Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 230: Nhân mạng quan thiên



Bùi Tụng Hành vẫn mỉm cười như trước, chắp tay nói:

- Tần tướng quân nếu muốn uống trà có phủ Trường An của hạ quan, tùy thời xin đợi đại giá. Tần tướng quân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ làm theo công vụ, tuyệt đối không dám làm ẩu.

Tử Địch bên cạnh gấp tới mức chân nhảy lên, cầm lấy tay áo của Tần Tiêu, hô lên:

- Cái gì nha, một tên huynh lệnh cũng dám mang ta đi? Ngươi nhanh nghĩ biện pháp...

Tần Tiêu vung tay áo một cái, vứt bỏ tay của Tử Địch.

- Động thủ đánh nhau thì sao không thấy ngươi chịu thua? Bùi đại nhân làm theo công vụ, lại có mặt ở đây, ta có biện pháp nào? Ngươi trước an tâm cùng Bùi đại nhân cùng Hình đầu mục đi tới huyện nha Trường An, thành thành thật thật đi, đừng có lại gây chuyện. Ta sẽ đi gặp người, tới lúc đó sẽ nghĩ biện pháp.

Tử Địch phiền muộn vểnh cái miệng lên, nói:

- Ta biết rõ...

Lý Tự Nghiệp đỉnh đạc nói: nguồn TruyenFull.vn

- Nha đầu, sợ cái gì! Lão Lý ta cùng đi với ngươi. Không có việc gì, chúng ta có lý, trên công đường cũng không sợ. Qua không bao lâu cũng sẽ được thả ra.

Lý Tự Nghiệp nói ra lời này này Tần Tiêu ngược lại yên tâm. Nếu như được phép đi vào trong nha môn, cũng không đáng dong dài với huyện lệnh ngũ phẩm làm gì.

Bùi Tụng Hành phất phất tay:

- Toàn bộ mang đi!

Hình Trường Phong cùng một đám đầu mục bắt người đem Tử Địch, Lý Tự Nghiệp cùng mười ba tên Thiên Kỵ vệ mang đi, cũng không có tay đeo gông làm gì, đám người vây xem tản đi không ít.

Đám người dần dần tán đi, Tần Tiêu đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, rầu rĩ thở dài một hơi. Lúc này lão bản và tiểu nhị đã lẫn mất đã quay về, nhìn thấy bộ dạng của sảnh đường hỗn loạn, ngay cả bình phong cũng bị đánh nát, khóc không ra nước mắt.

Tần Tiêu có chút tâm phiền, nhìn Thiết Nô nói:

- Về nhà cầm tiền tới bồi thường cho tửu quán.

Sau đó nhìn qua lão bản tửu quán nói ra:

- Đồ vật nơi này đều do ta bồi thường. Sau đó các ngươi đến phủ Trường An, Huyện lệnh hỏi cái gì cũng không được ăn nói lung tung bừa bãi.

Lão bản mập mạp mừng rỡ, vội vàng chắp tay cảm ơn:

- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên, đa tạ tướng quân!

Tần Tiêu khoát tay ngăn lại, không kiên nhẫn, trong nội tâm rầu rĩ thầm nghĩ:

- Lão tử hiện tại trừ những huynh đệ bằng hữu này thì chỉ còn lại tiền. Đừng nói là mấy cái bàn ghế này, mua mười tám cái quán rượu bồi thường cũng được. Chỉ cần Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch bình yên vô sự là được rồi.

Đã Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp không phải chọc đại họa gì, trong lòng Tần hờn dỗi cũng giảm đi rất nhiều. Muốn về trong nhà mở tiệc dãi đám quan lại Trương Giản Chi, lập tức đi về nhà. Thiết Nô lấy một bao bạc ước chừng hơn trăm lượng ném cho lão bản quán rượu, lão bản vốn ủ rũ đã vui lại, ước gì mỗi ngày đều có người tới quán rượu mà đánh nhau thế này, lại bồi thường một khoảng lớn cho đám bàn ghế không đáng hơn hai lượng! Một trăm lượng bạc đó chính là 100 quan tiền, cho dù thời điểm sinh ý tốt cũng chống đỡ vượt qua lợi nhuận năm sáu ngày của quán ban long hoi.

Tần Tiêu về đến nhà xem ra khách nhân đang lục đục đi tới, đều tụ tập trong sảnh đường, nói chuyện phiếm uống trà. Tần Tiêu vội vàng đi lên, đám khách nhân lại huyên náo ồn ào lên.

Trong triều có một ít quan viên phẩm hàm không kém Tần Tiêu cũng hơn mười, Tương Vương Lý Đán, cộng thêm Lý Trọng Tuấn cùng người của Tả Vệ Suất, lúc này hơn ba mươi người, tràng diện vô cùng náo nhiệt.

Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu vào cửa thì nhìn chằm chằm vào phía sau của hắn, thấy hắn một người vào phủ liên tục không ngừng kéo hắn qua một bên, thấp giọng hỏi:

- Tại sao ngươi về một mình? Nha đầu đâu rồi?

- Nha...

Tần Tiêu giả bộ như không đếm xỉa tới, nói:

- Nàng cùng Lý Tự Nghiệp vẫn còn mua đồ, tối nay trở về.

Lý Trọng Tuấn nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói:

- Vừa rồi... Không có phát sinh chuyện gì chứ? Có vấn đề sao?

- Không có việc gì.

Tần Tiêu cười cười, nói:

- Tên Thiết Nô có chút ngu si, làm không rõ tình huống. Cùng Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp tẩu tán lại bối rối khuyên đồ quay về.

Lý Trọng Tuấn bán tín bán nghi gật gật đầu:

- Ah, là như thế này...

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: nếu đem chuyện Tử Địch bị bắt noi cho Lý Trọng Tuấn. Dùng tính tình thái tuế của hắn nói không chừng sẽ mang theo phủ binh đi huyện nha Trường An đòi người. Việc này náo lên thì lúc đó không cách nào thu thập, nên gạt hắn thì tốt hơn. Dù sao bọn người Tử Địch hiện tại cũng không có vấn đề gì, đoán chừng chỉ qua một lát hỏi thăm xong sẽ cho về. Nhiều lắm là giao chút tiền bồi thường mà thôi. Phạt tiền? Hiện tại không có cái gì, hắn chỉ có tiền mà thôi.

Lý Trọng Tuấn an tâm, cũng không mang việc này đặt trong lòng, vui cười ha ha chạy tới nói chuyện phiếm với bọn người Lý Hiến. Những chuyện xảy ra bị hắn quên đi rồi.

Qua trong chốc lát cửa ra vào lại có hai kiệu chạy tới, Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng đến, Tần Tiêu tự mình đi ra trước phủ nghênh đón:

- Trương Các lão, Diêu đại nhân, Tần Tiêu cung kính bồi tiếp đã lâu.

Trương Giản Chi cùng Diêu Sùng cười ha hả, nói:

- Đến chậm đến chậm, tướng quân chớ trách.

- Không dám!

Tần Tiêu cười dẫn đường:

- Mời!

Hai người đi vào thì yến hội cũng náo nhiệt hơn nữa. Tần Tiêu vốn cho rằng sẽ đến bảy tám chục người, gom góp mười bàn, không nghĩ tới chỉ hơn ba mươi người. Tần Tiêu thầm nghĩ: xem ra thần tử trong triều cũng có chút là không vui với chuyện này; hoặc là nói Tần Tiêu ta hiện tại mặt mũi còn quá nhỏ, thỉnh không được những đại thần kia rồi; càng có khả năng là trong đó có rất lớn đều xem mặt Võ Tam Tư mà làm việc.

Tần Tiêu cũng không có cảm giác chuyện này có gì lớn, đạo lí đối nhân xử thế đơn giản chính là như vậy. Hiện tại mình vừa lên triều, nhiều lắm chỉ là một gươn mặt mới mà thôi, có được hai thừa tướng và thân vương cổ động là không đơn giản rồi.

Tử Địch là đại tổng quản bỏ rơi nhiệm vụ, Lý Tiên Huệ tự mình chạy đến hậu đường, chỉ tay cho đám nha hoàn làm bếp, tiến hành tiệc rượu. Lý Tiên Huệ xuất thân hoàng tộc, dạng món ngon nào mà chưa nếm qua, có khi hứng thú cũng tự mình làm một ít, vì vậy ở phương diện món ăn so với đám vương thân công chúa ngu ngốc thì nàng quả thực có thể gọi là là nhân vật cấp tông sư. Những đầu bếp tay nghề xuất chúng trải qua Lý Tiên Huệ chỉ điểm thì thức ăn mang lên hương vị nơ đủ, hơn nữa rất xa hoa, nghiễm nhiên mang theo vài phần phong thái cung đình.

Những thân vương thì không có cảm giác gì, ngược lại những quan lại và tướng quân Vệ Suất nhìn thấy thức ăn như tác phẩm nghệ thuật thì đều nhao nhao chậc chậc tán thưởng. Ngay cả Trương Giản Chi cũng nói:

- Tần tướng quân, không thể ngờ đầu bếp trong phủ lại có năng lực như vậy. Tướng quân thật sự là người biết hưởng thụ đấy!

Tiệc tối đâu vào đấy vô cùng náo nhiệt, Tần Tiêu cơ hồ đều quên đi chuyện xảy ra vừa rồi. Sắc trời dần dần tối lại, các tân khách thưởng thức ca múa phẩm trà thơm mới nhao nhao cáo từ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.