Phong Lưu Chân Tiên

Chương 131: Đến vu tộc



Không để Dương Thiên đợi quá lâu, Vương Bào dẫn theo một lão nhân ăn mặc rách rưới đi vào. Nếu không phải có Vương Bào dẫn vào, Dương Thiên tin chắc hắn sẽ bị bảo vệ chặn lại bên ngoài.

Dương Thiên trước giờ không ưa những tên Vu sư này. Bọn hắn tự nhận mình là người hòa hợp với thiên nhiên, sinh sống chung với những loại côn trùng nên ăn mặc lôi thôi, bẩn thiểu. Chỉ là lý do mà thôi, Vu sư mạnh nhất mà Dương Thiên từng gặp vô cùng để ý vẻ bề ngoài. Những loại côn trùng, cổ độc hắn sử dụng cũng rất bắt mắt.

Chờ hai người ngồi vào xong, Dương Thiên liền nói:

- Vương Bào, ngươi thay ta giới thiệu một chút đi.

Vương Bào gật đầu:

- Sư phụ, đây là Dương Thiên.

- Dương Thiên, đây là sư phụ ta.

Nghe Vương Bào giới thiệu, Dương Thiên thật không biết nói gì cho phải. Bảo ngươi giới thiệu, ai cần ngươi nói những điều mà ai cũng biết. Lão nhân kia cũng cảm thấy như vậy, nói thêm:

- Ta gọi là Từ Lạc. Nghe Vương Bào nói ngươi muốn gọi ta ra đây có việc?

- Không sai. Ngươi chắc là một Vu sư của Vu tộc, ta muốn ngươi dẫn ta đến Vu tộc.

Lão nhân giả vờ suy ngẫm rồi nói:

- Ngươi cũng biết dẫn ngoại tộc đến địa bàn của Vu tộc là vi phạm tộc quy. Hình phạt sẽ rất nặng. Ngươi muốn ta dẫn ngươi đi thì cũng phải trả cái giá tương tự.

Dương Thiên bật cười, nhanh chóng đồng ý như vậy, ngươi muốn lừa dối ta cũng phải diễn thật hơn chứ.

Vương Bào cũng cảm thấy Từ Lạc đồng ý quá nhanh, thầm mắng hắn ngu ngốc. Vội vàng chữa lỗi:

- Chuyện này ta cũng đã nói qua với sư phụ. Người đồng ý dẫn ngươi đi, bất quá ngươi phải trả một cái giá tương ứng.

- Như vậy a.

Lấy trong người ra một viên đan dược, đưa cho Từ Lạc:

- Tu vị của ngươi dừng ở Trúc Cơ sơ kỳ đã lâu. Chỉ cần luyện hóa viên đan dược này thì có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ. Đã đủ chưa.

Từ Lạc nghe vậy hai mắt sáng rực, vội cầm lấy viên đan dược nhìn ngắm như một đại mỹ nữ. Thiếu chút nữa đã cho vào miệng nuốt xuống. Thấy hắn không cần kiểm chứng mà đã tin tưởng Dương Thiên đưa đan dược là thật, Dương Thiên lắc đầu, tên này ngốc như vậy, có thể sống đên bây giờ đã là điều may mắn.

Lão nhân vuốt ve viên đan dược một lúc rồi cất vào trong ngươi, như là sợ Dương Thiên đoạt lại. Ánh mắt hèn mọn nhìn Dương Thiên:

- Đã đủ rồi. Ngươi khi nào muốn đến Vu tộc, ta sẽ dẫn ngươi đi.

Dương Thiên nhìn qua thời gian, bây giờ đã là 7 giờ đêm:

- Cũng không còn sớm, chúng ta khởi hành đi.

- Cái gì?

Cả hai người đồng thanh hô lên, câu nói của Dương Thiên khiến bọn hắn kinh ngạc. Vương Bào lắp bắp:

- Dương Thiên, ngươi xác định là đi ngay bây giờ sao?

- Có vấn đề gì sao?

Từ Lạc vội lắc đầu:

- Không có, chúng ta lập tức khởi hành.

Hành động vừa rồi của Dương Thiên đã khiến Từ Hạc động lòng tham. Tùy tiện lấy ra một viên đan dược cao cấp như vậy, trên người Dương Thiên chắc chắn có nhiều thứ còn giá trị hơn. Nhưng việc đó cũng đồng nghĩa là tu vị Dương Thiên rất cao. Nhiều tài nguyên như vậy, dù là phế vật cũng có thể trở thành đại năng. Hắn bây giờ chỉ mong mau chóng đưa Dương Thiên đến Vu tộc để giết chết hắn rồi cướp đoạt toàn bộ.

Nhìn qua thì thấy hắn đang nhiệt tình muốn mời Dương Thiên đến Vu tộc làm khách. Dương Thiên sống lâu như vậy, một kẻ tâm cơ thấp kém như Từ Lạc, hắn sao lại không nhận ra.

Cả ba người đi ra khỏi quán bar, Dương Thiên dẫn bọn họ vào một chỗ vắng người rồi lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng bàn tay. Từ Lạc cùng Vương Bào nhìn nhau, không hiểu Dương Thiên muốn làm gì.

Dương Thiên ném mạnh chiếc thuyền lên trên không. Tiểu thuyền lập tức hóa lớn lên nhiều lần, lơ lửng giữa không trung. Quay lại nhìn hai người phía sau:

- Mau lên đi thôi.

Dương Thiên cả người bay lên trên phi thuyền, Từ Lạc thì một tay giữ lấy Vương Bào rồi cùng bay lên. Bên trong thuyền bài trí khá sang trọng. Những thứ này Từ Lạc không rõ, bất quá từ linh khí phát ra, chắc chắn không phải phàm vật.

- Đây chính là pháp bảo phi hành trong truyền thuyết sao?

Vương Bào một chữ cũng không hiểu, pháp bảo phi hành, danh từ này đối với hắn vô cùng xa lạ. Thấy Dương Thiên không nói gì, Từ Lạc càng thêm tin chắc với dự đoán của mình. Vẻ tham lam trong mắt càng đậm, trong mắt hắn lúc này, Dương Thiên chính là một con dê béo đang chờ được làm thịt.

Dương Thiên chỉ tay về phía trận pháp ở mũi thuyền:

- Ngươi chỉ cần ngồi vào trong đó rồi suy nghĩ phương hướng muốn đi, nó sẽ đưa ngươi đến nơi. Tốc độ thứ này so với máy bay phải nhanh hơn gấp 10 lần.

Đây là Dương Thiên đã nói giảm đi nhiều, phi thuyền này là thứ trước kia Dương Thiên thường dùng để đi qua các vị diện khác nhau. Nói ra cũng chẳng có ai tin.

Từ Lạc hào hứng ngồi vào trận pháp, suy nghĩ vừa hiện lên, phi thuyền lập tức phóng đi. Phi thuyền đã được trang bị đầy đủ các loại trận pháp từ Phòng Ngự đến Ẩn Thân, không lo bị người khác phát hiện.

Dù đã giảm tốc độ nhưng Từ Lạc vẫn không theo kịp, hắn đi lạc đến vài lấn mới đến đúng chỗ. Cuối cùng phi thuyền đáp xuống ở một bãi đất trống tại một nơi hoang vu. Ba người bước xuống, Dương Thiên thu lại phi thuyền rồi cất vào trong ánh mắt tiếc nuối của Từ Lạc.

- Bây giờ tiếp tục đi đâu đây.

- Chờ một lát.

Từ trên người Từ Lạc có một bầy côn trùng nhỏ như kiếm bay ra. Bầy kiến phân tán khắp nơi, Từ Lạc nhắm mắt lại cảm nhận, một hồi lâu sau tay hắn chỉ về một hướng:

- Chính là hướng này, đi theo ta.

Hai người theo Từ Lạc đi về hướng hắn chỉ tay, Dương Thiên thần thức tỏ ra để quan sát chung quanh, lẩm bẩm:

- Là một loại Bát Quái trận sơ đẳng, xem ra là dùng để thay đổi vị trí lối vào hằng ngày. Với trình độ trận pháp kém cỏi của Vu tộc, làm được như vậy đã không tệ.

Từ Lạc không biết Dương Thiên đã phát hiện ra một trong những bí mật lớn nhất của Vu tộc, hơn nữa còn khinh thường. Đến một vị trí nhất định, Từ Lạc một chưởng đánh xuống, đất đá bị đánh bay tán loạn, để lộ ra một cái cửa đá nằm trên mặt đất.

Phía sau cửa đá là một đường hầm nhỏ đi sâu vào trong lòng đất. Một đường đi thẳng qua đường hầm mà không gặp nguy hiểm bất ngờ nào. Trước mặt ba người là một cửa động đã phủ đầy lá cây cùng dây leo. Từ Lạc cẩn thận lấy ra một mồi lửa ném về phía trước, từng đám côn trùng màu xanh liền tảng ra, để lại một cánh cửa. Dương Thiên nhìn qua Từ Lạc:

- Vu tộc của các ngươi làm việc cũng khá cẩn thận a.

Từ Lạc cười cười:

- Điều cần thiết mà thôi.

Đi qua cánh cửa, nhìn về phía xa là một ngôi làng lớn. Những ngôi nhà bằng gỗ được xây dựng cách xa nhau. Đủ loại côn trùng đầy màu sắc rực rỡ bay khắp nơi, sắp xếp thành những hình dạng kỳ lạ. Còn có không ít người đang sử dụng côn trùng để giao đấu, những âm thanh xì xào phát ra. Dương Thiên không khỏi suy nghĩ:

- Một nơi xinh đẹp như vậy, hủy đi cũng thật đáng tiếc a.

Từ Lạc dẫn Dương Thiên cùng Vương Bào đi vào trong, đến trước cổng làng, hắn thả ra một con bọ truyền tin bay vào trong. Một lúc sau liền có một đám người bước ra. Từ Lạc vội túm lấy Vương Bào rồi nhảy vào trong đám người:

- Hắn là một tên ngoại tộc. Chính hắn đã ép buộc ta dẫn hắn đến đây.

Đám người nghe vậy liền mau chóng bao vậy Dương Thiên, sẵn sàng động thủ. Tình huống phát sinh cũng không khiến Dương Thiên ngạc nhiên, bật cười:

- Ngươi trở mặt nhanh như vậy sao. Không phải ngươi nhận đồ của ta nên mới đưa ta đến đây sao?

Từ Lạc nói dối không chớp mắt:

- Hắn nói dối, ta sao có thể phản bội Vu tộc. Mau giết chết hắn.

Người cầm đầu đám người bước ra đánh giá Dương Thiên rồi nói:

- Không cần vội, đưa hắn đến gặp tộc trưởng để người giải quyết.

Nói xong nhìn qua Từ Lạc:

- Còn ngươi, dám vi phạm tộc quy. Cũng đến gặp tộc trưởng chờ xử lý đi. Tiểu tử đi cùng ngươi tuy có dấu vết luyện cổ nhưng không phải người Vu tộc, mang hắn theo.

Đám người liền chia thành 3 tốp áp giải Dương Thiên cùng hai thấy trò Vương Bào vào trong. Dương Thiên cũng không phản kháng gì, mục đích của hắn đến đây vốn là để gặp tên tộc trưởng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.