Phong Lưu Chân Tiên

Chương 97: Kế hoạch giải cứu



Máy bay hạ xuống càng lúc càng nhanh. Thân thể Đình Đình lúc này đã ôm chặt lấy Dương Thiên. Hắn cũng không khách khí ôm lại, đã là nam nhân, trong những tình huống như vậy phải chủ động. Một lúc sau, máy bay cuối cùng đã đáp xuống đất, Dương Thiên mới thả nàng ra, làm vẻ mặt nghiêm túc:

- Chờ máy bay dừng hẳn, ta sẽ cõng ngươi chạy thật nhanh ra ngoài.

Đình Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lúc này nàng mới nhận ra thân thể đã quấn chặt lấy Dương Thiên liền vội vàng đẩy hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng. Dương Thiên vẫn giả vờ tập trung không để ý đến nàng. Máy bay dừng hẳn, Đình Đình lập tức leo lên lưng của Dương Thiên. Cũng không nhiều lời, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật rồi theo lối cửa chính mà đi. Hắn vừa mới phát hiện, nơi này không có cửa thoát hiểm a, thật sự rất mất mặt.

Đình Đình cả mặt đều cúi vào lưng Dương Thiên, nàng lo sợ bị bọn bắt cóc phát hiện. May mắn không có chuyện gì xảy ra, nơi hai người đi qua, không có một ai phát hiện ra bọn hắn. Thuận lợi qua được trạm kiểm soát, Dương Thiên tìm một chỗ ít người rồi giải trừ Ẩn Thân thuật:

- Đã đến nơi an toàn, ngươi có thể xuống rồi a.

Ngẩn đầu lên nhìn ngó xung quanh một lúc, xác nhận đã an toàn, Đình Đình thở phào nhẹ nhõm từ trên lưng Dương Thiên nhảy xuống. Lúc này nàng bắt đầu cảm ơn Dương Thiên rối rít:

- Thật sự cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi giúp đỡ, ta cũng không biết phải làm thế nào.

- Không có gì, đây là việc phải làm. Bất kỳ một người nào nếu gặp tình huống như vậy đều sẽ làm giống như ta.

Dương Thiên vẫn còn một nữa câu không nói ra, đó là: “còn cứu thoát được ngươi như ta hay không thì cũng không chắc”.

- Đúng rồi, ngươi là trốn sang đây, chắc hẳn là chưa có chỗ ở đúng không. Chi bằng đến nhà của ta, tuy không lớn lắm, nhưng vẫn có thể sắp xếp cho ngươi một chỗ dừng chân.

Được mỹ nữ mời đến nhà, Dương Thiên trong lòng dĩ nhiên không từ chối. Nhưng hắn còn có hẹn với Thanh Vũ, cũng chỉ có thế nói với nàng:

- Ta còn có việc phải đi trước, ngươi để lại cho ta địa chỉ. Lúc nào có cơ hội ta sẽ đến tìm ngươi.

Gương mặt Đình Đình có chút thất vọng gật đầu:

- Được, đây là địa chỉ nhà ta. Ngươi nhất định phải đến a.

- Nhất định.

Đình Đình đang định bước đi, chợt nhớ ra chuyện gì lại quay lại nhìn Dương Thiên:

- Lúc bị bắt cóc, đồ đạc của ta đều đã bị bọn chúng lấy hết. Ngươi có thể cho ta vay yrPufHw một ít tiền hay không.

- Nơi này sử dụng Euro, ta hiện tại cũng không có. Ngươi theo ta đi đổi một lát.

Tại sân bay có một đại sảnh, chuyên dùng để đổi nội tệ cho khách du lịch. Dương Thiên rất nhanh đổi được hơn 100 ngàn Euro, đưa cho Đình Đình hơn 10 ngàn. Đình Đình một mực từ chối:

- Không cần nhiều như vậy, ta chỉ cần vài trăm Euro là có thể bắt xe về nhà rồi.

- Ngươi cứ cầm lấy, đề phòng bất trắc.

Thấy Dương Thiên dứt khoát, Đình Đình cũng chỉ đành nhận tiền, vui vẻ nhìn Dương Thiên:

- Không nhìn ra, ngươi là một công tử nhà giàu a. Tại sao không làm hộ chiếu đi lại cho thuận tiện.

- Nếu ta làm hộ chiều, có thể được gặp ngươi sao?



Chia tay Đình Đình, Dương Thiên ra đường bắt một chiếc xe taxi. Đưa cho tài xế địa điểm đã hẹn trước với Thanh Vũ, rất nhanh Dương Thiên đã đến nơi. Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở góc thành phố, chung quanh đa số đều là đất trống, chỉ có thưa thớt một vài căn nhà.

Thanh Vũ cũng đã đợi sẵn trong nhà, nghe tiếng gõ cửa liền tiến ra mở. Dương Thiên theo nàng đi vào, bên trong bài trí khá đơn sơ. Chỉ có một bộ bàn ghế, một tủ đựng đồ, một chiếc giường nhỏ cùng một chiếc truyền hình khá cũ kĩ. Trên bức tường đã bạc màu còn có treo một bức ảnh, trong ảnh có ba người. Một nữ nhân nhìn khá giống Thanh Vũ, nhưng thành thục hơn nhiều. Còn có hai đứa bé, một nam một nữ đang cười rất tươi.

Thấy Dương Thiên chăm chú nhìn vào bức hình, Thanh Vũ cũng giải thích:

- Đây là ảnh chụp gia đình của ta lúc ta còn nhỏ.

- Vậy phụ thân của ngươi ở đâu?

Hai mắt Thanh Vũ hiện lên vẻ thù hận:

- Hắn bỏ mẹ con ta bỏ đi theo người phụ nữ khác. Mẫu thân ta dùng tất cả tiền bạc, mặc kệ lời khuyên ngăn của gia đình chạy đến đây tìm hắn. Cuối cùng chỉ nhận được hai không quen. Cuối cùng do không có tiền trở về nước, đành phải ở lại đây cực khổ kiếm sống. Căn nhà này là hắn cho mẹ con bọn ta như một sự bố thí.

Giọng nói của nàng tuy bình thản, nhưng Dương Thiên vẫn cảm nhận được hận ý sau sắc trong đó. Cũng không có ý định tiếp tục đề tài này, Dương Thiên nói:

- Hiện tại cũng đã đến nơi, ngươi cũng nên nói cho ta biết dự định của ngươi chứ?

Thanh Vũ nhìn hắn một hồi lâu, trầm giọng:

- Ngươi thực sự muốn giúp ta?

- Ai, rảnh rỗi muốn tìm kiếm cảm giác mạnh mà thôi.

- Việc này có thể nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta còn không có yếu như vậy.

- Dương Thiên, lúc ngươi ở trong nước. Thiên Sát không thể làm gì được ngươi. Nhưng nơi này là địa bàn của bọn hắn, dù giết chết ngươi cũng sẽ không có ai biết. Mặc dù tu vị của ngươi rất cao, nhưng ngươi có thể chống lại vũ khí nóng sao?

Lại là bọn chúng, Dương Thiên cảm thấy rất khó chịu. Tại sao cái tổ chức sát thủ bé tẹo đó không chịu an phận một chút mà cừ gây phiền toái cho hắn như vậy. Cũng tốt, lần này đã mất công đến đây, xóa sổ bọn hắn luôn một lần cho thuận tiện.

- Việc đó ngươi không cần bận tâm. Nếu đánh không lại ta có thể bỏ chạy, tin tưởng bọn hắn không có khả năng giữ ta lại.

Thanh Vũ gật đầu, nàng không rõ tu vị của Dương Thiên cao như thế nào, nhưng giữ an toàn chắc chắn không thành vấn đề.

- Được rồi, nếu ngươi đã quyết như vậy. Ta cũng sẽ không ngăn cản.

- Mọi chuyện bắt đầu từ nhiệm vụ ám sát ngươi lần trước. Tổ chức xác định ngươi là người không thể đắc tội nên đã tìm cách loại bỏ ta xem như lời cầu hòa với ngươi. Nhiệm vụ ám sát Diệp Vấn Thiên lần trước, mục đích chính là để trừ khử ta mà thôi.

- Nhưng bọn hắn không ngờ ta vẫn sống sót trở về. Lúc ta đến tìm mẫu thân cùng đệ đệ để đưa bọn hắn đi đã bị Thiên Sát phát hiện ngăn cản. Ta bị đánh trọng thương, nhưng tu vị may mắn đột phá Trúc Cơ kỳ nên đã thoát được một kiếp. Mẫu thân cùng đệ đệ đã bị bọn hắn bắt giữ, xem ra bọn hắn nhất định muốn giết ta.

Dương Thiên nghe Thanh Vũ nói xong, cũng hiểu được đại khái. Nhưng vẫn có một điểm khó hiểu:

- Ngươi nói bọn hắn làm như vậy là vì lo sợ đắc tội với ta. Như vậy, chẳng phải chỉ cần ta ra mặt thì mọi chuyện sẽ đơn giản giải quyết sao?

- Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ngươi tuy lợi hại, nhưng cái bọn hắn e ngại là thế lực đã bồi dưỡng ra ngươi mà thôi. Nếu ngươi một mình đến đây, bọn hắn sẽ không chút do dự giết chết ngươi. Dù sao ngươi cũng đã giết không ít thành viên cao tầng của Thiên Sát.

Suy nghĩ như vậy cũng không sai, Dương Thiên chỉ có thể thở dài. Nếu bọn hắn đã lựa chọn đường chết, Dương Thiên cũng chỉ có thể thành toàn cho hắn. Thanh Vũ thấy Dương Thiên yên lặng, cho rằng hắn lo sợ:

- Nếu ngươi không dám, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.

- Thứ làm cho ta sợ vẫn chưa xuất hiện trên thế giới này đâu. Vậy ngươi nói về kế hoạch cứu người của ngươi đi.

Thấy Dương Thiên tự tin, Thanh Vũ cũng an tâm không ít. Vốn lần này trở về, nàng đã mang ý định liều chết cùng kẻ thù, nhưng sự xuất hiện của Dương Thiên khiến cho nàng nhìn thấy hi vọng.

- Ta biết căn cứ chính của Thiên Sát nằm ở đâu. Nhưng để đột nhập mà không bị phát hiện rất khó, thiết bị ở đó hiện đại hơn tại sân bay nhiều.

- Việc này cứ để cho ta.

- Được, đây là bản đồ bên trong đó. Ngươi xem, đây là chỗ giam giữ phạm nhân, người nhà ta chắc hẳn cũng bị giam giữ tại đây. Đây là trung tâm của căn cứ, các thành viên đầu não không có nhiệm vụ đều sẽ tập trung ở đây. Ta cùng ngươi sẽ tiến vào theo lối này.

- Theo tốc độ bình thường, ta sẽ mất khoảng 20 phút để đến khu trung tâm, còn ngươi mất khoảng 15 phút để đến nhà giam. Ngươi sẽ tiềm phục ở đó, ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn hắn. Khi ngươi thấy lính gác tại nhà giam bị điều động đi, lập tức tiến vào cứu người. Khi đó dùng tất cả khả năng để trốn ra ngoài.

Dương Thiên hơi khó hiểu:

- Tại sao chúng ta không lén lút đưa người ra ngoài. Chỉ vài tên lính gác mà thôi, ta có thể giải quyết bọn hắn mà không phát ra tiếng động.

- Không được, trong người phạm nhân đều sẽ có cài chip định vị. Nếu bị đưa ra khỏi buồng giam lập tức sẽ bị phát hiện. Nhưng mục tiêu của bọn hắn là ta, phát hiện ra ta bọn hắn sẽ không cần quan tâm đến các ngươi, khi đó ngươi sẽ có cơ hội thoát đi.

- Vậy không phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?

- Yên tâm, ta sống tại đó đã lâu. Có chỗ nào ta không rõ chứ, chỉ cần ngươi cứu được con tin, liền bóp vỡ thứ này. Lúc đó ta sẽ lập tức trốn ra ngoài.

Không cần dùng biện pháp gì, Dương Thiên cũng biết là nàng đang nói dối. Nếu việc thoát ra dễ dàng như vậy, nàng đã không cần sự giúp đỡ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.