Tần Tiêu nhìn thấy một thân máu đen, băng vải trên bờ vai hai tỷ muội còn thấy máu dính, không khỏi thương cảm thở dài một hơi nói:
-Ta muốn nói chuyện cùng với Nghĩa Hưng Vương một chút, các ngươi mau đem thi thể Tuân Lệ Lệ đi, hợp táng cùng chỗ mộ Hổ Vạn Cầu đi.
Tử Địch nghe vậy, nhịn không được nức nở nói:
- Tần đại nhân, thực xin lỗi, ta trước giờ vẫn đối xử không khách khí với ngươi. Cha mẹ khi còn sống trên đời này, chúng ta đều không có kêu họ được một tiếng "phụ thân" " mẫu thân". Ngay cả việc nhặt xác hạ táng cũng phải nhờ đại nhân làm thay, ta...
Tần Tiêu cười cười, nhẹ nhàng phủi phủi đầu Tử Địch:
- Địch Nhi, từ hôm nay trở đi, nàng cùng tỷ tỷ của nàng, đều trở thành thân nhân của ta. Tần Tiêu ta cũng là một cô nhi. Từ giờ trở đi, chúng ta đều là thân nhân. Các nàng, cũng đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, các nàng có thể làm những việc mình thích được rồi.
- Tốt.. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tử Địch mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
- Mặc Y...
Tần Tiêu mìm cười nhìn nàng.
- Kỳ thật, ta còn muốn cảm tạ nàng. Nàng giúp ta nhiều lần việc như vậy, bằng không, ta cũng sẽ không biết sớm mà giải quyết sự việc bên này.
Mặc Y nghi ngờ nói:
- Ta?
Tần Tiêu cười:
- Đúng vậy nha! Nói ra lúc đón dâu ở Ngạc Châu, nàng phá vỡ chuyện Từ Tiểu Nguyệt giả trang Vĩnh Thái công chúa; ngày đó còn có, nàng ở trên Thiên Thánh Sơn ám sát ta, về sau cũng làm cho ta hiểu được một việc, kỳ thật, Hỏa Phượng cũng không có đem nơi ở dời đi, chẳng qua đó chỉ là một cái ngụy trang mà thôi!
Giọng nói Mặc Y có chút kinh ngạc:
- Vậy chuyện này...Chuyện này, sao đại nhân có thể nghĩ ra được?
Tần Tiêu nở nụ cười ha ha:
- Nàng thả người tại vách núi, sau đó thì liền mất tung tích. Vì vậy ta liền tin rằng, Thiên Thánh Sơn, ngoại trừ những chỗ đúc tiền chúng ta đã thấy ra, phía dưới khẳng định vẫn còn có các động khác. Lúc ấy nàng lo lắng ta dẫn người tới đuổi giết, nên sẽ chạy về hướng theo bản năng nghĩ là an toàn. Vì vậy ta liền suy đoán, ở dưới caahn núi, khẳng định còn có ám đạo bí mật hơn. Về sau thời điểm ta điều binh, cố ý phái thêm một chi quân đội đi qua, chính là muốn phá hủy căn cứ của Hỏa Phương này.
Mặc Y cùng Tử Địch kinh ngạc liếc nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu. Mặc Y giận dữ nói:
- Nguyên lai, từ khi vừa mới bắt đầu. Phượng tỷ đã nhất định phải thất bại. Cả tỷ muội hai người chúng ta, cũng phải đến khi động thủ với Vi Đình, mới biết được ý đồ chân chính của đại nhân. Không ngờ trước đó, địa nhân đã đem tỷ muội chúng ta ra lừa gạt, trong chốc lát trung thần, chốc lát thành gian tà, chúng ta ai cũng mơ hồ, không dám cùng đại nhân nói chuyện gì cả.
-Ha ha!
Ba người đồng thời nở nụ cười. Tần Tiêu ngừng lại một chút rồi nói:
-Được rồi, hôm nay cũng không nói nhiều nữa, các người bị thương rồi, mau tranh thủ thời gian đi băng bó vết thương lại đi, quần áo trên người cũng phải thay cái khác, giống như ta vậy, đều sắp trở thành huyết nhân hết cả rồi!
-Dạ!
Hai tỷ muội đáp lời rồi đi ra khỏi cửa phòng.
Tần Tiêu thở ra một hơi thật dài rồi lại ngồi xuống ghế, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì Lý Tự Nghiệp lại chạy xộc thẳng vào trong.
Lý Tự Nghiệp sớm đã cởi bỏ ngoại bào màu đen dính đầy máu ra, lộ ra một thân da thịt màu đen giống như thiết bản, mặt mày hồng hào, vui vẻ nói với Tần Tiêu:
-Đại nhân, chúng ta đợt này đúng là trút được cơn giận! Con mẹ nó, cái đám ác tặc này, gia gia đã sớm muốn giết bọn nó chết không còn một mống từ lâu rồi!
Tần Tiêu vẫn thong dong ngồi trên ghế, cười ha hả:
-Huynh đệ ngươi giống như sống chỉ để giết người ấy! Đám binh tôm tướng cua kia gặp phải ngươi thật sự đúng là xui mấy kiếp!
-Ha ha!
Lý Tự Nghiệp cười to mấy tiếng, sau đó nói:
-Đại nhân, vừa rồi lúc ta giết tới hăng say có một người xông vào, cùng ta lưng tựa lung cùng chém giết một hồi, thật sự đúng là quá thống khoái! Người này cũng là một hảo thủ chuyên chơi đao đấy! hắn nói là muốn gặp mặt đại nhân một cái, nên ta đã dẫn hắn tới đây!
Tần Tiêu nói:
-Là Vạn Lôi chăng? Mau mời hắn vào.
Dứt lời liền ngồi thẳng lại.
Lý Tự Nghiệp chạy ra cửa, nói:
-Huynh đệ à, mau vào đi! Trên chiến trường thì như một con sói đói như thế, sao bây giờ lại e thẹn như nữ nhân thế này, mau vào đi!
Tần Tiêu nghe được Vạn Lôi đứng ngoài cửa ấp a ấp úng:
-Ta…
Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu, đi tới cửa nói với Vạn Lôi:
-Vạn tướng quân à, mau vào trong phòng đi.
Vạn Lôi kinh ngạc nhìn Tần Tiêu, quăng cây đại đao trong tay xuống, quỳ xuống:
-Đại nhân, mạt tướng lúc trước đã vô lễ quá đáng với đại nhân, thỉnh đại nhân giáng tội trừng phạt!
Tần Tiêu liền vội vã đỡ hắn dậy:
-Vạn tướng quân đúng là một hãn tướng trung dũng! Chuyện xảy ra lúc trước lại càng khiến bản quan thêm bội phục ngài, có tội gì mà trừng phạt?
Vạn Lôi chắp tay đứng dậy:
-Lòng dạ của đại nhân bao la như biển, khiến mạt tướng vô cùng hổ thẹn!
Lý Tự Nghiệp cười ha hả:
-Vạn tướng quân, ngươi cũng đừng có lấy đại nhân nhà chúng ta ra so với đám người tầm thường kia! Lão Lý ta bình sinh chỉ bội phục hai người, một là cố tể tướng đã qua đời, Địch Quốc lão, thứ hai ấy à, chính là vị Tần đại nhân đang đứng trước mặt tướng quân đây!
Tần Tiêu cũng cười lên ha hả:
-Lý tướng quân, trước kia không phải cũng nói là chỉ bội phục hai người thôi sao?
-Ha ha ha!
Ba người cùng đồng thanh cười lớn.
Sau khi đã tiễn hai người Lý, Vạn đi khỏi, Tần Tiêu rốt cuộc một mình lẳng lặng ngồi suy nghĩ. Môt mình suy nghĩ hồi lâu sau, mới đứng dậy đi về phía từng được gọi là "động phòng" kia.
Chỗ đó, còn cất giấu một thứ rất quan trọng, chính là Thủy nhạc sách!
Không ngoài sự liệu của Tần Tiêu, Thủy nhạc sách vẫn bình yên vô sự, Tần Tiêu tìm một bộ quần áo trong phòng rồi gói Thủy nhạc sách lại. Sau đó chạy qua một bên rửa mặt sạch sẽ rồi thản nhiên đi về phía đại đường Lăng Vân Cư.
Công đường đã trở thành một quân trướng tạm thời hoặc là nói như là nha môn. Bên cạnh đứng hầu trên dưới một trăm tên Vũ Lâm Vệ, Lý Trọng Tuấn ngồi trên án cao, bắt đầu hạ từng đạo quân lệnh.
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn nghiêm túc vô cùng:
- Tất cả nghịch đảng tù binh tiểu tốt, kéo tới bên hồ Bành Lễ chém ngay tại chỗ.
- Vâng!
Vài tên tiểu hiệu bộ dáng sĩ quan lĩnh mệnh chạy ra ngoài.
- Phủ binh tiểu tốt theo bọn phản nghịch Ngạc Châu lập tức bắt giữ, sau khi nghiêm thì tiếp tục xử trí.
- Tuân lệnh!
- Phàm là quan lại lần này đến Sở Tiên Sơn Trang bắt giữ, đợi Giang Nam Đạo khâm sai Tần đại nhân tra thêm thì tiếp tục.
- Tuân lệnh!
Đúng lúc này Tần Tiêu tiến vào công đường, Lý Trọng Tuấn cười to, đứng dậy chỉ vào Tần Tiêu nói:
- Chúng tướng quan, vị này chính là Giang Nam đạo khâm sai, Tần đại nhân! Tần đại nhân lần này anh hùng đại thắng, chúng tướng quan mau tới nghênh đón.
Trong nội đường hơn trăm người đồng thời chắp tay hành quân lễ, cùng lên tiếng:
- Tham kiến Tần đại nhân!
Tần Tiêu ha ha cười nói:
- Chư vị tướng quân miễn lễ!