Trong công viên nhỏ yên tĩnh, trên băng ghế trắng, một quyển tạp chí
thương mại bị gió thổi phần phật, vừa vặn mở ra tại trang phỏng vấn
doanh nhân –
Phóng viên: “…… Từ lần phỏng vấn trước đến nay đã
hơn một năm, trong một năm này, công ty Đông Hạo vẫn là gà đẻ trứng
vàng, đứng đầu danh sách công ty người tìm việc hướng đến, Thiệu phó
tổng tài nhất định rất vui vẻ?”
Thiệu Doãn Cương: “Đó là đương nhiên! Chẳng lẽ tôi nên khóc sao?”
Phóng viên: “Ha ha…… Thiệu phó tổng tài vẫn khôi hài như vậy! Cuối bài phỏng vấn, bản thân tôi muốn thay chị em độc giả hỏi
một câu, Thiệu phó tổng tài không phiền chứ?”
Thiệu Doãn Cương: “Cái này hình như là thói quen của anh rồi, anh hỏi đi!”
Phóng viên: “Vậy tôi không khách sáo! Năm ngoái anh
từng dính scandal um sùm với diễn viên điện ảnh Lâm Tư Nguyệt. Sau đó
thật giống như đổi tính, không nghe nói có dính líu gì với phụ nữ nữa,
xin hỏi anh đây là ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ sao? Anh
có thể nói một chút quan hệ của hai người không?”
Thiệu Doãn Cương: “Ha ha…… Tôi nghĩ Lâm Tư Nguyệt đó còn chưa có ảnh hưởng lớn như vậy, con người cô ta, vì phong độ của đàn ông, tôi thật sự không muốn bình luận.”
Phóng viên: “Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho sát thủ rừng hoa là anh đổi tính?”
Thiệu Doãn Cương: “A…… Chuyện này kể ra rất dài, đến nỗi anh có thể viết riêng một bài về nó. Bất quá có một vấn đề tôi muốn mượn quý tạp chí để thông báo , không biết quý tạp chí có đồng ý
không?”
Phóng viên: “Đương nhiên không thành vấn đề! Mời Thiệu phó tổng tài nói.”
Thiệu Doãn Cương: “Tôi không khách sáo…… Nam nhân
bà, anh hiện tại đã vượt qua được khảo nghiệm của em, lại là ba ba tốt
của con gái, hiện tại em đồng ý gả cho anh chứ? Anh thật sự không muốn
đợi đến lúc con gái có thể làm cô dâu nhỏ a……”