- Nói cũng đúng hiện tại lui thì không có đạo lý đã như vậy chúng ta ở An Thành huyện làm mấy trận đùa giỡn, giữ nhau một thời gian đến lúc đó làm bộ bất lợi không phá được lúc này tin rằng Lưu đại nhân cũng đã quét sạch Trường Sa bảy tám không có vấn đề gì chứ?
Lưu Bị liên tục đồng ý.
Trương Lãng lại nói:
- Vậy chuyện vây công Lư Lăng Trương Lãng mặc kệ nhưng mà ở Phú Xuân Hoắc Tuấn.
Lưu Bị nghe vậy thì thở dài một hơi:
- Trương huynh có chỗ không biết, Hoắc Tuấn kia không phải là do ta chỉ huy tự tiện hành động ta cũng phiền toái.
Trương Lãng tuy cười nhưng bên trong lòng không cười:
- Vậy sao vậy thì tốt nhất rồi để ta khai đao trị tội hắn.
Lưu Bị ấp úng:
- Trương huynh Hoắc Tuấn là tướng tài xin huynh hạ thủ lưu tình.
Trương Lãng cười ha hả:
- Ta dĩ nhiên là có chứng mực.
Hai gian nhân thương lượng một chút sau đó hai người thỏa mãn mà về.
Về tới doanh trại Quan Vũ thấy Lưu Bị vui mừng thì không cho là đúng:
- Đại ca sao lại vui vẻ như thế đệ thấy Trương Lãng muốn đại ca lui binh là thật kỳ thật ăn nói bậy bạ không nên tin.
Lưu Bị hai mắt lóng lánh trên bộ mặt chất phác hiện ra vẻ âm hiểm:
- Không Trương Lãng nói rất có đạo lý huynh đệ chúng ta đúng là không nên đắc tội với hắn, chỉ cần có thể dọn dẹp Trương Tiện lui binh tại sao không làm, làm tốt đến lúc đó thật sự cùng Lưu Chương và Trương Lỗ khai chiến thì đó là cơ hội.
Quan Vũ nheo mắt trầm tư:
- Đại ca vậy làm sao bây giờ?
Lưu Bị nhìn hắn một cái bỗng nhiên cười nói:
- Chiếu theo kế hoạch ban đầu chúng ta tới An Thành huyện.
Quan Vũ không cho là đúng:
- Đại ca tại sao lại để Trương Lãng nói gì nghe nấy, hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng huynh đệ chúng ta mà thôi.
Lưu Bị trầm mặc một hồi rồi khàn khàn:
- Nhưng chúng ta phải dựa vào hắn mà leo lên.
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng khuôn mặt hết sức bất mãn.
Lưu Bị bất đắc dĩ:
- Nhị đệ à đệ không rõ nỗi khổ tâm của ta.
Đưa mắt nhìn ba người Lưu Bị rời đi khóe miệng của Trương Lãng nở ra nụ cười đắc ý.
Sau khi giải quyết xong Lưu Bị Trương Lãng mang binh mã tới Nghi Xuân huyện thành.
Mà lúc này Triệu Vân sau khi đem đại quân đóng vững xuống, Triệu Vân đã nhận được một phong quái thư, nội dung trong thư hắn không đoán ra cho nên thỉnh giáo quân sư hóa ra là ở giao dới Dự Chương có một bộ lạc tên là Phi Vân tuy quy mô không lớn nhưng nam nữ già trẻ trong đó đều là thợ săn vô cùng trọng vũ lực, vẫn thuộc Dự Chương quản hạt nhưng mấy ngày trước sĩ tộc ở Giao Châu phát động làm phản bọn họ rơi vào đường cùng đành quy thuận dưới cờ.
Triệu Vân tổ chức hội nghị trọng yếu, Cao Thuận Từ Tuyên các loại mưu tướng trọng yếu đều tham gia.
Ở bên trong hội nghị hắn thao thao bất tuyệt nói:
- Việc này thà tin là có chứ đừng ngờ là không, nếu thật sự được các bộ lạc thiểu số tương trợ bình định nam man sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Phan Chương không cho là đúng:- Chúng ta có mười vạn đại quân cần gì bọn chúng hỗ trợ.
Triệu Vân liền hỏi Cao Thuận:
- Cao tướng quân huynh đang nhìn cái gì mà nhập thần vậy huynh đối với sự tình vừa rồi có cái nhìn không?
Cao Thuận đứng lên hắn không nhanh không chậm lấy một vật trong tay ra mà nói:
- Đã có người muốn đầu nhập vào quân mà không thu thì không phải làm rét lạnh lòng của bọn họ sao.
Phan Chương vộ là lên:
- Cao tướng quân bộ Lạc Phi Vân phản phúc thất thường nên coi chừng thì tốt hơn.
Cao Thuận trầm ổn nói:
- Phan tướng quân không cần phải lo lắng chỉ cần bọn họ không biết tâm cơ của chúng ta thì cho dù bọn họ trá hàng thì đã sao, có thể nhấc lên sóng gió gì.
Triệu Vân đồng cảm nói:
- Đúng thế, Cao Tướng quân vật trong tay của huynh là gì mà mê mẩn vậy?
Cao Thuận đắc ý cười:
- Cái này là đồ tốt thuộc hạ hao hết khí lực chín trâu hai hổ mới có được kỳ thật đó chỉ là một bản đồ phân bố Nam Cương mà thôi.
Triệu Vân sáng ngời:
- Đúng là đồ tốt, đã có thứ này lo gì không tìm ra hang ổ kẻ địch.
Đúng lúc này ở ngoài cửa có vệ binh thông báo:
- Tướng quân bên ngoài có người cầu kiến.
Triệu Vân lộ vẻ không vui:
- Ta không phải đã nói chúng ta đang thương lượng chuyện trọng đại sao là ai muốn gặp ta?
Vệ binh bối rối nói:
- Là tuần tra Lăng Chí tướng quân.
- Lăng Chí?
Lăng Thao sững sờ, đây không phải là tộc đệ của mình sao hắn có đại sự gì?
Triệu Vân nhìn Lăng Thao thấy hắn ngơ ngẩn thì trầm giọng nói:
- Để cho hắn tiến lên.
Không lâu sao Lăng Chí trong khôi giáp long hành hổ bộ mà đi tới, âm thanh hùng vĩ nói:
- Lăng Chí bái kiến tướng quân.
Triệu Vân thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Chưa đợi Triệu Vân lên tiếng hắn đã mở miệng:
- Là như vậy tướng quân thuộc hạ cũng không muốn quây rầy nhưng mà có một người thuộc hạ bắt được một người khả nghi thẩm vấn người này luôn miệng nói có trọng đại quân tình, muốn chính miệng bẩm báo với tướng quân thuộc hạ đe dọa hắn vẫn không mở miệng sợ lầm đại sự cho nên thuộc hạ đành tới đây tới cầu kiến.
Nói xong hắn bất an nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân có hứng thú, thanh âm trì hoãn:
- Có chuyện vậy sao ngươi dẫn hắn lên đây.
Lăng Chí nhẹ nhàng thở ra, sau đó dẫn lên một người người này dáng người nhỏ yếu một thân mặc vải bố, tóc hơi bấn loạn, tuy nhiên đôi mắt toát ra vẻ cơ linh vô cùng.
Triệu Vân ngồi ở phía trên hai mắt sắc bén như hào quang nhìn người này.
Bỗng nhiên hắn cất tiếng cười nói:
- Người đâu cởi trói cho vị cô nương này.
- Cô nương?
Chúng tướng há hốc miệng.
Người kia lộ vẻ khiếp sợ khó tin.
Sau một lúc nàng mới hồi phục tinh thần:
- Tướng quân sao biết tiểu nữ là nữ giả trang nam.
Nàng vừa phát ra thanh âm hiển nhiên đã nghiệm chứng suy đoán của Triệu Vân.
Triệu Vân cười ha hả:
- Rất đơn giản tuy nhiên tạm thời ta không thể nói cho cô nương biết, rốt cuộc cô nương là ai, đến đây gặp ta có chuyện gì nếu không nói rõ đừng trách Triệu mỗ không thương hoa tiếc ngọc hạ thủ không lưu tình.
Nữ nhân kia bị Triệu Vân hù dọa nàng nói:
- Tiểu nữ tên là La Na tộc trưởng bộ tộc Phi Vân là gia phụ.
Mọi người đều sững sờ không ngờ nàng có thân phận như vậy.
Triệu Vân cười nói:
- Hóa ra là quận chúa thiên kim, tuy nhiên hiện tại cô nương có phần bất nhã vẫn nên tắm rửa một phen rồi nói chuyện.
La Na cũng không từ chối nàng đi tắm rửa một phen không lâu sau đã xuất hiện trước mặt chúng tướng.
Mấy tướng lãnh trẻ tuổi đều sáng ngời con mắt đây là La Na lúc trước sao sau khi tắm rửa thì cách biệt một trời một vực, thật là quá xinh đẹp.