- Bởi vì Hạ Hầu tướng quân thất thủ Sơn Dương làm cho chiến cuộc lâm
nguy Trương Lãng xâm lấn Hoàng Hà cho thấy hắn muốn áp chế đội ngũ chủ
lực của thừa tướng, nếu thật sự Trương Liêu nhập Hoàng Hà chỉ sợ tình
hình không ổn. Hiện nay vô luận thế nào cũng phải đoạt lại quyền khống
chế Sơn Dương, tuyệt đối không thể để Trương Liêu dễ dàng mở được nói
cách khác cuộc chiến này không cần đánh cũ biết kết cục.
Tào Tháo phiền muộn nói:
- Chuyện này ta biết rõ.
Cổ Hủ thong dong nói:
- Có người có thể trợ giúp Hạ Hầu tướng quân nắm lại Sơn Dương.
Tào Tháo truy vấn:
- Là ai?
Cổ Hủ nói:
- Chính là con của Kinh Triệu Doãn Tư Mã Phòng, Tư Mã Ý.
Tào Tháo cau mày:
- Tư Mã Ý?
Cổ Hủ thản nhiên nói:
- Không sai chính là Tư Mã Ý.
Tào Tháo trầm tư nửa ngày sau đó từ từ nói:
- Người này không được.
Cổ Hủ không rõ:
- Tại sao?
Tào Tháo quả quyết lắc đầu:
- Tư Mã Ý có tài nhưng hắn nội kỵ ngoại rộng, dã tâm bừng bừng nếu như
trọng dụng chỉ sợ khu lang dẫn hổ, không thể không phòng hắn.
Cổ Hủ hiểu được liền im lặng.
Tào Tháo không nhìn biểu lộ mà nói:
- Chuyện này nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên để cho Tuân Du đi ra Sơn Dương, Văn Hòa thấy sao?
Cổ Hủ bình tĩnh:
- Chuyện này nghe theo thừa tướng.
Tào Tháo thở dài:
- Đại binh của Trương Lãng tiếp cận ta muốn đem đô chuyển tới Nghiệp thành không biết ý của Văn Hòa thế nào?
Cổ Hủ nói:
- Hứa Xương hôm nay gặp phải tai ương đao kiếm, không còn cách nào, Hà Bắc là đất long hổ có linh khí sông núi, đúng là nơi tốt.
Tào Tháo kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Văn Hòa cũng đồng ý sao?
Cổ hủ nói:
- Hà Nam là đất tứ chiến không thích hợp làm chỗ định đô, cho nên Nghiệp thành đúng là lựa chọn.
Công nguyên năm thứ 211 cuối tháng 8, Tuân Du lĩnh năm vạn đội ngũ tới
Đông Tuyến, cùng với binh mã của Hạ Hầu Uyên ra đông quận, bắt đầu
thương nghị làm sao tiến tới Sơn Dương thành, cùng lúc đó Trương Liêu
cũng đem đại quân bố trí phòng ngự, mưu đồ ngăn cản Hạ Hầu Uyên xâm lấn, bảo vệ Thái Sử Từ mở đường ra.
Đầu tháng chín, Hạ Hầu Uyên nghe Tuân Du chế tạo ra mọt đội binh Câu Liêm, huấn luyện phá quân thiết giáp của Trương Liêu.
Tháng mười, hai quân quy mô hội chiến ở Cự Trạch.
Bởi vì Cự Trạch có nhiều dòng nước chảy kênh rạch chằng chịt cho nên
Trương Liêu không xuất động thiết giáp binh ứng chiến mà ba nghìn câu
liêm thương cũng không có đất dụng võ hai quân hỗn chiến có thắng có
bại.
Trương Liêu nghe nói Tuân Du huấn luyện ra một đội binh Câu Liêm thương
chuẩn bị phá thiết giáp liên hoàn mã thì cười ha hả tại chỗ chết sống
không tin.
Trung tuần tháng mười Hạ Hầu uyên mắng chiến, Trương Liêu một lần nữa xuất thiết giáp liên hoàn mã.
Mà Hạ Hầu uyên thì xuất động đội ngũ câu liêm thương ra trận, Câu liêm
thương tuy bề ngoài tầm thường nhưng chuyển động bất tiện, không giống
thương bình thường có thể đâm được, hoàn toàn có thể tạo thành tổn
thương cực lớn với binh mã thiết giáp, nhưng vấn đề hiện tại, Hạ Hầu
Uyên mới huấn luyện được một tuần, căn bản không tạo thành bao nhiêu sức chiến đấu, trên chiến trường thỉnh thoảng xuất hiện chuyện buồn cười
không ít quân Tào dưới sự dẫn dắt của Hạ Hầu Uyên chuyên tấn công Hạ Bàn khi thì lăn qua lăn lại giống như mèo, Câu Liêm thương cho dù móc được
móng ngựa nhưng không trúng bộ vị, cộng thêm liên tiếp bị chiến bạ khiến cho bọn họ tâm lý bị ảnh hưởng binh sĩ quay cuồng dưới chân ngựa, có
khi bị móng ngựa đạp qua, dẫm thành nát bét, huyết nhục mơ hồ, đội liên
hoàn mã vẫn không có bao nhiêu ảnh hưởng, tiếp tục tiến lên.
Hạ Hầu Uyên thảm bại mà về, tổn thương vô số.
Cùng lúc này Trương Lãng đã tiến quân chủ lực tới Võ Bình thành.
Võ Bình là yếu địa quan trọng ở Duyện Châu, xuôi theo Dĩnh Thủy lên
thượng du, khống chế cứ điểm Hoàng Hà, nơi này Tào Tháo phái trọng binh
canh gác.
Trương Lãng tự mình áp trận, để cho phụ tử Hoàng Trung Lăng Thống các mãnh tướng thay nhau phát động thế công ở Võ Bình.
Tào Tháo không dám ra ứng chiến chỉ có thể đau khổ thủ vững.
Hai quân kìm chế nhau hai tuần, Trương Liêu lâu không thể công, lúc này
Hứa Xương chuyền tới tin tức khiến cho Trương Lãng đại hỉ, Tào Tháo đã
dời đô về Nghiệp thành
Tin tức này truyền ra không lâu Chu Du đã có hành động.
Cuối tháng, Triệu Vân lĩnh năm vạn đại quân ra Dĩnh Thượng, đi Nhữ Nam
phối hợp với Chu Du có ý đồ ngăn chặn quân đội của Tuần Hoặc, di chuyển
lực chú ý của hắn lại để cho hắn không dám đơn giản xuất binh đối với
chu Du mà Chu Du thì giữ lại hai vạn người thủ vững Tương thành, bí mật
dẫn năm vạn đội ngũ tới Đăng Phong chĩa thẳng đầu mâu về Lạc Dương.
Tưởng thủ Đăng Phong tự phụ vũ lực mở thành ứng chiến kết quả sau ba
hiệp đã bị Tưởng Khâm giết dưới ngựa, tại chỗ bỏ mình, thủ binh thấy chủ tướng chết tan tác lui về nội thành tử thủ không chiến, đến đêm tối bên ngoài thành Đăng Phong bỗng nhiên phất cờ hò reo, Chu Du phái người
phóng hỏa ở cửa nam, bắc môn nổi trống hò hét, cửa Tây do Tưởng Khâm dẫn đội suốt đêm công thành, chỉ chừa lại đầu Bắc không có động tĩnh.
Ở phía sau lưng dưới sự yểm hộ của hỏa tiễn, quân giang Đông đã hoàn tất việc chuẩn bị công thành.
Đêm tối trống trận vang tới mây xanh, ánh sáng chói loà, binh sĩ gào thét xông lên chém giết
Tưởng Khâm vĩnh viễn là nhân vật số một của quân Giang Đông, hắn mặc
khinh trang, miệng ngâm lấy đao, làm gương cho binh sĩ xông lên tường
thành mà binh sĩ dưới sự khích lệ của hắn đều dũng cảm xông lên, Tưởng
Khâm hai tay thuần thục di chuyển, đá rơi từ phía trên không ngừng nhưng đều bị Tưởng Khâm tránh qua Đăng Phong tiểu thành từng trận loạn lạc,
cộng thêm chủ tướng đã bỏ mình ban ngày các binh sĩ đã bắt đầu chạy ra
từ cửa bắc.
Nào biết Chu Du giảo hoạt đã mai phục một đội ngũ trên đường, đến một tên bắt một tên đến hai tên bắt hai tên.
Đăng Phong thành không chịu được tiến công của quân Giang Đông, một đêm đã rơi vào tay địch.
Sáng sớm ngày hôm sau Chu Du chừa lại một số đội ngũ thủ thành còn mình
thì dẫn lực lượng chủ lực tiến lên phía bắc, hướng thẳng tới Lạc Dương.
Trong vòng ba ngày đại bộ đội đã gần tới Lạc thủy.
Lạc Dương nghe phong phanh quân Giang Đông đánh tới thì trở nên rối loạn một hồi, ai cũng bị hù cho sợ hãi, cộng thêm trước kia có lời đồn đãi
Tào Tháo sắp rút khỏi Hứa Xương, mà dân chúng bình thường nghe nói quân
Giang Đông khoan hậu binh sĩ chưa từng chém giết dân chúng bậy bạ cho
nên bất an và chờ mong trong lòng mỗi người đều giảm đi.