Phong Lưu Chân Tiên

Chương 142: Diệp Linh Bị Bắt Cóc



Trong lúc Dương Thiên đang say giấc nồng, có hai bóng đen xuất hiện tại dãy núi nơi trường của hắn vừa tổ chức dã ngoại. Hai người này toàn thân đều mặc một bộ quần áo màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, dường như là sợ người khác nhận ra. Tốc độc hai người rất nhanh, thoáng chốc đã đứng trước vị trí hang động mà Dương Thiên đã lấp đi.

Đứng trước hang động một hồi, một người mới quay sang hỏi:

- Ngươi có chắc là chỗ này không?

- Không sai, ta đã đến đây không dưới 10 lần, sao có thể nhầm được.

- Vậy kiểm tra một chút đi.

Hai người đi lại xung quanh kiểm tra hết một lượt nhưng vẫn không phát hiện ra có chỗ nào lạ. Một người lên tiếng:

- Ngươi lùi lại, ta muốn thử ở chỗ này.

Người kia nghe vậy lập tức lùi lại phía sau. Người còn lại liền niệm chú, mười mấy quả cầu màu xanh xuất hiện từ trong không khí. Quát to một tiếng:

- Đi.

Mười mấy khối cầu lập tức phóng đi, va mạnh vào vách núi, đúng ngay vị trí cửa căn cứ ban đầu. Khói bụi bốc lên mù mịt, đợi khói bụi tán đi, vách núi vẫn hoàn hảo không có dấu vết bị tấn công.

- Quả nhiên.

Người còn lại vội tiến lên hỏi:

- Ngươi đã phát hiện ra được cái gì?

- Căn cứ này đã bị một vị tiền bối dùng một loại Thổ hệ pháp thuật rất mạnh lấp đi.

- Ý của ngươi là, Lý Tưởng đắc tội với một vị tiền bối nào đó nên đã bị giết. Sau đó căn cứ này cũng bị hủy diệt theo.

- Không sai, sự việc lần này rất hệ trọng. Người chết dù sao cũng là con trai của hắn. Không những vậy còn đắc tội với một vị tiền bối lợi hại, ta đoán người này tu vị có thể đạt đến Kim Đan kỳ. Chúng ta cần báo cho gia chủ biết ngay lập tức.

- Cái gì, Kim Đan kỳ. Ngươi có nhầm lẫn hay không. Một tên phế vật như Lý Tưởng làm sao có thể đắc tội với đại nhân vật như vậy.

- Có thể sử dụng pháp thuật mạnh như vậy, dù là gia chủ cũng không làm được. Được rồi, không nhiều lời nữa, mau trở về đi thôi.

Sự việc của Lý Tưởng cũng dần lắng xuống, Lý gia thông báo đã tìm được hắn và đưa ra nước ngoài để trị liệu. Dương Thiên khi biết tin này cũng chỉ lắc đầu, hắn biết Lý gia lo sợ có người tìm đến trả thù. Hắn cũng không rỗi hơi như vậy a.

Hôm nay Dương Thiên lại trốn học, một phần vì Tần Tuyết vẫn chưa trở về. Còn có một chuyện quan trọng hơn, trưa nay Diệp Linh sẽ đến đây. Hắn phải đi đón nàng.

Ra đến sân bay, Dương Thiên tìm một hàng ghế rồi lấy điện thoại ra chơi game. Đến lúc hắn hoàn thành game thứ 15, nhìn lại đồng hồ đã gần 1 giờ chiều, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Linh. Gọi điện thoại cho nàng thì không có người bắt máy.

- Chẳng lẽ ta nhớ nhầm ngày sao?

Dương Thiên lắc đầu, hắn sao có thể nhớ nhầm được. Bấm số điện thoại của Diệp Vấn Thiên, lần này rất nhanh kết nối thành công:

- Dương Thiên, thật hiếm khi ngươi mới gọi cho ta a. Có chuyện gì cần trợ giúp sao?

Dương Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi:

- Có phải sáng nay Diệp Linh sẽ đáp chuyến bay đên Bắc Giang thành hay không?

- Đúng vậy a. Giờ này chắc nàng cũng đã đến nơi rồi.

Giọng của Diệp Vấn Thiên đột nhiên gấp lên:

- Ngươi vẫn chưa gặp Linh nhi sao, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?

- Không cần lo lắng. Ta sẽ lập tức đi tìm nàng.

Tắt điện thoại, Dương Thiên cau mày. Lần này hắn cũng quá bất cẩn rồi. Diệp Vấn Thiên đã xác nhận Diệp Linh đã rời đi, vậy chuyến bay của nàng hẳn là không có vấn đề gì. Vậy mọi chuyện chỉ có thể xảy ra tại sân bay này thôi. Cũng là do hắn quá mải mê chơi game mà không để ý đến thời gian.

Thần thức quét qua toàn bộ sân bay, Dương Thiên vẫn không phát hiện tung tích của Diệp Linh. Lúc này hắn có thể khẳng định, nàng đã bị kẻ khác bắt cóc. Tuy hắn không rõ lý do là gì, nhưng ai dám đụng đến nàng, kết quả chỉ có một mà thôi. Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thiên lại vang lên. Tô Lịch, người này Dương Thiên cũng có một chút ấn tượng, là thành viên của Ám tổ hoạt động tại đây:

- Có việc gì?

- Là thủ trưởng gọi điện báo cho ta. Ta sẽ lập tức tới sân bay để hỗ trợ ngươi.

- Được rồi. Ta bây giờ sẽ đi tìm nàng, ngươi đến sân bay điều tra thử xem có phát hiện được gì hay không.

Dương Thiên cũng không cần người trợ giúp, có điều nếu đã có lòng thì hắn cũng vui vẻ nhận lấy. Xòe tay ra, một con hạc giấy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Dương Thiên. Hắn đưa tay bùng nhẹ một luồng khí màu xanh vào trán, con hạc hai cánh liền đập mạnh rồi bay lên.

Đây là một loại Truy Tung phù, Dương Thiên mô phỏng khí tức của Diệp Linh, sau đó hạ lệnh cho nó tìm kiếm. Truy Tung phù tự có năng lực ẩn thân, ngoài Dương Thiên ra, không ai có thể nhìn thấy.

Hạc giấy lần theo khí tức của Diệp Linh, phóng ra ngoài sân bay. Dương Thiên nhanh chóng thi triển Ẩn Thân thuật theo sát phía sau. yhAbOUt Đến một ngôi nhà, hạc giấy đậu lượn vài vòng rồi quay trở lại tay Dương Thiên. Thần thức Dương Thiên phát ra, từng chi tiết trong căn nhà nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.

Diệp Linh đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, nhắm mắt ngủ say. Trên người nàng cũng không có dây trói, hẳn là bị đánh thuốc mê rồi đưa đến đây. Thân hình Dương Thiên lóe lên rồi xuất hiện ngay trong phòng, một đạo Thanh Tâm chú thanh lọc toàn bộ dược lực trong cơ thể nàng.

Hai mắt Diệp Linh từ từ mở ra, vươn vai ngáp một cái. Nhìn thấy Dương Thiên đang đứng bên cạnh liền ngạc nhiên hỏi:

- Dương Thiên, tại sao ngươi lại có mặt ở đây.

- Là ta hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại bị bắt cóc đến đây.

- Ta bị bắt cóc?

Diệp Linh cau mày, cố nhớ ra mọi chuyện.

- A, ta sau khi xuống máy bay liền muốn gọi điện thoại cho ngươi. Nhưng đúng lúc đó bụng ta lại kêu lên, ta đánh đến máy bán thức ăn nhanh mua vài món rồi tìm một chỗ để ăn trước. Những chuyện sau đó ta hoàn toàn không nhớ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh:

- Đại ca, ta cảm thấy chuyện này không ổn đâu. Bắt cóc có thể ở tù a.

Một giọng nói khác cũng vang lên:

- Không nghĩ nhiều được như vậy. Bệnh tình của mẹ đã trở nặng, nếu chúng ta không có tiền để người thực hiện phẫu thuật. Có thể nguy hiểm đến tính mạng.

- Nhưng mẹ luôn dạy chúng ta dù nghèo khó cũng không được làm việc xấu.

- Để có thể cứu mẹ, ta chấp nhận làm người xấu. Ở tù vài năm thì có gì to tát.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Dương Thiên xuất hiện trong sự kinh ngạc của hai người. Cả hai vội lùi lại, nhìn hắn cảnh giác. Hai người trước mặt hắn tuổi cũng không lớn, đoán chứng một người là học sinh cấp 3, người còn lại lớn hơn, có thể là sinh viên đại học như hắn. Dương Thiên mỉm cười nhìn cả hai:

- Không cần lo lắng, các ngươi sẽ không phải vào tù đâu.

Người được gọi là đại ca lên tiếng:

- Ngươi là ai, ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ngươi còn không hiểu sao, đâu có kẻ ngốc nào muốn bỏ tù người chết.

Dứt lời, Dương Thiên đưa tay lên. Nhưng hắn chưa kịp ra tay, Diệp Linh đã nhảy đến trước mặt hắn, ngăn cản:

- Dương Thiên, mau dừng tay. Ngươi muốn làm gì bọn họ.

- Bọn hắn muốn bắt cóc ngươi để tống tiền. Ta sao có thể tha cho bọn hắn. Yên tâm đi, nể tình bọn hắn vì cứu mẹ mới làm như vậy, ta sẽ cho hai người một cái chết nhẹ nhàng.

- Hai người bọn họ vẫn chưa làm gì xấu, ta cũng không bị tổn thương gì. Ngươi hãy tha cho họ đi.

Dương Thiên kiên quyết lắc đầu:

- Không được, bất kỳ ai dám làm hại ngươi, bất kể là vì mục đích gì ta cũng sẽ không tha thứ.

Diệp Linh nghe Dương Thiên nói vậy, trong lòng thấy rất cảm động. Tiến lên ôm lấy Dương Thiên. Đồng thời đưa tay ra hiệu cho hai người kia chạy đi. Hai người này tuổi cũng còn khá trẻ, thấy một người đòi giết mình cũng đã bị hù dọa không nhỏ, vội chạy ra ngoài.

Dương Thiên đương nhiên hiểu dụng ý của Diệp Linh. Hắn nói những lời kia cũng chỉ là để lấy lòng nàng cùng hù dọa hai người kia thôi. Dù sao có mặt Diệp Linh ở đây, Dương Thiên cũng không thể ra tay được. Đưa tay vuốt nhẹ lưng Diệp Linh:

- Ngươi quá nhân từ a. Sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.