Phong Lưu Tam Quốc

Chương 345: Bị bắt cóc (thượng)



Mạt Lăng.

Chu Du và Tiểu Kiều vừa mới thành thân hai người như kéo ơn Trương Lãng cũng dứt khoát mời hắn và tiểu Kiều tới.

Trương Lãng mặt mày hớn hở, một bên chỉ vào bụng của Dương Dung một bên chỉ vào Chu Du:

- Chu Du chừng nào thì thê tử của ngươi cũng mang thai bảo bảo đến lúc đó cũng có hi vọng.

Chu Du tuy thông minh nhưng không rõ ý tứ liền hỏi Trương Lãng:

- Chúa công thuộc hạ không hiểu ý của người lắm.

Trương Lãng cười to:

- Dung nhi từng nói với ta ta cũng vô cùng tán thành nếu tiểu Kiều mang thai bất luận là nam hay nữ cũng phải cho hai đứa nhỏ đi cùng một chỗ nếu là nam thì kết làm huynh đệ nếu là nữ thì kết làm tỷ muội nếu một nam một nữ thì lý tưởng nhất chúng ta kếu làm thân gia đây không phải là chuyện tốt sao?

Chu Du nghe xong cảm động hết sức vội vàng cùng

với Tiểu Kiều quỳ xuống tạ ơn.

Trương Lãng bất mãn nói:

- Các ngươi làm vì vậy...

Chu Du và Tiểu Kiều mới từ từ đứng lên ngồi xuống.

Đúng lúc này Chu Du liền nói:

- Chúa công thuộc hạ có việc muốn nhờ nhưng không biết phải nói thế nào.

Trương Lãng yền nói:

- Ngươi nói đi.

Chu Du liền nói:

- Ngày đó thuộc hạ ở Uyển thành mặc một thân áo vải, thiếu niên ngông cuồng mặc dù muốn thành tựu công danh nhưng vẫn không làm được việc gì vừa đúng Tôn Sách xuất hiện Chu Du mới có cơ hội thể hiện được chúa công ân đãi mà huynh đệ kết nghĩa của thuộc hạ đang chịu khổ sở mỗi lần nghĩ tới Chu du lòng như nhỏ máu vô cùng khổ sở.

Trương Lãng nghe Chu Du nói thì lâm vào trầm tư Tôn Sách thật sự ngoan cố vô cùng, mình có lòng yêu tài mà hắn không chịu đành nhốt vào trong đại lao chuyện này xử lý thế nào thì thật đau đầu.

Trương Lãng khó xử nói:

- Chu Du ngươi muốn ta không giết Tôn Sách thì được nhưng thả hắn thì ta đã từng thả một lần rồi lần này thả nữa ta biết làm sao ăn nói với những huynh đệ đã chết đây/

Chu Du liên tục gật đầu:

- Thuộc hạ minh bạch chỉ cần chúa công cho thủ hạ vào trong lao vấn an hi vọng có thể đả động để cho hắn hiệu lực vì chúa công.

Trương Lãng đại hỉ:

- Như thế là rất tốt ta phê thủ dụ cho ngươi ngươi đi vấn an là được đúng rồi thuận tiện thăm Lỗ Túc người này có bản lĩnh ta rất thích hắn.

Chu du liên tục quỳ xuống tạ ơn.

Trương Lãng nâng hắn dậy:

- Ngươi vì Giang Đông mà suy nghĩ về sau nên bớt hành đại lễ như vậy.

Trương Lãng lúc này nhớ tới một chuyện không khỏi thở dài.

Chu Du nghi vấn:

- Chúa công vì chuyện gì mà thở dài?

Trương Lãng cười khổ nói;

- Hôm qua ta vừa nhận được tin tức, Triệu Vân vừa trảm Chu Dị, vì nguyên nhân hắn vì báo thù riêng tư thông địch quốc giết gần vạn binh mã của Lăng Thao.

Chu Du ngưng trọng:

- Chúa công lo lắng Chu gia về sau sẽ phiền phức khó chịu không toàn tâm hiệu lực cho chúa công?

Trương Lãng hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ không có Chu gia ta không thể dừng chân ở Giang Đông được hay sao? Chu Dị phạm phải sai lầm không thể tha thứ như vậy bọn chúng nếu như không đại nghĩa diệt thân đem chuyện này ghi hận trong lòng thì hậu quả bọn chúng tự biết.

Chu Du hít một hơi lạnh trong lòng thầm hiểu nếu như Chu gia không quên chuyện này thì chỉ sợ Chu gia cũng biến mất khỏi Giang Đông.

Trương Lãng lại nói tiếp:

- Kỳ thật hôm nay ta mời ngươi tới là muốn ngươi đối với cục diện ở Quan Độ thấy thế nào?

Chu Du cười nói:

- Thuộc hạ minh bạch ý của chúa công hiện tại cũng biết tình thế tiến thối lưỡng nan, Tào Liêu giờ chiến tranh Trương Liêu sắp xuất kích tuy nhiên đối tượng công kích nên là Tào Tháo hay Viên Thiệu, có phải vậy khong?

Trương Lãng gật đầu.

- Đúng là thế.

Chu Du nghĩ một hồi rồi ấp a ấp úng nói:

- Chúa công một nông phu nhìn thấy một con hổ và một con sư tử đánh nhau mà lúc này cả con hổ và con sư tử nông phu đều không thích chúa công người nói nông phu nên cầm quốc xông vào trợ giúp hai con hay là cùng một lúc đánh hai con hay ở bên cạnh quan sát thì tốt hơn?

Trương Lãng không nghĩ ngợi mà liền nói:

- Đương nhiên là xem bọn chúng cá chết lưới rách.

Chu Du cười nói:

- Vậy thì Viên Thiệu Tào Tháo có khác chúng gì chứ?Trương Lãng nói:

- Có đương nhiên là có cả hai đều có nanh vuốt nhưng lại sắc bén hơn nhiều vô luận bên nào ăn bên nào cũng sẽ trở nên cường đại vô cùng.

Chu Du liền nói:

- Chúa công yên tâm đi, Viên Thiệu thắng không đáng để lo người này tuy có chí lớn nhưng không nghe trung ngôn, cộng thêm con cháu của hắn lục đục với nhau một khi Viên Thiệu lên trời phương Bắc nhất định đại loạn chia năm xẻ bảy.

Tào Tháo gật đầu:

- Ta lo lắng không phải là hắn.

Chu Du minh bạch:

- Thuộc hạ minh bạch chúa công lo sợ Tào Tháo, vốn thuộc hạ cho rằng chúa công không tham gia cả hai hôm nay Triệu tướng quân Nam chinh cũng phải nửa năm nữa mới hoàn thành. Cứ như vậy chúa công sau khi tiep nhận Giang Đông mỗi năm không thể đình chỉ chinh phạt.

Nói tới đây Chu Du thâm trường mà nhìn Trương Lãng, lại nói tiếp:

- Lưu Biểu lần này có thể lui binh là do Lưu Bị lãnh binh hai là bọn họ chủ yếu muốn định nội loạn nên mới khinh địch rút đi như vậy.

Trương Lãng cười nhắc nhở:

- Công Cẩn có lẽ không biết Lưu Biểu đã di chuyển trọng tâm về Thục Xuyên rồi.

Chu Du chân thành nói:

- Thuộc hạ hiểu ý của chúa công nhưng chúa công chớ quên Lưu Bị quan hơi thuyền nhẹ làm sao có thể chống liạ Thái Mạo Khoái Việt bọn họ.

Trương Lãng không hiểu liền hỏi:

- Ý của ngươi là?

Chu Du giải thích:

- Có lẽ Lưu Biểu ủng hộ Lưu Bị nhưng Thái Mạo và người cầm đầu gia tộc bản địa thì không giống như Lưu Biểu.

Trương Lãng cả kinh:

- Thật sao, có chắc không?

Chu Du nói tiếp;

- Theo thuộc hạ đoán thì hẳn là như vậy, tất cả các thế lực đều bài xích ngoại nhân nghiêm trọng Giang Đông như thế Kinh Châu cũng thế, mà Lưu Biểu ngày đó độc thân một mình chạy tới Kinh Châu cũng đâu được các gia tộc ở Kinh Châu ủng hộ, sau đó Lưu Biểu không có cách nào đem bộ binh tặng cho Thái Mạo hai là tài chính giao cho Khoái Lương thử nghĩ xem hai mạch máu giao cho người ta hắn còn bao nhiêu quyền lực hiện tại ngẫm lại, Lưu Biểu cũng không có cách nào xử lý, hắn hi vọng cứ như vậy chế định hai nhà phát triển tâm phúc của mình tuy nhiên hiệu quả không tốt, hiện tại khả năng lớn nhất là đám người Thái Mạo sẽ đáp ứng để Lưu Bị xuất chinh nhưng không đẻe binh mã của Lưu Bị có nhiều người nhập xuyên, đoán chừng ba vạn là cùng, hơn nữa cũng không nhất định là chủa soái nếu như thành công thì công lao cũng không phải là của Lưu Bị chỉ cần triệu hồi Lưu Bị cho hắn vị trí không quyền nếu thất bại thì bọn hắn cũng có cớ giết Lưu Bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.