Phong Lưu Thánh Vương

Chương 300: Thu phục Bạch Tuyết Ngưu!



Lý Hàn đợi trong Âm Dương tháp thêm nửa canh giờ, sau khi xác định không còn ai ở xung quanh nữa thì hắn mới từ trong Âm Dương tháp chui ra.

Nhìn địa hình biến dạng nghiêm trọng trước mắt thì vẻ lo lắng trên mặt hắn càng thêm nồng đậm, không biết dưới uy lực của vụ nổ này, Tử Giao Long Khâu và tiểu Bạch có bị làm sao không nữa.

Hắn tính truyền âm cho tiểu Bạch để xác nhận tình trạng của chúng nó nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn truyền ra từng cơn chấn động rồi sau đó, từ dưới mặt đất liền trồi lên hai vật thể một hắc một bạch.

Lý Hàn nhìn qua liền biết đó chính là tiểu Long và tiểu Bạch nên hắn lập tức chạy đến, khi đến nơi thì hắn phát hiện tình trạng của cả hai thê thảm hơn hắn nghĩ nhiều, trên người tiểu bạch và Tử Giao Long Khâu tràn đầy vết thương đang điên cuồng chảy máu, hơi thở thì suy yếu vô cùng, nếu không lập tức cứu chữa thì chúng nó có khả năng sẽ chết.

Lý Hàn thấy vậy lập tức hai ra hai viên Liệu Thương Đan và hai gốc Huyền Sương Chi mà hắn nhận được từ Lý Hồng Vân đút vào miệng tiểu Bạch và tiểu Long, sau đó hắn lấy ra một bình Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch đổ vào miệng cả hai để tụi nó nuốt Liệu Thương Đan và Huyền Sương Chi xuống, sau đó hắn truyền linh lực vào cơ thể bọn nó, giúp tụi nó tăng nhanh khả năng hấp thụ dược lực, sau khi chắc chắn tụi nó đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Lý Hàn liền nhanh chóng thu cả hai vào trong Âm Dương tháp để tĩnh dưỡng.

Làm xong tất cả mọi thứ thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn cứu kịp nếu không thì hắn sẽ ân hận cả đời vì đã làm liên lụy đến tụi nó, cho dù chúng có là linh thú đi chăng nữa.

Sau khi thu tiểu Bạch và tiểu Long vào trong Âm Dương tháp thì Lý Hàn tính quay lại chỗ các nàng để tránh hai nàng lo lắng nhưng đột nhiên hắn nghe thấy được một tiếng hít thở rất nhỏ, nhỏ tới mức nếu như ngũ giác của hắn không hơn xa người thường thì đã không nghe thấy rồi.

Tiếng hít thở này làm Lý Hàn tò mò nên hắn liền men theo tiếng thở đó mà đi tới, khi cách vụ nổ một đoạn khá xa thì hắn phát hiện Lôi Quang Báo đang trọng thương nằm đó, điều này khiến hắn thầm cảm thán không hổ là thượng cổ dị thú, bị dính vụ nổ lớn như vậy mà nó vẫn chưa chết.

Tiếp theo đó Lý Hàn liền rút vũ khí của mình ra, hắn muốn kết liễu đầu linh thú này rồi hấp thụ Âm Dương khí của nó để bước vào Địa giai nhưng linh quang hắn chợt lóe, sao hắn không thu phục đầu linh thú này và biến nó trở thành Hộ gia Linh thú của Lý gia, càng nghĩ thì hắn cảm thấy ý tưởng này rất được nên hắn liền thu vũ khí lại, chuẩn bị thuần phục đầu linh thú này.

Lôi Quang Báo đang nằm yên dưỡng thương thì bỗng nhiên nó nghe được có tiếng động đang đến gần mình nên nó lập tức trở nên cảnh giác nhưng vì đang bị thương nặng nên nó đành bất lực nằm yên nhìn nhân loại đang đến gần.

Lý Hàn đi tới trước mặt nó rồi cất tiếng nói:

- Này tiểu Báo, ta thấy ngươi đang bị thương nặng lắm đó, nếu ngươi đồng ý nhận ta làm chủ thì ta có thể chữa thương cho ngươi.

Lôi Quang Báo là ngũ giai linh thú nên nó nghe hiểu những gì tên nhân loại kia đang nói nên nó cảm thấy buồn nôn vô cùng vì giọng điệu của tên này quá kinh tởm, sau khi hít sâu để kiềm chế cơn buồn nôn của bản thân lại, nó liền gào hét biểu hiện từ chối vì linh thú tụi nó sẽ luôn tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình.

Lý Hàn thấy nó từ chối liền nở nụ cười thật tươi, nói:

- Tiểu Báo, nếu ngươi từ chối ta thì ta sẽ kiếm vài đầu linh thú đực đến để " thông " ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi nốc vài chục bình thuốc kích dục để ngươi đi thông những linh thú khác, bất kể đó là cái hay đực nên ta sẽ hỏi lại một lần nữa, ngươi có đồng ý làm linh thú của ta không?

Lôi Quang Báo nghe thấy vậy thì phía sau nó liền co rúm lại, lúc này nó cảm thấy tên này không phải là loại người mà một loại biến thái nào đó nhưng vì bảo tồn trinh tiết của cửa sau và vinh dự của tổ tiên, nó đành phải đá sự trung thành kia qua một bên mà phun ra thú đan trước mặt nhân loại đó.

Lý Hàn thấy vậy liền vui vẻ, hắn cắn đầu ngón tay, một giọt tinh huyết nhỏ lên trên thú đan của Lôi Quang Báo.

Sau khi Lý Hàn đem máu nhỏ lên thú đan, một cỗ cảm giác không hiểu liền nhập vào trong đầu, tựa hồ chỉ ở trong nháy mắt liền cùng Lôi Quang Báo sinh ra quan hệ thân mật nào đó.

Lôi Quang Báo dần dần nuốt lại thú đan, mắt báo nhìn đến Lý Hàn không còn nửa điểm hung tính, có cũng chỉ là thần mang đáng thương nhân tính hóa.

- Chủ nhân tôn kính!

- Ừm, tốt lắm, bây giờ ta sẽ chữa thương cho ngươi trước.

Nói rồi hắn lấy một viên Liệu Thương Đan và một bình Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch cho Lôi Quang Báo phục dụng, sau khi Lôi Quang Báo nuốt hết hai thứ trên thì Lý Hàn liền thu nó vào Âm Dương tháp để nghỉ ngơi, sau đó hắn liền quay lại chỗ các nàng.

...........................

Ở phía nam của ngoại vực.

Tại một dãy sơn phong nối dài như không có điểm cuối, nơi đây linh khí nồng đậm, linh cầm dị thú, suối xanh thơ mộng, từng hàng cây cổ thụ xanh ươm tươi tốt…

Trên những ngọn núi cao chót vót khuất trong mây, là từng tòa cung điện tráng lệ xây trên vách nuối, đối với vô số nhân loại mà nói, nơi này chính là tiên cảnh nhân gian…

Trong số các núi cao đó, có một ngọn nằm giữa trung tâm dãy núi, rộng rãi vô ngàn, hùng vĩ đến cực điểm.

Nhân loại đứng trước nó quả thật không khác gì hạt bụi nhỏ.

Ngọn núi này có tên gọi Vạn Thú Sơn…

Bên trên có một tòa đại điện cổ lão, uy áp nó tỏa ra khiến người tu sĩ cấp thấp chỉ có thể kính ngưỡng nhìn lên mà thôi.

Đó chính là tổng bộ của Ngũ phẩm tu chân thế lực - Vạn Thú Tông.

Trong một động phủ, một đạo nhân ảnh xếp bằng trên giường đá.

Người này dáng người gầy yếu, mặt xương gầy, cặp mắt lõm sâu, toàn thân không có chút khí tức, ngồi yên tĩnh tọa như người chết vậy.

Bỗng nhiên, hắn chậm rãi mở đôi mắt âm u ra, hai đạo tinh mang lóe ra năng lượng như thực chất.

- Liên kết với Lôi Quang Báo rõ ràng không thấy nữa!

Lão giả phát ra thanh âm khàn khàn tức giận nói.

Tiếp theo, hắn từ trong động phủ nhanh chóng bắn ra, tốc độ nhanh như quỷ mị, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, liền biến mất trong động phủ.

Trong một tòa đại viện hùng vĩ phong cách cổ xưa, một lão giả tuổi trên năm mươi đang cầm một quyển sách đọc lấy, người này chính là tông chủ Vạn Thú Tông, Hạ Quý Đức.

Đột nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn cảm thấy kinh hãi nhưng nhìn rõ người đến liền lập tức cuống quít hành lễ nói:

- Bái kiến Thái thượng trưởng lão!

Người này chính là lão giả ngồi trong hang động lúc nãy.

- Ngươi lập tức thông báo cho lão Phong ở Thệ Tông Đại Hội, ta e rằng đứa nhỏ Kế Vũ đã gặp chuyện rồi.

Hạ Qúy Đức nghe vậy lập tức kinh hoảng, nói:

- Sao Kế Vũ có thể gặp chuyện được chứ, bên cạnh hắn không phải có thượng cổ dị thú Lôi Quang Báo sao?

- Ta dám chắc như vậy là bởi vì liên kết của ta với Lôi Quang Báo đã hoàn toàn biến mất, sợ rằng Lôi Quang Báo đã chết hoặc đổi chủ rồi, dù là kết cục nào đi chăng nữa thì Kế Vũ e rằng đã lành ít dữ nhiều rồi.

Lão giả nặng nề thở dài nói.

- Cái gì!

Hạ Quý Đức lúc này càng thêm kinh hoảng.

..............

Lý Hàn sau khi thu phục xong Lôi Quang Báo liền quay về chỗ mà các nàng đang ẩn thân, ngay khi hắn vừa đến gần thì một thân hình mềm mại và tràn ngập hương thơm liền lao hắn, Lý Hàn thấy vậy liền giơ tay ra ôm chặt thân hình đó rồi thâm tình nói:

- Hồng Vân, ta đã không sao rồi, nàng không cần phải lo lắng nữa!

Lý Hồng Vân không nghe mà chỉ ôm chặt lấy Lý Hàn, tựa đầu vào ngực hắn để lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, có như vậy thì nổi lo trong lòng nàng mới được nguôi ngoai. Lý Hàn thấy nàng như vậy chỉ cười cười, cưng chiều vuốt ve đầu nàng.

Lúc này Lãnh Băng Băng cũng đi đến, Lý Hàn liền quay sang nhìn nàng mỉm cười, ném đi một ánh mắt trấn an.

Lãnh Băng Băng thấy Lý Hàn an toàn xuất hiện thì nỗi lo trong lòng nàng cũng mất hết nhưng ngoài mặt nàng làm ra vẻ không quan tâm, nàng điển hình của loại người trong nóng ngoài lạnh, đây chính là loại hình mà Lý Hàn thích nhất.

Sau khi an ủi Lý Hồng Vân xong, Lý Hàn liền dẫn theo hai nàng đi theo một hướng, đó là hướng mà Mạnh Tử Hùng biến mất.

Lý Hàn bước đi thoải mái bên trong bí cảnh, bên cạnh hắn là Lý Hồng Vân thiên kiều bá mị, vưu vật này ôm cánh tay Lý Hàn, cặp vú đồ sộ kẹp lấy tay hắn, cùng sóng vai mà đi, khuôn mặt hiện lên vẻ ngọt ngào. Lãnh Băng Băng thì mặt tràn đầy băng giá đi ở bên cạnh, đột nhiên nàng cảm thấy có người nắm lấy tay mình, nàng nhìn xuống thì phát hiện Lý Hàn đã nắm chặt lấy tay nàng, nàng muốn giằng ra nhưng Lý Hàn nắm quá chặt khiến nàng không thể rút tay ra được nên nàng đành phải mặt hắn nhưng trên khuôn mặt nàng hiện lên một chút ngọt ngào.

Cả ba đi được nửa ngày thì trời đã tối đen và cả ba liền phát hiện một đầm nước, nhìn đầm nước trong veo mát lạnh trước mắt khiến hai nàng có xúc động muốn xuống tắm, dù sao các nàng cũng là nữ nhân nên nhiều ngày không tắm khiến các nàng khó chịu không thôi.

Lãnh Băng Băng và Lý Hồng Vân, hai người như đóa hoa nở rộ đi tới một góc vắng vẻ của hồ nước.

Ở phía sau các nàng còn đi theo Kim sắc Lang Vương, tiểu Kim đi theo để bảo vệ cho hai nàng.

Linh thú cùng người không giống nhau, cảm quan nó nhìn nhân loại không đồng dạng, cho nên không cần lo lắng nó đối với chúng nữ háo sắc.

Sau khi giao sự an toàn của hai nàng cho tiểu Kim, Lý Hàn đi đến một góc khác của hồ nước rồi không nói hai lời liền nhào tới u đầm.

Bịch!

Lý Hàn vừa đâm vào trong đầm nước, một cổ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái liền đánh úp lại, toàn thân thoải mái nói không nên lời.

- Sảng khoái!

Lý Hàn từ trong nước chui ra thở nhẹ nói.

Sau đó hắn ở dưới nước bơi lội thêm vài phút rồi hắn mới lên bờ ngồi nghỉ và ngắm nhìn cảnh đẹp ban đêm.

Nửa tiếng giờ sau, Lý Hàn có chút nhịn không được, hắn mặc dù biết nữ nhân khi tắm rửa thường sẽ rất tốn thời gian nhưng không ngờ hai nàng lại tắm lâu như vậy, đã hơn nửa tiếng rồi mà các nàng vẫn chưa chịu đi lên.

Oanh!

Đang ở thời điểm Lý Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn, từ đầm nước truyền đến một đạo chấn động.

Ngay lập tức Lý Hàn liền phóng đến chỗ các nàng, lúc này hắn chỉ lo lắng an nguy của hai nàng nên không để ý nhiều.

Lý Hàn trong nháy mắt liền đến bên trên chỗ hai nàng đang tắm vội hỏi:

- Đã xảy ra.....

Lý Hàn mới nói được một nửa thì ngưng lại vì hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút hết tâm hồn, có thể các nàng không ngờ Lý Hàn lại nhanh chóng xuất hiện như vậy nên vẫn chưa kịp mặc xiêm y, khiến toàn bộ thân thể kiều diễm của hai nàng liền bại lộ hoàn toàn trước mắt Lý Hàn.

Lý Hồng Vân vốn đã xinh đẹp, nay vừa tắm xong khiến nàng càng thêm xinh đẹp giống như tiên tử dưới ánh trắng, xuống phía dưới xương quai xanh tinh xảo như đồ sứ, bộ ngực sung mãn nhô cao, hai núm vú hồng phấn vì nước lạnh mà cương cứng lên, bụng nhỏ bằng phẳng, eo thon như rắn, cặp đùi mượt mà thẳng tắp, giữa hai chân chính là cái l-n hồng hào múp míp, mu l-n nhô cao, bên trên có một nhúm lông mao màu đen cắt tỉa gọn gàng.

Còn Lãnh Băng Băng sau khi tắm rửa xong nên vẻ lạnh lẽo thường ngày đã giảm bớt, thay vào đó là một nét quyến rũ chết người không đến mạng. Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ do tắm nước lạnh trở nên hồng nhuận mê người, dáng người của nàng đẫy đà, nhưng vẫn thấy rõ hai bên xương vai, tinh xảo xinh xắn, da thịt trắng hồng lồ lộ đẹp hoa cả mắt, hai bầu vú to lớn trắng nõn như vỏ trứng gà ép chặt vào nhau, tạo ra khe rãnh mê người, núm vú đỏ hồng như hai hạt đào lộ ra, giống như bị gió núi thổi lạnh, lập tức dựng thẳng lên, xinh đẹp kiều mị.

Xuống dưới nữa chính là vòng eo mảnh mai, vùng bụng thon gọn phụ trợ cho quy mô bộ ngực nàng càng thêm đồ sộ, xuống nữa là cặp mông căng mọng vểnh cao mê người, cặp đùi thon dài mượt mà như nhung lụa, giữa hai đùi chính là khe l-n ửng hồng mê người, phía trên chính là mu l-n trắng ngọc không lông.

Tất cả những điều này, quả thật là muốn mạng già mà.

Lý Hồng Vân thấy Lý Hàn cứ nhìn chằm chằm vào mình thì nàng mới nhớ bản thân đang khỏa thân, nàng liền la lên một tiếng rồi ngồi xuống để che đi thân thể của bản thân. Mặc dù nàng đã xem bản thân là nữ nhân của Lý Hàn nhưng nàng vẫn là Hoàng hoa khuê nữ, bị một nam nhân nhìn thấy thân thể của mình khiến nàng ngượng ngùng không thôi, cho dù người đó có là Lý Hàn đi chăng nữa.

Lãnh Băng Băng bị Lý Hàn nhìn vậy cũng cảm thấy xấu hổ, khiến hai vệt ửng đỏ trên mặt nàng càng thêm nồng đậm nhưng dù sao nàng cũng đã trải qua chuyện nam nữ nên không hoảng loạn giống Lý Hồng Vân mà nàng rối rít từ trong mặt hồ bay ra, sau đó nhanh chóng phủ thêm xiêm y, rồi nàng trừng mắt nhìn Lý Hàn.

Lý Hàn bị Lãnh Băng Băng trừng mắt như vậy khiến hắn tỉnh lại từ trong cảnh đẹp lúc này, hắn lập tức nhìn về thủy đàm thì liền phát hiện tiểu Kim đang cùng hai đầu linh thú có hình dáng như trâu, mắt to như chuông đồng lộ ra hung tính khát máu, cái mũi trâu càng không ngừng phun ra, hai cái sừng trâu dài nửa thước giống như mũi thương bén nhọn, lông trăng quanh thân nó phủ lên đầy bọt nước, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lòe lòe tỏa sáng, chỉnh thể thoạt nhìn lộ ra cực kỳ quỷ ý.

Đây rõ ràng là hai đầu Bạch Tuyết Ngưu đã đạt đến ngũ giai trung kỳ.

Lý Hàn thấy tiểu Kim đang ở thế hạ phong thì hắn lập tức triệu hồi Kim Linh Ưng ra giúp sức, có Kim Linh Ưng gia nhập, tình hình cuộc chiến liền thay đổi.

Hai đầu Bạch Tuyết Ngưu thuộc về thủy hệ linh thú, lực công kích xa xa không bì được với Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng nên chỉ đánh nhau được một lát thì toàn thân hai con Bạch Tuyết Ngưu đã đầy thương tích, bộ lông trắng như tuyết tróc ra không ít, càng nhiễm lên vết máu đỏ tươi.

Tụi nó là ngũ giai linh thú nên bọn nó biết bản thân đang ở thế hạ phòng nên cặp Bạch Tuyết Ngưu càng đánh càng lui về sau, tựa hồ như muốn chui xuống đầm nước vậy.

Chỉ cần trở lại thủy đàm thì Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng cũng không làm gì được tụi nó cả.

Đáng tiếc, linh tính của Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng cũng không hề thấp hơn tụi nó, đã sớm ngăn lại đường quay về thủy đàm của nó, càng không ngừng cắn xé lấy hai đầu Bạch Tuyết Ngưu.

- Be be... Be be...

Hai đầu Bạch Tuyết Ngưu liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên màn đêm.

Một lát sau, hai con Bạch Tuyết Ngưu này đã nằm trên mặt đất hấp hối, lông tuyết trắng toàn thân đã nhuộm hồng hơn phân nửa, chỉ cần Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng lại tấn công thêm vài cái thì nó tuyệt đối sẽ xong đời.

- Đủ rồi, tiểu Kim, tiểu Ưng, trước tiên đừng ăn tụi nó.

Lý Hàn đứng bên cạnh đầm nước nói.

Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng liền đình chỉ công kích, chỉ có điều cả hai vẫn còn đang ở trạng thái đề phòng.

- Hai nàng tới đây!

Lý Hàn vẫy tay về phía Lãnh Băng Băng và Lý Hồng Vân đã mặc xong xiêm y đang đứng gần đó nói.

Hai nàng thấy vậy liền tiến tới, sau đó Lý Hồng Vân tò mò hỏi:

- Lý Hàn, chàng kêu bọn ta tới làm gì?

- Hai nàng thấy hai đầu Bạch Tuyết Ngưu này thế nào? Ta nghĩ tụi nó hẳn là băng thủy thuộc tính, cùng thuộc tính của hai nàng tương xứng, nếu như hai nàng có được tụi nó trợ giúp sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Lý Hàn nói.

Lãnh Băng Băng và Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ.

Lý Hàn nói không sai, hai đầu Bạch Tuyết Ngưu này là băng thủy thuộc tính, cùng thuộc tính của hai nàng hoàn toàn ăn khớp, nếu như hai nàng có thể có được một đầu linh thú cường đại như vậy đi theo thì có thể gia tăng lực chiến đấu lên một mảng lớn.

Lý Hàn nhìn thấy vẻ động tâm trên mặt hai nàng liền quay qua nói với Kim Sắc Lang Vương:

- Tiểu kim, bảo tụi nó nhổ thú đan ra, bằng không sẽ phải mất mạng!

Kim Sắc Lang Vương sau khi tuân lệnh liền gầm nhẹ lấy với hai đầu Bạch Tuyết Ngưu nằm trên mặt đất, truyền lại tin tức của Lý Hàn cho tụi nó.

Ngũ giai linh thú có linh trí không thua kém nhân loại nên tụi nó đã hiểu được thế nào là sợ hãi và tử vong rồi.

Vì vậy tụi nó lập tức phan ra thú đan của mình, Lý Hàn thấy vậy liền bảo hai nàng chọn một đầu rồi nhỏ máu của mình lên thú đan của Bạch Tuyết Ngưu. Và như vậy, hai đầu Bạch Tuyết Ngưu này liền trở thành linh thú hộ thân của hai nàng.

Sau khi nhận chủ xong, Lý Hàn liền lấy ra đan dược chữa thương cho tụi nó uống sau đó hắn thu hai đầu linh thú này vào Âm Dương tháp, thay hai nàng bảo quản, khi nào ra khỏi bí cảnh thì hắn sẽ trả bọn chúng lại cho hai nàng.

..................

P/S: Đã 300 chương rồi, xin cảm ơn các đạo hữu đã cùng đồng hạnh với bộ truyện Phong Lưu Thánh Vương đến tận bây giờ, trong tương lai kính mong các vị chiếu cố nhiều hơn nữa. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn vì đã theo dõi bộ truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.