Một tiếng vang thật lớn, tam tiêm lưỡng nhẫn đao bị bật ra, kế tiếp bên tai hắn vang tiếng kêu to sốt ruột của Yến Minh.
- Chúa công mau chạy đi, giao tên này cho thuộc hạ!
Trương Lãng nhìn Yến Minh đẫm máu chiến đấu anh dũng, cả người tràn đầy vết thương, khuôn mặt xấu xí càng thêm khủng bố.
Trương Lãng đưa mắt nhìn bốn phía, trong bóng đêm khó phân rõ địch ta, một mảnh đen kịt binh sĩ đấu đá nhau. Hắn và Triệu Vũ, Dương Dung sớm thất lạc, nhưng mơ hồ thấy được có một nữ tướng ở không xa cưỡi ngựa tung hoành như vào chỗ không người.
Trương Lãng tìm được đường sống trong chỗ chết, cố nén cảm xúc đau khổ, dùng tâm tình vô cùng trầm trọng nói:
- Bảo trọng!
Tiếp theo hắn vỗ ngựa ra đi.
Cam Ninh giận muốn chết nhưng bị Yến Minh bám chặt không thể thoát ra. Thêm vào Yến Minh quyết tâm dùng mạng đổi lấy, Cam Ninh trong phút chốc không làm gì được đối phương.
Trương Lãng thoát khỏi Cam Ninh dây dưa mới phát hiện cả người đẫm mồ hôi, trên thân thể có rất nhiều miệng vết thương, may mắn không nghiêm trọng lắm.
Trương Lãng bắt lấy thời cơ ở trong loạn quân liều mạng xung phong, hy vọng có thể tìm ra Triệu Vũ, Dương Dung.
Vừa lúc hắn phát hiện đằng trước có một vòng vây, mấy chục binh sĩ ở bên cạnh đi tới đi lui, bao vây bảy, tám Hắc Ưng Vệ. Chính giữa có hai kiện tướng võ công không tầm thường cùng đấu với một người.
Hắn mở to mắt nhìn thì thấy chính là Dương Dung.
Hai đối thủ của Dương Dung không yếu, nàng lại đang lo lắng cho Trương Lãng, thêm vào bốn phía đều là địch quân, tình huống không mấy tốt đẹp.
Trương Lãng hết sức vui mừng, không quan tâm cái gì khác, dẫn theo mấy Hắc Ưng Vệ bên cạnh lập tức giết tới, kêu to:
- Dung nhi đừng lo, ta đến đây!
Trong tiếng giết bốn phía của loạn quân, giọng hùng hồn của Trương Lãng vẫn truyền được rất xa.
Dương Dung nửa mừng nửa sợ, vừa múa liễu diệp đao chặn lại thế công của tướng địch vừa la lớn:
- Lão công!
- A! Giết!
Trương Lãng thấy Dương Dung bình yên vô sự thì yên tâm hơn, lập tức khí thế hừng hực (hắc hắc, đối với binh tôm tướng cua mà), con ngựa dưới thân cũng nương uy thế chạy nhanh hơn trước nhiều. Chớp mắt Trương Lãng đã phá tan phòng tuyến của đối phương, cùng lúc đó chém ngã vài tiểu binh, bám chặt một tướng địch, ra sức tàn sát.
Sau khi Trương Lãng tham gia chiến cuộc, đại tướng chủ chiến bên địch quân đơn độc khiêu chiến căn bản không phải đối thủ của Dương Dung và Trương Lãng. Nếu không phải bên cạnh có không ít binh sĩ hỗ trợ thì đối phương đã sớm chiến bại rồi.
Tuy không thể giết bại địch quân nhưng Trương Lãng đã thành công mở ra đường máu, chuẩn bị phá vòng vây.
Cam Ninh trơ mắt nhìn con ngựa Trương Lãng chạy càng lúc càng xa, mà đám binh sĩ của gã thì không cách nào chặn được hắn.
Gã tức đến mức hú dài, phát ra thanh âm vô cùng uy vũ:
- Linh Đang binh, kết trận! Bao vây Trương Lãng!
Theo tiếng gầm của Cam Ninh, trên chiến trường từ bốn phương tám hướng bỗng truyền đến vô số tiếng chuông rung, cực kỳ đột ngột. Chẳng những áp chế tiếng sát phạt của tất cả binh sĩ, khắp núi đồi đều là tiếng chuông.
Vừa nghe thì tiếng chuông cực kỳ êm tai, nhưng nghe lâu khiến người nóng nảy vô cùng. Mỗi binh sĩ đều hoảng hốt không thể tập trung tinh thần, chính binh sĩ phe địch cũng giống vậy.
Trương Lãng ngây ra, cùng Dương Dung nhìn nhau, đều ngơ ngẩn.
Không ngờ rằng Cam Ninh còn để lại tuyệt chiêu, bây giờ mới lấy ra đội vệ binh gã ẩn giấu.
Trong lúc hai người sững sờ thì có không ít binh sĩ mặc đồ quái dị, trên người treo chuông bạc giao nhau hợp thành bao vây. Dưới ánh trăng chợt lóe, cực kỳ chói mắt.
Càng quái dị là vũ khí trong tay họ chính là cái chuông, vừa đi vừa động, tiếng chuông không dứt.
Chính Trương Lãng nghe cũng cảm thấy có chút choáng váng ù tai, tinh thần lay động.
Đây là thứ quỷ quái gì thế này! Cái này khá giống với khô lâu binh của Trương Ninh. Khô lâu binh là mượn cách nói quỷ thần khiến người chưa đấu mà sợ bảy phần. Còn Linh Đang binh thì lấy mê hoặc ý chí người đạt tới mục đích cắt giảm sức chiến đấu của đối thủ. Tóm lại chỉ cần ý chí vững vàng, giữ vững tâm thần thì vấn đề này chắc không đáng lo.
Trương Lãng còn đỡ, Yến Minh thì cảm thấy hơi thở nguy hiểm chưa từng có, cảm giác bất an lan tràn trong lòng.Cam Ninh rốt cuộc vào lúc này nổi giận, giống như là mãnh hổ ra khỏi rừng, dũng mãnh không thể đỡ.
Yến Minh kinh sợ biến sắc mặt, né trái tránh phải, tam tiêm lưỡng nhẫn đao chỉ có sức chống đỡ chứ không thể đánh trả. Dù là vậy thì gã vẫn không lùi bước, bám chặt Cam Ninh, cố gắng kéo dài thời gian cho Trương Lãng trốn thoát.
Gã đau khổ chống đỡ năm mươi chiêu, rốt cuộc năng lực không đủ, thêm vào thể lực cạn kiệt, trở tay không kịp bị Cam Ninh chém thành hai nửa, chết trận đương trường, hy sinh oanh liệt.
Lại một vị tướng đắc lực của Trương Lãng, trong bóng đêm tối tăm, cách biệt thế gian.
Trương Lãng còn chưa biết tin Yến Minh chết trận, chỉ biết khiến Dương Dung theo sát mình, trái vọt phải giết.
Nhưng Linh Đang binh cực kỳ co giãn, Trương Lãng tiến thì đối phương lùi, hắn bỏ thì người bên cạnh liền giết ra.
Thêm nữa thỉnh thoảng có sợi dây mỏng cột vào cái chuông ở trên không trung bay tới bay lui, hoặc là ngáng chân ngựa, hoặc là bay vòng vòng muốn trói hắn lại.
Tóm lại chiêu số khó mà đề phòng.
Không bao lâu sau, ngựa của Dương Dung, Trương Lãng rốt cuộc bị dây chuông ngáng ngã, hai người rơi xuống đất, cùng Hắc Ưng Vệ tiến hành cuộc chiến đường bộ gian khổ.
Chuông kêu vang khiến không ít Hắc Ưng Vệ rối loạn tinh thần, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu chậm lại. Có mấy người ý chí kém chút thì trong lúc hỗn loạn bị đối phương giết chết.
Trương Lãng cùng mấy chục Hắc Ưng Vệ của hắn rơi vào nguy hiểm chưa từng có.
Chỉ cần Hắc Ưng Vệ ra chiêu đẩy lùi đối phương là dây chuông sẽ từ góc độ ngoài dự đoán quấn lại đây. Chuông ở trên không trung phát ra thanh âm êm tai mà khiến người sởn tóc gáy. Do dù Hắc Ưng Vệ tránh được nó thì lại có người khống chế chuông bay ra. Một nhảy một chuyển, một lật một vung, buộc Hắc Ưng Vệ liên tục né tránh, tiêu hao nhiều thể lực. Có người phản ứng chậm chút thôi là hai bên bị binh sĩ dùng dây thừng trói lại ngay.
Khi bước chân tử thần đến càng gần thì Trương Lãng rốt cuộc tỉnh táo lại.
Hắn nghiêm túc phân tích tình hình hiện giờ. Hắn đã không con đường để lui, nếu không im lặng chết thì phải bùng nổ trong im lặng! Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này thì trước mắt trời cao biển rộng, mặc sức bay lượn.
Trương Lãng ôm nguyên thủ nhất, bỏ đi tất cả tạp niệm, sát ý bắt đầu thiêu đốt trong lòng. Cả người hắn toát ra uy nhiếp khiến người tận đáy lòng run sợ. Không có giây phút nào so với hiện tại càng thêm cố chấp níu giữ sinh mệnh.