Tô viên ngoại từ mờ sáng đã thức dậy sửa soạn đi hành hương lễ phật, có những chuyện
nếu như bản thân không thể cố gắng được thì chỉ còn cách cầu xin thần
linh, dù sao thì vẫn hơn buông tay ngồi không mà không làm gì cả, như
thế tâm hắn khó lòng an ổn. Chính vì vậy trên dưới Tô gia đều một phen kinh ngạc: Lão gia nhà họ còn có chuyện đi hành hương lễ Phật hay sao?
Tô viên ngoại khó khăn leo lên từng bậc thang dẫn lên đỉnh núi toạ lạc
ngôi chùa lừng danh Kim Thiền Tự, dọc đường đi hắn nghỉ ngơi không biết
bao nhiêu lần thế nhưng khi lên tới đỉnh cũng không tránh khỏi thân đầm
đìa mồ hôi, bàn tay béo mụp không ngừng vuốt tráng.
Chùa lớn nơi nơi đều có nhưng Kim Thiền Tự lại gần chỗ hắn nhất, đi đến
những nơi khác sẽ mất tiền xe đi lại còn phải qua đêm bên ngoài, rất tốn ngân lượng. Thế nhưng bảo hắn tới các miếu nhỏ để cúng tế, hắn nghĩ
qua: đến các miếu nhỏ tốn tiền cúng tế lỡ không linh nghiệm thì chẳng
phải hoài công hay sao? Vẫn là nên làm một chút vận động tốt cho sức
khỏe.
Bên trong chính gian, Tô viên ngoại thành tâm quỳ gối cúng vái.
- Bồ Tát, Bồ Tát... người đại nhân đại lượng tấm lòng từ bi cứu khổ cứu
nạn phổ độ chúng sanh, người hãy nhìn xuống mà coi một người lương thiện như con lại phải gánh tai họa trên đầu. Tất cả cũng tại thối nha đầu
nhà con nó bỏ trốn nếu không thì trở thành hoàng thân quốc thích thì
cũng không có gì là không tốt. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách được nó, người nghĩ coi nữ nhân của con xinh đẹp như vậy lại còn lương gia
thục đức, cành vàng lá ngọc thế nhưng Hoàng thượng lại cố tình phối hôn
cho kẻ tàn phế. Tàn phế thì tàn phế đi, ư nhiên chỗ đó... chỗ đó... của
hắn cũng không sử dụng được, như vậy hương hỏa nhà họ Tô phải làm sao?
Gia sản của nhà họ Tô phải làm sao??? Bồ Tát... Bồ Tát... người là thần
thánh trên cao, con nói ít người hiểu nhiều, xin người hãy phù hộ độ trì cho con vượt qua kiếp nạn này. Nếu được như vậy con sẽ...
Hắn dừng lại suy nghĩ một hồi...
- Con sẽ... mua nãi chuối cúng người!... Mô phật!!!
Tư Đồ Ngạo cùng với Mạc Tư Kỳ ngoài cửa, nghe xong khóe môi kịch liệt co rút. Nhà họ Tô của hắn chỉ có một nữ nhi thì còn cái gì mà hương hỏa,
tên này chỉ là lo tiền tài của hắn bị người ngoài đoạt mất. Còn cái gì
mà cúng nãi chuối? Hắn đi lạy Phật mà cứ như cúng thổ địa nhà hắn, mạng
sống trên dưới Tô gia chỉ đổi bằng một nãi chuối... cũng thật là quá rẻ
mạt đi.
Tư Đồ Ngạo vẻ mặt vô cùng đặc sắc, Mạc Tư Kỳ vừa mới quay sang nhìn liền chịu không nổi. Nàng hôm nay cải trành thành đạo sĩ, nàng tô hai hàng
lông mày rất đậm, còn dáng hai cái ria mép mỏng vểnh vểnh trên môi...
thiệt chịu hết nổi.
Ngay khi Mạc Tư Kỳ muốn cười, Tư Đồ Ngạo kịp thời ngăn chặn, ra hiệu cho hắn im lặng, rồi nàng bước vào trong gặp Tô viên ngoại.
- Ai du... Tên thối tha nào dám động vào ông đây? Bộ không có mắt hay sao? – Tô viên ngoại gào thét.
- Thành thật xin lỗi lão gia, là bần đạo không có mắt, không thấy núi
Thái Sơn, đâm đầu trúng lão gia ngài. - Đạo sĩ Tư Đồ Ngạo khúm núm.
- Thì ra là tên đạo sĩ thối nhà ngươi dám làm bẩn y phục của ông, ngươi
có tiền đền hay không hả? Nói cho ngươi biết đây là gấm lụa thượng hạng, loại người khố rách áo ôm như ngươi đừng có mơ mà đụng đến.
- Lão gia ngài nói không sai, bần đạo quả thật không có tiền đền. – Đạo sĩ Tư Đồ Ngạo chật vật.
- Vậy thì ngươi tính sao? – Tô viên ngoại được nước lấn tới.
- Hay là thế này, bần đạo tuy không có ngân lượng nhưng biết coi bói, giải hạn, có thể xem cho lão gia ngài một quẻ.
- Ngươi biết giải hạn thật sao? – Tô viên ngoại có vẻ không tin.
Nghe đến đây Tư Đồ Ngạo lập tức ưỡn ngực, mặt ngẩn lên trời, một tay
chắp sau lưng, một tay vuốt vuốt chòm râu đang vểnh vểnh, đường hoàng mà nói:
- Không giấu gì ngài, gia sư của bần đạo là cao nhân tu luyên trên Ngũ
Hành Sơn suốt năm trăm năm, nay đã đắt đạo thành tiên. Ta là đệ tử duy
nhất của ông ấy, đạo pháp được truyền dạy rất tốt, nói không ngoa thì
tức là trên không thiên văn dưới tường địa lý, đừng nói là xem bói giải
hạn, chỉ là những chuyện cỏn con không cần nhắc tới.
Tô viên ngoại mạc danh kỳ diệu* nghe nàng bốc phét một hồi cũng không
hiểu nàng nói cái gì, chẳng biết Ngũ Hành Sơn là địa phương nào nhưng
nhìn hắn cao thâm như vậy chắc có lẽ sư phụ của hắn là một bậc tiên
nhân, nói không chừng có thể giúp nhà họ Tô không chừng. Mặc kệ, miễn
sao không tốn ngân lượng, hắn thử nghe một lần xem sao?
(*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, chẳng biết gì, ngơ ngác...)
- Vậy, ngươi nói thử xem ta đang gặp phải chuyện gì? – Tô viên ngoại.
Tư Đồ Ngạo đảo mắt, những kẻ ngu ngốc này, hỏi như vậy chẳng khác nào tự khai là ta đã gặp rắc rối? Bởi vì có những kẻ ngu ngốc như vậy mới có
những tên “mượn đạo tạo đời” chuyên đi giả thần giả quỷ (như nàng!)
- Thí chủ, bần đạo thấy ngươi ấn đường tối đen, vẻ mặt u ám, khẳng định
là bị yêu ma quấy nhiễu gặp phải tai họa mà còn là họa sát thân. Ta nói
như vậy có phải hay không? – Câu thoại không thể nào kinh điển hơn thốt
ra từ miệng Tư Đồ Ngạo.
- Đúng! Đạo sĩ nói không sai, vậy ta phải làm cách nào? – Tô viên ngoại gật đầu như giã tỏi, nôn nóng hỏi.
Tư Đồ Ngạo bấm ngón tay, tính toán kỹ lưỡng mới trả lời:
- Ngươi cứ yên tâm, nhà ngươi có tổ tông can gián, quý nhân phò trợ,
ngươi chỉ cần nghe theo lời ta nói tự nhiên cái họa này sẽ được hóa giải ngay thôi. Sáng sớm tinh mơ ngày mai, ngươi hãy ra đứng trước cửa chờ
đợi, sẽ có quý nhân đi ngang. Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của họ, họ
sẽ giúp đỡ cho ngươi vượt qua hiểm cảnh. Nhưng nhớ, tuyệt đối không được làm cho họ tức giận, nếu không hậu quả khôn lường.
- Vâng, ta xin lắng nghe những gì đạo sĩ căn dặn, nhưng làm thế nào để nhận biết được họ? – Tô viên ngoại thành khẩn.
Tư Đồ Ngạo lại bấm quẻ một lần nữa, cao thâm trả lời:
- Ngươi cứ việc yên tâm, bọn họ có hai người, không phải người thường,
tới lúc đó ngươi nhất định sẽ nhận ra. Hãy để ý kỹ những người vận y
phục đỏ rực như lửa, người còn lại vận hắc phục âm lãnh. Ta chỉ có thể
giúp ngươi tới đây, còn lại ngươi hãy tự lo liệu, ta không thể tiết lộ
quá nhiều thiên cơ.
Tư Đồ Ngạo nói xong quay lưng, mặt hướng về Bồ Tát, nhắm mắt bất động
như phỗng. Tô viên ngoại thấy thế liền rối rít đa tạ, vội vã trở về, ra
đến cửa cũng không quên khấu đầu vài cái.
Nhận thấy hắn đã đi xa, Tư Đồ Ngạo mới khoát vai, đi ra tìm Mạc Tư Kỳ,
hóa ra hắn đang ở giữa sân ôm bụng cười đến nghẹn. Tư Đồ Ngạo tiếng lại
gần khiến hắn cười càng hoa lệ hơn, thậm chí còn thở không ra hơi.
Tư Đồ Ngạo giúp hắn vỗ lưng, tránh để hắn cười nhiều quá lại nghẹn mà chết.
- Chàng vui vẻ là tốt rồi, không phải Tư Đồ Ngạo ta lúc nào cũng có thể bày ra bộ dạng như vậy cho người khác thấy đâu.
Nghĩ kỹ lại thì cũng thật quá khôi hài đi, sư phụ của nàng ở Ngũ Hành
Sơn tu luyện năm trăm năm, cũng không phải thành ra Tôn Ngộ Không rồi
hay sao? Nàng từ khi nào trở thành đồ đệ của một con khỉ đây? Quả thật
là bi ai mà...
Bước tiếp theo trong kế hoạch, Tư Đồ Ngạo và Mạc Tư Kỳ đến gặp Tô viên
ngoại trao đổi điều kiện, nàng còn cẩn thận phong tỏa hết mọi đầu mối,
tạo ra tin tức giả đưa đến cho Hiên Viên Vô Song. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ cho đến khi Mạc Tư Kỳ vấn tóc cho nàng.
Tư Đồ Ngạo hiện tại khá thích thú sánh vai một tân nương tử. Lần đầu
tiên trong đời nàng được mặc thử đồ cưới, lại không phải là xoa – rê,
cảm giác rất phấn khích. Nàng ngồi trước gương đồng nhìn ngắm cô gái bé
nhỏ trong gương, nhoẻn miệng cười thích thú. Rồi bỗng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Tư Kỳ trong tấm gương, nụ cười của nàng ngưng đọng.
- Tư Kỳ! – Tư Đồ Ngạo xoay người nắm lấy bàn tay Tư Kỳ đang bận rộn chải tóc cho nàng.
Qua một lúc mới nghe hắn ngập ngừng đáp lại:
- Ngạo, có thể dùng một người khác thay thế được hay không?
Khuôn mặt của Tư Kỳ hiện lên vẻ mất mác và trái tim chàng cũng vậy. Một
ngày nào đó như ngày hôm nay, phải chính tay chuẩn bị hôn sự cho nữ nhân mà mình yêu thương, tân lang lại không phải là mình, mặc dù đây chỉ là
một màn kịch nhưng cỗ vị đắng chát này không khỏi khiến hắn chạnh lòng.
- Tư Kỳ, chẳng phải chúng ta đã nói qua rồi hay sao? Chàng không cần quá lo lắng.
- Phải, ta lo lắng, nhưng không phải lo lắng theo cách nghĩ của nàng mà
là lo lắng theo một nghĩa khác. - Giọng nói Tư Kỳ nặng nề