Điền Phong không rõ tại sao Trương Lãng lại vui mừng như thế nhưng tâm tình buông lỏng không thôi.
Trương Lãng lộ ra vẻ cao thâm mạn trắc mà cười;
- Xem ra ta tự mình đi một chuyến là được.
Điền Phong gấp giọng nói:
- Nhưng quân địch thế lớn, chúa công không được chủ quan.
Trương Lãng cười nói;
- Ta điều một vạn binh mã ở Mạt Lăng cộng thêm một vạn ở Dự Chương vậy là đủ rồi.
Điền Phong sợ hãi:
- Chúa công ngàn vạn lần không được.
Trương Lãng cười:
- Phù Hạo yên tâm ta sẽ không dùng sức kỳ thật hai vạn binh ta thấy vẫn còn nhiều.
Điền Phong sững sờ, sau đó hiểu ra:
- Ý của chúa công là...
Trương Lãng thần bí nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Hai ngày kế tiếp Trương Lãng lại bận rộn chuẩn bị.
Triệu Vũ nghe nói Trương Lãng phải xuất chinh liền chạy tới mục phủ muốn Trương Lãng đưa nàng đi.
Trương Lãng lộ vẻ đau khổ nhưng trong lòng thì rất vui mừng lúc này mình không có ý định mang đi đại tướng nghì nhưng cũng không có ý định không mang theo ai Triệu Vũ muốn đi dĩ nhiên là không gì tốt hơn rồi.
Được Trương Lãng nhận lời Triệu Vũ vui mừng không ít.
Năm Kiến An thứ tư tháng bảy năm 199 Viên Thiệu tuyên bố hịch văn phạt Tào, ý đồ vượt sông Hoàng Hà quyết chiến với quân Tào, đầu tiên Viên Thiệu phái đại tướng Nhan Lương tiến công Bạch Mã, có ý đồ cướp lấy bờ Nam Hoàng Hà, đảm bảo chủ lực qua sông.
Trận chiên Quan Độ toàn diện bùng phát.
Ở trung quân đại trướng của Tào Tháo.
Lúc này đêm đã khuya, ở trong đại trướng của Tào Tháo khí thế ngất trời.
Nắng hạ oi bức, cộng thêm nhiều người ở đây không khí càng trở nên nóng rực, thỉnh thoang lại có tiếng ruồi muỗi bay.
Tào Tháo tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong doanh trướng.
Ở dưới trướng có hơn mười văn quan võ tướng trong đó Hạ Hầu Đôn Hạ Hầu Uyên Tào Hồng Tào Nhân ai cũng mang khôi giáp, mà các mưu sĩ Tuân Du Chí Tài Cổ Hủ cũng an phận đứng ở bên phải không biết trong lòng họ đang nghĩ cái gì.
Tào Tháo bỗng nhiên ngẩng đầu hai đôi mắt lập lòe tinh quang mà lạnh lùng nói:
- Viên Thiệu đã phái đại tướng Nhan lương tiến công Bạch mã, chúng tướng có thượng sách nào không?
Hạ Hầu Uyên liền bước ra khỏi hàng trầm giọng mà nói:
- Chúa công hành động của Viên Thiệu lần này tương đối rõ ràng hắn muốn đoạt Bạch Mã Duyên Tân các yếu điểm, thuận lợi bảo hộ cho đại quân xuôi nam Hoàng Hà theo ý kiến của thuộc hạ chúa công nên tiếp viện Bạch mã giải vây cho nơi này.
Tào Tháo âm trầm giãn khuôn mặt ra, từ từ gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, ngày đó ta phái Vu cấm ra Duyên Tân đúng là có dụng ý này, Nhan Lương chính là thủ hạ số một của Viên Thiệu võ dũng hơn người, lĩnh binh mười vạn, ta sợ Lưu Duyên không kiên trì nổi.
Tào Tháo nói xong ánh mắt nhìn về phía Hí Chí Tài.
Hí Chí Tài cảm thấy được Tào Tháo tín nhiệm thì thong dong bước ra khỏi hàng:
- Chúa công cùng với Viên Thiệu đấu trận trọng yếu, thậm chí ảnh hưởng tới chiến trường ngày sau nếu có thể thắng thì sẽ làm sĩ khí tăng vọt, tăng thêm tín nhiệm binh sĩ cho nên theo ý của thuộc hạ chúa công nên dẫn một vạn tinh binh, trợ giúp Bạch Mã nắm lấy quyền chủ động.
Hí Chí Tài vừa nói xong Tào Nhân đã bước ra:
- Chúa công thân thể thiên kim lần này làm sao có thể mạo hiểm, việc này phải để thủ hạ đi xử lý.
Tào Tháo nhắm mắt lại nửa ngày sau mới mở ra mà nói:
- Chí Tài nói có lý, ta nên thúc ngựa đi đầu một trận chiến Bạch Mã.
Chúng đại tướng xôn xao người người khuyên can.
Tào Tháo trừng mắt dùng một khí thế uy hiếp mà quát:
- Chuyện này không cần phải dị nghị nữa, Diệu Tân ngày mai ngươi điểm ba nghìn kỵ binh bảy nghìn bộ binh theo ta tới Bạch Mã Công Đạt cũng đi theo, chuyện Quan Độ giao cho Quách quân sư xử lý.
Chúng văn võ biết Tào Tháo đã quyết ý cho nên không khuyên bảo nữa.
Tháng tám Tào Tháo vì tranh thủ chủ động mở màn cuộc chiến tự mình dẫn binh ra bắc giải vây cho Bạch Mã.
Ở bên trong mưu sĩ Tuân Du góp lời:
- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ Viên Thiệu binh nhiều tướng mạnh không thể địch lại chỉ có thể dùng trí, mà Viên quân hiện tại chủ tướng là Nhan Lương dũng mãnh có thường nhưng mưu lược không đủ không bằng chúa công trước mang binh tới Duyên Tân ngỵ trang qua sông tấn công Viên quân khiến cho Nhan Lương chia sang hướng tây rồi phái điạ tướng đem tập kích đánh úp quân địch hoảng sợ dĩ nhiên sẽ bị đánh biạ.
Tào Tháo đại hỉ:
- Công Đạt có kế dương đông kích tây thật là tuyệt diệu.
Tào Tháo tiếp thu đề nghị này sau khi tới Duyên Tân liền ngụy trang mà qua sông mà đại tướng Nhan Lương của Viên Thiệu thì đấu tranh mãnh dũng, Tào Tháo thừa cơ hội này mang theo năm nghìn kỵ binh và hổ vệ Hứa Chử, Vu Cấm hai người làm tiên phong, Hứa Chử nhanh chóng tiến cận quân Nhan Lương hai mặt giáp công, Nhan Lương vội vàng ứng chiến, Viên quân trở nên tan tác.
Sau khi giải tán Bạch mã vây công, hắn di chuyển dân chúng lui lại về phí tây Hoàng Hà.
Quân Tào trận mở màn đắc thắng, đã khích lệ sĩ khí sâu sắc, binh sĩ tinh thần tăng vọt.
Kết cục như vậy theo tiến triển sử sách vẫn giống nhau chỉ là không có chuyện Quan Vũ chém đầu Nhan Lương mà thôi.
Cùng năm tháng bảy, Trương Lãng dẫn một vạn đội ngũ từ Đan Dương Mạt Lăng xuất phát, thẳng tới Dự Chương, trong đó Chu Du được Trương Lãng cứng rắn bắt nhập quân, mà Triệu Vũ Dương Dung Trương Ninh cũng tham gia xuất chinh.
Mấy ngày sau Trương Lãng đã mang quân đội tiếp cận Nam Xương nhìn sắc trời đã tối Trương Lãng quyết định tìm một nơi trú doanh.
Ở phía trước Hoàng Tự Đinh Phụng mở đường bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, sau đó đại đội cũng ngừng lại.
Trương Lãng ở trên ngựa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Điền Phong nói:
- Có khả năng thám tử mang tới tin tức.
Không bao lâu sau Đinh Phụng liền trở về kinh hoàng nói:
- Chúa công chuyện lớn không hay vừa rồi Hoa đại nhân mang tới tin tức, mười vạn đại quân cử Lưu Biểu đã tiến tới gần, không đầy mười ngày nữa là có thể giao phong với quân ta.
Trương Lãng nhíu mày nổi giận quát:
- Đinh Phụng sao lại xúc động thế ta đã bảo ngươi yên tâm ngăn cản một mặt mà.
Đinh Phụng hoảng hốt mặt đầy vẻ xấu hổ mà nói;
- Chúa công giáo huấn rất đúng thuộc hạ vô năng phụ sự ưu ái của chúa công.
Trương Lãng sắc mặt chậm lại, rồi nói với Điền Phong:
- Phù Hạo, quân Lưu Biểu hiện tại đang đến gần, có thể lập tức tiến công Dự Chương không?
Điền Phong lộ vẻ bình tĩnh như đã tính trước:
- Chúa công nói Lưu Bị sẽ làm sao?
Trương Lãng nói:
- Lưu Bị nhân nghĩa đạo đức, vương đạo trong thiên hạ, chắc sẽ không quên ta có ân với hắn, cho nên ta thấy trong thời gian ngắn không có vấn đề.
Nói xong lời cuối cùng Trương Lãng không khống chế được mình đắc ý cười ha ha.