc Tư Kỳ môi nở nụ cười sủng nịnh, rồi hắn đứng dậy cởi bớt y phục, vén chăn chui vào trong chăn nằm cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, năm ngón tay đan xen vào bàn tay bé nhỏ của nàng. Cơ thể của hắn không tốt, cả đời
chỉ có thể đơn thuần làm công cụ ủ ấm những ngày đông lạnh giá, đơn
thuần làm chiếc quạt gió mùa hè oi bức, như vậy qua một kiếp người thì
còn có gì hạnh phúc hơn.
...
- Ngạo, tỉnh dậy thôi, cần phải tẩy tháo rồi dùng bữa tối nữa. - Mạc Tư Kỳ bước vào phòng.
- Ưm... Bây giờ là lúc nào rồi? - Tư Đồ Ngạo thức dậy, cơ thể thoải mái hẳn, chỉ có điều hạ thân dính bẩn.
- Mau đi sang phòng bên cạnh tẩy rửa cơ thể, ta đã đổ nước nóng vào cho
nàng rồi. Đây là y phục của ta, nàng mặc tạm đi. Ta đi gọi nhà bếp chuẩn bị thức ăn. - Mạc Tư Kỳ đỡ Tư Đồ Ngạo dậy, đưa cho nàng bộ y phục.
Tư Đồ Ngạo liếc nhìn lại chiếc giường, không biết từ khi nào xuất hiện
miếng vải lót cho nên chăn mền hoàn toàn sạch sẽ. Nàng cấp Mạc Tư Kỳ ánh mắt tán thưởng.
- Nàng thay y phục ra lại đưa đến cho ta đi giặc giúp nàng. Cơ thể không tốt không nên ngâm nước quá lâu. - Mạc Tư Kỳ không quên dặn dò.
Hắn tự nhiên lại đâm ra thành thục khiến Tư Đồ Ngạo ngỡ ngàng, nhìn vẻ
mặt cười không có nửa điểm giả dối của hắn khiến tâm nàng một tia dao
động, ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra. Dễ hiểu vì sao Tư Đồ Ngạo đối
với hắn không hề có khoảng cách hay ngượng ngùng. Có điều Tư Đồ Ngạo vô
tâm nên cạn nghĩ, nàng là người mang tư tưởng hiện đại, đối với những
chuyện như vậy nàng dĩ nhiên cho là bình thường. Nhưng, đối với một nam
tử cổ đại, phải có biết bao nhiêu là cởi mở, có biết bao nhiêu là tân
tiến mới có thể có cái biểu hiện đó. Hắn như vậy chứng tỏ phân lượng của nàng trong lòng hắn sâu nặng đến nhường nào!
Tư Đồ Ngạo sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng đi đến giá để đồ chuẩn bị mặt y phục vào người liền nhớ đến cái vụ tế nhị kia. Nếu không giải quyết,
chẳng lẽ một ngày nàng phải thay cả chục bộ y phục hay sao, chẳng lẽ nằm luôn trên giường hay sao? Vừa định hỏi Mạc Tư Kỳ lại thấy cái khố có
điểm kỳ lạ, lật ra mới thấy bên trong được may một cái túi chữ nhật dọc
theo đáy khố. Nàng bóp thử, cảm thấy bên trong có thứ gì đó như đất,
không nghĩ tới đây là phiên bản cổ đại của “tã giấy chuyên dụng dành cho phụ nữ“.
- Tư Kỳ quả thật có lòng. - Tư Đồ Ngạo buộc miệng.
Nàng vừa bước ra khỏi phòng tắm, Mạc Tư Kỳ đã đứng trước cửa.
- Nàng... nàng sử dụng cái đó rồi chứ. - Mặt hắn đỏ tới mang tai.
Tư Đồ Ngạo thấy người ta như vậy là rất không lương thiện trêu chọc:
- Cái đó là cái gì hử ~?
- Nàng thông minh như vậy sẽ hiểu thôi mà. - Mạc Tư Kỳ lập tức xoay người rời đi.
Đùa gì chứ, hắn giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt người khác, dù rất ngại
ngùng nhưng dù gì hắn cũng là nam tử sao có thể da mặt so với nữ tử như
nàng lại tỏ ra mỏng manh hơn được, mặc dù nữ tử như Ngạo quả thật là hắn bì không được.
- Ăn cơm. - Hắn nhấc ghế, rồi ngồi sang một bên chừa chỗ cho nàng.
Tư Đồ Ngạo ngồi vào bàn, bắt đầu động đũa.
- Trong những ngày này nàng đừng ăn các loại thức ăn có tính hàn, cũng
không ăn những thứ có tính nhiệt như ớt, tiêu,... tốt nhất ăn các loại
thức ăn ôn tính. Những thứ như: cà, mướp, bí đao, cua, tôm, rong biển... không nên ăn; còn có những thứ có vị chua cũng đừng ăn. - Mạc Tư Kỳ một bên gắp đồ ăn, miệng không ngừng luyên thuyên đủ thứ.
- Chàng cư nhiên đem chuyện tư mật của nữ nhân nắm bắt rõ ràng. Nói
chàng chỉ mới cách đây vài canh giờ vẫn mờ mịt về phương diện này, thật
khó lòng tin tưởng. - Tư Đồ Ngạo khá ngạc nhiên, so với người hiện đại
như nàng còn rõ ràng hơn.
- Đã mặt dày đi hỏi chuyện thì phải hỏi cho trót chứ sao.
- Những thứ kiến thức này ta đều biết rõ. Chỉ là mỗi kỳ nguyệt san mất
một lượng máu không nhỏ, kiêng cữ quá nhiều đâm ra thiếu chất. Vẫn là
nên ăn đều mọi thứ, tiết chế số lượng là được.
- Những điều nàng nói không phải không có đạo lý, chung quy nàng vẫn là hiểu biết hơn ta, mọi thứ nàng tự làm chủ là được.
Có đôi khi hoàng kim vạn lượng cũng không thể nào đổi được mâm cơm hài
hòa như bây giờ đó là suy nghĩ của Tư Đồ Ngạo lúc này đây. Nàng chợt
nghĩ tới một chuyện:
- Tư Kỳ, chàng có muốn rời khỏi nơi này hay không?
Cánh tay gắp thức ăn của hắn ngừng lại, ánh mắt hắn phức tạp, miệng hắn nở nụ cười nhưng khiến người khác thương cảm.
- Ta chỉ có khuôn mặt tuấn mỹ cũng chỉ mỗi một ngón nghề chiều lòng
người khác, rời xa nơi này còn có thể làm gì? - Khuôn mặt ra vẻ kiêu
hãnh nhưng lòng lạnh như tờ.
- Ta thực xin lỗi nếu như điều này làm chàng tổn thương, ta đã điều tra chuyện trước đây của chàng.
- Ta hiểu, chuyện này cũng là đương nhiên.
Tư Đồ Ngạo buông đũa, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn để cho hắn nhìn thẳng vào tấm lòng của nàng, nàng đặt tay lên tay hắn.
- Tư Kỳ, tin tưởng ta, ta sẽ đảm bảo cho cuộc sống sau này của chàng. - Tư Đồ Ngạo nghiêm túc nói.
Nàng không biết những lời này phát ra từ một nữ tử như nàng đến tột cùng có biết bao nhiêu là cường hãn, mạnh mẽ đến nỗi có thể làm tổn thương
lòng tự trọng của một nam tử. Song, Mạc Tư Kỳ lại hoàn toàn không nghĩ
như vậy. Chính là câu nói này của nàng khiến hắn như tìm được bến bờ của mình. Cử chỉ điệu bộ của nàng và tất cả mọi thứ thuộc về giây phút này
đây đã khảm sâu vào trong lòng hắn, cả đời cả kiếp vĩnh viễn không thể
nào quên.
- Ta... - Mạc Tư Kỳ cũng không biết hắn nên nói gì.
- Tư Kỳ, cái gì cũng đừng nói, chàng chỉ cần nhìn vào những điều ta làm. - Tư Đồ Ngạo giọng chắc nịch.
- Nhưng... Ta là nô lệ được mua về. Ở đây lại có giá trị lớn như vậy, không dễ dàng thương lượng.
- Quan trọng là ý kiến của chàng, những điều khác không cần bận tâm.
Mạc Tư Kỳ ánh mắt ngập ngừng nhìn nàng. Cảm thấy tay nàng siết chặt, tâm hắn như vững vàng hơn... hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn thật không ngờ ngay khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống đất, cuộc sống của hắn liền trở về trên tay hắn. Hắn vừa mới thức giấc, Tư Đồ Ngạo
liền đặt vào tay hắn khế ước bán thân. Tim hắn một hồi co thắt, cả người ngồi thừ ra trên giường.
- Mau thu xếp đồ đạc đi thôi. - Tư Đồ Ngạo cười, giọng nói ôn nhu.
- Ta... ta... không phải đang nằm mơ? - Mạc Tư Kỳ thập phần kinh ngạc.
- Tới, ta cốc đầu chàng vài cái xem thử thế nào? - Tư Đồ Ngạo bộ dạng phúc hắc, lâm le chuẩn bị tư thế đánh người.
- Ha ha... Không cần manh động. Ta đã hoàn toàn thức tỉnh rồi. - Mạc Tư Kỳ bị nàng làm cho quýnh rồi.
Bước ra khỏi Thanh Phong Lâu, Mạc Tư Kỳ tự nhiên có một cảm giác vô cùng phấn khởi mang tên “tự do“. Cũng không phải cái tiểu quan quán này giam cầm hắn, không cho ra ngoài nhưng thật sự hắn không thể khống chế được
tình cảm lúc này.
- Ngạo, chúng ta bây giờ đi đâu? - Mạc Tư Kỳ phấn khích.
- Tạm thời ở khách điếm với ta. Hơi đột ngột nên ta còn chưa kịp chuẩn bị chỗ ở.
- Chỉ cần bên cạnh nàng, ở đâu cũng không thành vấn đề.
- Ở chuồng ngựa cũng không sao chứ? - Ngạo Đồ Ngạo nhướn mày.
- Nếu như con ngựa không ngại thì chúng ta ở cùng với nó cũng được. - Mạc Tư Kỳ cười sáng lạng.
- Con ngựa cũng không biết ngại nhưng ta thì có. Nói ra lời đó với chàng không phải là tùy tiện, theo ta chàng nhất định không phải chịu khổ.
Mạc Tư Kỳ líu lưỡi, hắn chỉ là hưng phấn hùa theo nàng bỡn cợt một chút
thôi, không nghĩ tới nàng có thời điểm lại nghiêm túc hóa vấn đề như
vậy. Vả lại lúc đầu khi nghe nàng nói, bị cảm động đến rối tinh rối mù,
cư nhiên bây giờ sao lại có cảm giác như hắn được gả đi như vậy chứ? Còn được trượng phu trao gửi lời hứa sắc son đảm bảo chăm lo cho nửa cuộc
đời sau này của hắn? Nàng quả thật là quá bưu hãn rồi a!
... Lộp cộp... lộp cộp... Tránh ra, mau tránh ra... - Tiếng thét lớn từ
trên chiếc xe ngựa đang lao như điên về phía hai người họ.
Nhìn thấy chiếc xe chạy trên đường phố đông đúc một cách điên cuồng,
hàng hóa hai bên đường đều bị đánh đổ, thế nhưng người đánh xe lại không có ý định dừng lại, tâm Tư Đồ Ngạo chùng xuống.
Chiếc xe ngựa vẫn lao như điên. Tư Đồ Ngạo đánh ra một chưởng, con ngựa
hoảng hốt kêu vang, hai chân trước đưa lên cao và lập tức dừng lại ngay
trước mặt Tư Đồ Ngạo, Mạc Tư Kỳ được nàng che chở phía sau cũng một hồi
khiếp sợ.
Chiếc xe dừng lại đột ngột, người trong xe phỏng chừng bị chấn động
không nhỏ, sau khi phát ra tiếng kêu rên, người trong xe hướng ra ngoài
quát tháo:
- Lão Triệu, có chuyện gì? - Giọng nữ tử chua chát.
- Thưa tiểu thư, là có hai tên tiểu tử chặng đường làm con ngựa hoảng sợ nên dừng lại đột ngột. - Lão phu xe lập tức bình ổn thân thể, tố cáo.
- Còn không mau xử lý? - Vẫn giọng nói ngông cuồng.
- Dạ. - Lão ta cuối đầu ngoan ngoãn đáp, rồi quay sang phía Tư Đồ Ngạo
bộ dạng đột ngột thay đổi trở nên hung tợn: - Hai tên xú tiểu tử nhà dám chặn đường tiểu thư nhà ta, các ngươi chán sống rồi sao? Có biết bên
trong xe ngựa là ai hay không?
- Ngươi sủa cái gì vậy? - Tư Đồ Ngạo lạnh lùng nhưng bộ dáng ngoáy ngoáy tai ra vẻ nghe không được rõ, rất là vô lại.
- Khốn kiếp, ngươi bị điếc hay sao? Ngay cả tiếng người cũng không nghe ra? - Lão ta tức giận đến đỏ mặt.
Tư Đồ Ngạo quay sang mọi người đang đứng xung quanh, vẻ mặt nàng ngu ngơ hỏi lớn:
- Mọi người có ai có thể giải thích cho ta hiểu được hay không? Tiếng
chó sủa ta có thể nghe được nhưng quả thật là không hiểu gì hết á! -
Nàng còn bày ra vẻ mặt khốn khổ.
Người dân, tiểu thương trên đường ai ai cũng một bụng chán ghét thái độ
ngông cuồng của người trên xe ngựa nhưng nghe nàng nói như thế, không
khỏi cười vang.
- Chúng ta cũng không hiểu tiếng chó sủa. - Một số người hưng phấn đáp trả nàng.
Lão phu xe tức quá hóa liều, vung roi ngựa quất thẳng vào người Tư Đồ
Ngạo, nàng giơ tay chụp lấy lại không ngờ đuôi roi vô tình quất vào mặt
của Mạc Tư Kỳ tạo ra một vệt xước nhỏ.
- A ui... - Mạc Tư Kỳ có đến chín phần giật mình nên mới khẽ kêu.
Tư Đồ Ngạo lập tức quay lại, thấy vết xước trên mặt hắn liền tức giận.
Nàng giật mạnh tay, lão phu xe ngã nhào xuống ngựa, nàng phi thân về
phía trước vừa vặn tóm lấy cổ hắn khi hắn còn chưa kịp rơi xuống đất,
siết chặt đưa lên cao đồng thời tay còn lại tung ra chưởng lực làm cổ xe ngựa vỡ vụn, người trong xe ngã nhào ra đất.
Mọi người trông thấy một màn này thật khiếp sợ, vừa nháy mắt một cái mọi chuyện liền biến chuyển kinh khủng như vậy.
Lão phu xe, chân không chạm tới đất, mặt tím tái vì tắt thở, tay chân
quơ loạn. Mà bên kia chủ tử của hắn sau khi bị ngã đã đứng dậy, thấy sự
không lành chạy đến bên nàng vội nói:
- Công tử xin ngài bớt giận. Là ta không biết dạy hạ nhân để hắn làm
càng. Xin công tử nể mặt tiểu nữ tha cho hắn một mạng, sau khi trở về ta sẽ trừng phạt hắn thích đáng.
Giọng nói ôn nhu không giống như ban đầu, Tư Đồ Ngạo cảm thấy kỳ lạ nên
nhìn sang. Thì ra đây mới là chính là cái vị chủ tử sau màn xe. Nàng ta
khuôn mặt cũng rất đẹp, y phục thượng hạng, nữ trang tinh xảo, phấn
trắng son hồng nhẹ nhàng tô điểm; không hề diêm dúa, không quá cầu kỳ,
nhu thuần đoan trang.
Tư Đồ Ngạo liền liếc mắt ra sau lưng nàng ta, xác định tiếng nói chanh
chua khi nãy phát ra từ ả nha hoàn ngay sau lưng nàng ta. Tư Đồ Ngạo vứt lão phu xe xuống đất, tay vung ra chưởng lực làm xương mặt của gã bể
nát, gã ôm đầu kêu la thảm thiết.
- Đây là cho ngươi biết hậu quả của việc động vào người của ta.
Tư Đồ Ngạo hướng nữ tử kia bước tới, nàng ta sợ hãi thụt lùi về sau nhưng cái người nàng nhắm tới là ả tỳ nữ bên cạnh nàng ta.
Ba... ba... ba... ba... - Tiếng vang thanh thúy phát ra khi tay nàng
tiếp xúc mạnh mẽ với mặt ả. Máu tuôn ra từ hai bên khóe miệng, khuôn mặt sưng như đầu heo, cơ hồ ngoại trừ máu ra thì trong miệng ả ta còn ngậm
cả mấy cái răng lìa hàm của ả. Ả sợ đến toàn thân run rẩy, nước mắt vừa
rơi ra khỏi mi liền ngừng lại vì hoảng sợ.
- Không thể nói ra được lời nào hay ho thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Còn có lần sau cẩn thận xương hàm của ngươi.
Không đợi người khác phản ứng, Tư Đồ Ngạo đi lại trước mặt Mạc Tư Kỳ,
nâng cằm hắn, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt hắn. Còn may chỉ là
một vết xước nhỏ, Mạc Tư Kỳ coi trọng diện mạo như vậy, nàng không cho
phép bất luận kẻ nào làm thương tổn đến kiêu hãnh của hắn.
Mạc Tư Kỳ thấy nàng chăm chú nhìn vào mặt hắn như vậy, bất giác đưa tay lên sờ thử bị nàng ngăn lại.
- Đừng chạm vào, sẽ bị nhiễm trùng. Theo ta trở về bôi thuốc. - Tư Đồ
Ngạo lôi kéo hắn đi mất, bỏ lại đám người đứng trân trối tại chỗ.
Mạc Tư Kỳ không một lời, để nàng dẫn đi. Hắn bây giờ đang hạnh phúc ngập tràn còn nói được cái gì cơ chứ?
Người dân của Đông Li Quốc thì kinh ngạc. Tư Đồ Ngạo có thể họ không
biết nhưng đệ nhất mỹ nam tử Mạc Tư Kỳ thì không ai xa lạ, nhìn thấy một màn trước mắt họ chỉ có thể lắc đầu than thầm: “Nam nhân tướng nữ là
thế hoạn loạn, đúng là hồng nhan họa thủy mà.”