Phong Lưu -Thiếu Gia

Chương 17



Lúc Lãnh Lệ chạy theo tới, chỉ nhìn thấy Phượng Lưu cả người đầy máu bị đẩy vào phòng cấp cứu. Lãnh Lệ chạy đến chụp mạnh vào cửa phòng cấp cứu.

“Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài đừng như vậy.” Hai bác sĩ giữ chặt Lãnh Lệ, muốn khuyên hắn đi chỗ khác, lại thấy ánh mắt của Lãnh Lệ, trong nháy mắt buông tay ra không tự chủ được mà lui về sau vài bước.

Lãnh Lệ lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt sung máu đỏ tươi, trong đó không một chút tình cảm, lạnh giống kết băng, sắc mặt trắng bệch gần như điên cuồng, hắn mấp máy môi mỏng:“Cút!”

Một chữ, hai bác sĩ lảo đảo bò lết rời khỏi cửa phòng cấp cứu, cuối cùng không ai dám tới gần.

Lãnh Lệ để đầu vào cửa phòng cấp cứu, thân thể vô lực trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, yếu ớt cuộn lại thân thể, trong miệng nỉ non “Chủ nhân, chủ nhân……”, đèn đỏ phòng cấp cứu sáng chói mắt, Lãnh Lệ cứ như vậy ngồi dưới đất giống như đứa bé rách nát không hề có sức sống.

『 Máu, tất cả đều là máu, máu loang ra cả người cậu con trai. Lãnh Lệ chần chờ một chút rồi đến gần, lúc thấy rõ mặt cậu con trai, đồng tử mở to, hắn chạy qua ôm thân thể ấy vào lòng, che lại miệng vết thương đổ máu. Không được, máu còn đang chảy, căn bản không ngừng được:“Chủ nhân, chủ nhân, ngài tỉnh tỉnh, nô sai rồi. Nô không bảo vệ ngài tốt, ngài mau đứng lên trừng phạt nô đi.”

Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống, tràn đầy trên cơ thể đỏ máu của Phượng Lưu. Cầu xin, kêu khóc, lại không thể đổi được đáp lại của chủ nhân. Hắn run rẩy vươn ra cánh tay dính đầy máu, đưa đến dưới mũi Phượng Lưu. Không có, không có hô hấp. Trong nháy mắt, Lãnh Lệ  như điên rồi, hắn nắm chặt Phượng Lưu:“Không!”』

“A! Đừng!” Lãnh Lệ ngồi mạnh dậy, hô hấp nặng nhọc, Lãnh Lệ mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, sờ sờ nước mắt trên mặt “Chủ nhân!” Từng chút chóng tay, xông ra phòng.

“Vừa rồi người được cấp cứu đâu?” Lãnh Lệ nhìn phòng cấp cứu trống trơn, giữ chặt một bác sĩ trực ban.

Bác sĩ ngáp một cái, liếc nhìn Lãnh Lệ, không nhanh không chậm mở miệng:“Người nào chứ, cả buổi tối. Tối nay còn chưa có bệnh nhân đưa tới.”

“Chính là người con trai bị tai nạn xe, nói mau, hắn ở đâu?” Lãnh Lệ nhéo áo bác sĩ, đẩy người đặt trên tường điên cuồng lay động.

Bác sĩ trực ban kia bị dọa choáng váng, liều mạng lắc đầu:“Tôi không biết, tôi thật sự không biết cậu đang nói cái gì? Ách……”

Lãnh Lệ bóp chặt cổ bác sĩ, dần dần chặt lại, ánh mắt một mảnh máu đỏ.

Mặt bác sĩ trực ban dần dần đỏ lên, hô hấp càng ngày càng khó khăn, tròng trắng mắt trợn lên.

“Lãnh tổng, Lãnh tổng,” Bí thư của Lãnh Lệ – Hoa Thiên cầm đồ ăn trở về nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cuống quít ném túi đồ, giữ chặt Lãnh Lệ. Một người bình thường làm sao có thể kéo nổi Lãnh Lệ.

Lãnh Lệ đã không còn chú ý những thứ khác, hắn bây giờ chỉ có một ý niệm, chủ nhân, hắn muốn nhìn thấy chủ nhân. Lãnh Lệ đẩy Hoa Thiên “Phượng Lưu ở đâu?” Ánh mắt đỏ máu gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ trực ban, con ngươi ảm đạm không ánh sáng.

Hoa Thiên đụng vào tường, che ngực, nghe Lãnh Lệ nói mới hiểu được tình huống “Lãnh tổng, Lục thiếu gia đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, qua vài ngày thì có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.”

Con ngươi Lãnh Lệ loé ra ánh sáng, buông bác sĩ ra kéo Hoa Thiên lên:“Mau dẫn tôi đi.” Nghe Phượng Lưu không có việc gì, tuy Lãnh Lệ đã trở về vẻ băng lãnh trước kia nhưng giọng nói vẫn mang theo vội vàng. Không thấy Phượng Lưu bình an, hắn vĩnh viễn không thể yên tâm.

Bác sĩ liều mạng hô hấp, há mồm thở dốc, che cổ đã chuyển sang màu tím, ho khan không ngừng. Mà lúc này, Hoa Thiên được Lãnh Lệ bỗng nhiên kéo lên, sau lưng đau đến hút không khí, cũng không dám chần chờ nữa, hắn dẫn Lãnh Lệ đến phòng bệnh của Phượng Lưu. Gặp được một người sếp như vậy, bạn có thể nói cái gì, được rồi, Lãnh tổng chỉ có đối xử với Lục thiếu gia mới có thể không bình thường. Bình thường chính là băng lãnh như một cỗ máy.

Đứng ở cửa, Lãnh Lệ đặt tay trên cửa sổ thủy tinh thật dày, hắnnhẹ nhàng phác hoạ, hồ băng băng lãnh rút đi, mang theo ôn nhu quyến luyến. Chủ nhân, may quá ngài không sao.

Phòng bệnh vĩnh viễn như vậy, vách tường tuyết trắng, giường tuyết trắng, gối đầu tuyết trắng, chăn tuyết trắng, bức màn tuyết trắng, nơi nơi đều thuần trắng, thuần túy đến nỗi làm người ta sợ hãi. Phượng Lưu im lặng nằm trong phòng bệnh trắng xoá, trên trán quấn vải thưa thật dày, đùi phải quấn thạch cao, trên người gắn đủ loại dụng cụ, đưa mắt nhìn lại, thật sự rất dọa người. Phượng Lưu đã chuyển tới phòng bệnh bình thường, bệnh tình ổn định.

Lãnh Lệ ghé trên giường ngủ, bỗng nhiên cảm thấy tay nắm hờ giật giật, lập tức đã tỉnh táo lại, hắn vui mừng kinh ngạc nhìn Phượng Lưu rồi ấn nút đầu giường.

Chỉ thấy lông mi Phượng Lưu run rẩy, từ từ mở mắt, ánh mắt đen thuần tuý chớp chớp, mờ mịt nhìn Lãnh Lệ đang quỳ bên giường kích động, hắn nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào. Mặc dù có chút suy yếu nhưng lại cười đến rất ngọt.

Lãnh Lệ ngẩn ngơ, bị mê mang một thời gian dài có tinh thần trở lại. Sau ý thức trở về, tự hỏi, Lãnh Lệ cảm thấy có chút không đúng, hắn khẩn trương cầm lấy tay Phượng Lưu:“Chủ nhân, ngài có khỏe không?” Tuy chủ nhân cười thật đẹp, nhưng chủ nhân sẽ cười vui vẻ với mình như vậy, thật sự quá không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.