- Trương tướng quân đừng gấp vậy chứ, coi chừng phỏng!
Trương Lãng đã một hơi uống hết sạch, cảm giác toàn thân ấm áp.
Hắn đắc ý nói:
- Làm gì có, không nóng chút nào!
Hàn Tuyết thế mới vỗ ngực, oán trách nói:
- Tướng quân, sau này ngươi đừng vội như vậy, lỡ phỏng thì không tốt đâu.
Trương Lãng cười lắc đầu:
- Ta tự biết chừng mực.
Hàn Tuyết bỗng nhớ tới cái gì, vẻ mặt vui sướng nói:
- Đúng rồi, Chân tỷ tỷ đã trở lại!
Trong óc Trương Lãng hiện ra khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ không dính nhân gian khói lửa, tinh thần chấn động.
Hắn hỏi ngay:
- Nàng ở đâu?
Hàn Tuyết cười khanh khách nói:
- Có phải là rất muốn gặp Chân tỷ tỷ?
Trương Lãng cười mắng:- Giỏi lắm, tiểu nha đầu này, cũng dám vòng vo với ta? Có tin ta lập tức dạy nàng một bài học không?
Hàn Tuyết xua tay, vẻ mặt kinh sợ nói:
- Tướng quân đừng nha, nô tỳ nói được chưa!
Trương Lãng thế mới vừa lòng bảo:
- Vậy còn được, nói mau, Chân Mật hiện đang ở đâu?
Hàn Tuyết cố ý làm bộ mặt oán giận nói:
- Vừa nghe Chân tỷ tỷ trở lại đã dữ với người ta như vậy, sớm biết thế nô tỳ không thèm nói gì hết.
Trương Lãng tức nín thở nhưng không tiện trút ra, đành nghiến răng nói:
- Rốt cuộc có chịu nói không?
Hàn Tuyết cười hì hì nói:
- Được rồi, Chân tỷ tỷ vừa cùng phu nhân nói chuyện một chốc, sau cảm thấy mệt, có lẽ bây giờ về phòng khách nghỉ ngơi rồi.
Trương Lãng nghe đến phòng khách lập tức xoay người rời đi, nhưng hắn
không quên nhân lúc Hàn Tuyết vẻ mặt mập mờ thì hôn lén một cái.
Hàn Tuyết tuy đã quen Trương Lãng nồng nhiệt nhưng mỗi lần sắc mặt đều không thể kiềm chế đỏ ửng, lần này cũng giống vậy.
Trương Lãng không để ý Hàn Tuyết mặt mày tư xuân, hưng phấn sải bước đi hướng phòng khách.
Trương Lãng ba chân bốn cẳng rất nhanh chạy tới phòng khách, tùy tiện
hỏi người hầu, hưng phấn hướng gian phòng Chân Mật. Vốn Trương Lãng định trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng Chân Mật và các thê tử của hắn khác biệt,
hắn và nàng quan hệ mập mờ chưa ổn định, đành làm theo lễ phép kiên nhẫn gõ cửa.
Trong phòng truyền đến giọng nói lười biếng mà mê người:
- Ai đó?
Chính là Chân Mật! Trong lòng Trương Lãng kích động nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh nói:
- Ta là Trương Lãng, nghe nói hôm nay Chân tiểu thư đã trở về, cho nên cố ý đến gặp nàng.
- Là tướng quân ư, ngươi chờ chút.
Nghe ra thanh âm có hoảng hốt và vui mừng.
Trương Lãng đứng ở cửa có chút không yên. Rõ ràng sắp gặp được nhưng không thể lập tức thấy thật khiến người khó chịu.
Theo Trương Lãng cảm thấy thì chờ đợi lâu như một thế kỷ, cửa phòng rốt cuộc theo mong muốn mở ra.
Chân Mật vẫn là bộ dáng như trước kia, khuôn mặt mê đảo chúng sinh, gò
má hồng hào, đôi mắt như bảo thạch ẩn chứa linh khí trong thiên địa,
khiến người bất giác bị hút vào trong. Lúc này tóc mây của nàng hơi rối, vài lọn tóc đen nhánh tự nhiên rũ xuống, tăng mấy phần phong thái mị
hoặc. Biểu tình vui sướng phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết, còn
có dáng vẻ lười biếng, Trương Lãng nhìn ngây ngẩn. Tuy không phải lần
đầu gặp nàng nhưng mỗi lần trông thấy đều có cảm giác kinh diễm. Lần này cảm nhận đó càng thêm mãnh liệt.
Trương Lãng rất nhanh hồi phục tinh thần, trong lòng tràn đầy vui sướng vì gặp được Chân Mật.
Hắn mỉm cười nói:
- Chân tiểu thư, vừa nghe tin nàng trở về thì bổn tướng quân vội vàng
tới gặp. Thấy Chân tiểu thư phong thái như cũ, vẫn là xinh đẹp hút hồn
người, lòng rất vui vẻ.
Chân Mật cười tươi như hoa, hai mắt chớp lóe tia sáng mê người.
Cái miệng anh đào hé mở, nàng nói:
- Đa tạ tướng quân quan tâm. Tướng quân vẫn là tuấn tú oai hùng như trước, Chân Mật cũng cảm thấy thật may mắn.
Trương Lãng lúc này mới có thời gian đánh giá Chân Mật. Nàng mặc áo
trắng tơ thiên lam, quần áo không bảo thủ như bình thường, cổ hơi trễ lộ bộ ngực cao vút, hình thể hoàn mỹ khiến ánh mắt Trương Lãng nóng rực.
Bên ngoài áo choàng trắng rất mỏng như không mặc, dưới thân thì là váy
sen xanh rộng. Cả người phối hợp rất hài hòa, có loại thanh xuân mỹ lệ,
tinh thần phấn chấn.
Chân Mật thấy ánh mắt Trương Lãng nóng bỏng đánh giá mình từ trên xuống
dưới, chỗ không nên xem hắn nhìn hình như hơi lâu. Nếu bình thường đổi
làm người khác thì Chân Mật sẽ cực kỳ tức giận, nhưng lúc này chẳng biết tại sao không giận được. Có là vì lâu không gặp, cũng vì ngại mới về
liền nổi giận, khuôn mặt thoáng chốc đỏ rực. Tim nàng đập rộn rã, thầm
oán Dương Dung.