Vì vậy hắn để Mặc Y nhẹ nhàng để xuống, chạy đến bờ sông cởi áo dùng sức chà xát giặt rửa, cũng may là Hồ màu đen không quá nổi màu, bằng không thì vết máu đã khô cũng không thể nào tẩy sạch. Lúc này Mặc Y sau lưng giống như đã có động tĩnh, nàng ho khan kịch liệt, Tần Tiêu chạy đến bên cạnh nàng, thấy nàng quả nhiên đã tỉnh.
- Muội cảm thấy thế nào?
Tần Tiêu cúi người đỡ lấy nàng.
Mặc Y tựa hồ có chút choáng váng, ánh mắt hơi ngơ ngác:
- Đại nhân, ta. . . Chúng ta đây là đang ở đâu?
Tần Tiêu thấy sắc mặt của Mặc Y vẫn trắng bệch, nhưng màu đen trên môi đã biến mất, hắn hiểu có lẽ nàng đã không còn đáng ngại nữa. Nhẹ nhàng bờ vai của nàng để nàng dựa vào ngực mình, hắn nói nhỏ:
- Ngày hôm qua muội trúng tên độc, bất quá cũng may ta nhận ra loại độc gì, hiện tại đã giải độc cho ngươi , có lẽ không có việc gì rồi.
Mặc Y thấy Tần Tiêu cởi trần, lộ ra da thịt màu cổ đồng khi phơi nắng trong đặc chủng doanh thì không khỏi ngượng ngùng nói:
- Đại nhân, thực xin lỗi. . . Mặc Y rõ ràng đã trở thành vướng víu của ngươi, ta thật sự là quá vô dụng.
Tần Tiêu vỗ nhẹ nhẹ lưng của nàng:
- Không có chuyện gì nữa. Nếu không phải muội giết trở lại cứu ta, ta cũng không dễ dàng thoát khốn như vậy. Bất quá độc trên người muội bây giờ không có hoàn toàn giải được, không nên vận động kịch liệt để ngừa dư độc công tâm. Như vậy đi, ta lại đi kiếm chút thảo dược thay thuốc cho muội, sau đó chúng ta tìm một cỗ xe ngựa đi Trường An.
Mặc Y cắn môi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu:
- Thực xin lỗi, bởi vì ta làm trễ nải nhiều thời gian quý giá như vậy.
Tần Tiêu đẩy nàng nằm xuống nói nhỏ:
- Đừng ngốc như thế, nếu không nhờ muội thì hiện tại ta đã không thể thoát khốn hoặc là đã phơi thây tại chỗ rồi. Nếu nhanh một chút mà khiến cho muội có cái gì ngoài ý muốn thì ta sẽ hối hận cả đời.
Mặc Y nhìn bóng lưng to lớn của Tần Tiêu, sau đó cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Thảo dược hái xong, Tần Tiêu nhai nó trong miệng cho ra nước rồi nhắm miệng của Mặc Y hôn tới. Mặc Y kinh hoảng chớp đôi mắt vài cái, chậm rãi mở to miệng, từ trong miệng của Tần Tiêu tiếp nhận một ít dược trấp (dịch thuốc dạng lỏng) trong veo đắng chát và ngọt ngào, rồi chậm rãi nuốt xuống.
Hết thảy thoạt nhìn bề ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng mà Mặc Y rõ ràng nghe được, trái tim của nàng đang đập "bang bang" loạn nhịp khiến cho khuông mặt trắng beehcj như tờ giấy đã có một tia huyết sắc.
Tần Tiêu nhìn nét mặt của nàng, trong lòng không khỏi âm thầm có chút buồn cười: đến lúc nào rồi còn có xuân tâm nhộn nhạo. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Tần Tiêu đem số bã thuốc đắp lên vết thương trên chân nàng, tiếp tục băng bó.
Đúng lúc này, trên quan đạo xa xa có một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm chạy tới, Tần Tiêu để Mặc Y nằm xuống, hắn cỡi Đạm Kim Mã đi lên quan đạo.
Mã phu là một lão hán ngoài sáu mươi tuổi, đang thảnh thơi hát nghêu ngao vài điệu hát của dân gian, cầm trong tay một bầu rượu thỉnh thoảng uống mấy ngụm. Tần Tiêu điều khiển ngựa chắn ngang, lão hán cả kinh kéo gấp dây cương, lão kinh hoảng mắng:
- Ở đâu ra tên tiểu tử càn rỡ kia cản đường, không muốn sống nữa sao.
Tần Tiêu thúc ngựa tiến lên, chắp tay vái chào:
- Xin lỗi lão trượng! Chỗ này của ta có một thỏi bạc đưa ngươi, không có ý tứ gì khác, chỉ muốn thuê xe ngựa của ngươi đi Trường An!
Lão hán vuốt vuốt đôi mắt, không khỏi có chút kinh ngạc:
- Ngươi. . . Ngươi là người nào nha! nén bạc to như thế mà chỉ thuê xe ngựa của ta dùng một lát sao?
Tần Tiêu nhếch miệng cười nhẹ một tiếng:
- Ngươi như là đồng ý, ta chính là người tốt, nếu ngươi cự tuyệt thì ta chính là tiểu tặc đoạt xe.
Lão hán trừng lớn đôi mắt nuốt từng ngụm nước miếng:
- Được rồi. Lên xe! Ta đây vốn cũng là muốn đi Kinh Thành đón con gái, một cỗ xe trống, cho ngươi đi một đoạn đường cũng không sao.
- Vậy thì tốt, lão trượng xin chờ một chút.
Tần Tiêu thúc ngựa trở về, đem Mặc Y đi qua, vịn nàng tiến vào thùng xe.
Lão hán kinh nghi nói:
- Tiểu tử, cô nương này nhìn như là trúng độc nha! Trên đùi cũng bị tổn thương, phải mau chóng trị thương.
Tần Tiêu thuận miệng đáp:
- Ah, bị độc rắn cắn rồi, đã xử lý bỗng chốc, vì thế hiện tại mới vội vàng đi Kinh Thành tìm đại phu.
Lão trượng cười ha ha:
- Tiểu tử, ngươi đừng dùng vải thưa che mắt thánh nữa. Lão đầu tử thấy sắc mặt của cô nương này đã biết nàng bị đầu mũi tên có độc, có thể dùng Tảo Hoa Mật, Ô Xuyên mấy vị thảo dược cấp cứu, nhưng sau đó cũng phải điều trị trăm ngày, không được động nộ khí, Quan Vân Trường biết không không? Người lợi hại như vậy cũng bị tiểu nhân tẩm độc vào tên giày vò đó.
Tần Tiêu không khỏi có chút giật mình:
- Lão trượng hẳn là tinh thông y thuật? Xin hỏi cao tính đại danh?
Lão trượng khoát tay áo cười nói:
- Chưa nói tới tinh thông, lúc trước tuổi trẻ có học với lão sư phụ vài năm, coi như là học sinh của hắn a. Lão hán dân chúng thấp cổ bé họng, tên là Chung Diễn nhân sĩ Ung châu Quan Trung.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Sư phụ lão trượng là ...
Lão trượng gật đầu cười cười, hơi có chút đắc ý nói:
- Nói ra thật là làm nhục đại danh của sư phụ. Lão nhân gia ông ta họ Tôn, tên húy là Tư Mạc, là cao nhân y đạo ngàn năm khó gặp.
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Dược Vương Tôn Tư Mạc?
Lão trượng cười ha ha:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Không thể tưởng được tiểu tử còn có chút kiến thức, biết rõ sư phụ ta như vậy. Được rồi không nói nhiều, phải cứu người trúng độc cũng không thể làm chậm trễ, đem ngựa của ngươi cùng cột vào càng xe đi, chúng ta này sẽ lên đường đi Trường An.
Tần Tiêu cột Đạm Kim Mã vàn càng xe, hắn thầm nghĩ: lão hán này lại là Dược Vương tôn, đệ tử của Tư Mạc,. Tôn Tư Mạc đã chết hơn hai mươi năm, nhưng mà thanh danh hiển hách thiên hạ không biến mất.
Mặc Y nhẹ giọng nói:
- Tôn Tư Mạc sống hơn một trăm tuổi, từ nhà Tùy đã nổi danh rồi, nhưng hắn một mực ẩn cư núi rừng không có ra làm quan, là cao nhân bất thế! Không nghĩ tới hắn còn có truyền nhân.
Tần Tiêu để cho Mặc Y dựa vào trên người mình, làm cho nàng ít chịu rung xóc:
- Sau khi trở về, xin mời vị lão tiên sinh này chữa trị độc cho muội.
Trên quan đạo, thương khách người qua đường dần dần nhiều lên, một đường bình yên vô sự đến Trường An.Sau khi tới cửa thành, Tần Tiêu từ trong xe nhô đầu ra, đối với thủ thành vệ sĩ hỏi:
- Đại Đô Đốc Vệ Vương điện hạ, hôm nay có đến cửa thành không?
Vệ sĩ ngạc nhiên sửng sốt một chút, nhìn rõ ràng là Tần Tiêu, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Bẩm đại nhân, Vệ Vương điện hạ hôm nay đã đi một chuyến tới cửa thành, nghe nói là các đại nhân đều ở bên trong.
Tần Tiêu ồ lên một tiếng cả kinh: điều này cũng tốt, miễn cho ta đến nơi tầm hoa vẫn liễu tìm hắn.
Lão hán Chung Diễn cả kinh nói:
- Nguyên lai ngươi là đại quan của Kinh Thành! Như thế nào không nói sớm! Đại nhân ở nơi nào. Lão hán đưa ngươi đi.
- Kim Quang Môn!