Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 311: Giết Chóc Đẫm Máu (2)



Hết thảy mọi người đều sử dụng phương thức đơn giản nhất hữu hiệu nhất giết chết đối thủ để cho mình sống sót!

Lên chiến trường, người chính là dã thú! Tại đây không có nhân cách, giới tính cùng sai biệt . Chỉ có sống hay chết! thân phận

- Hây a!!!

Tần Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng vừa mới đâm xuyên qua yết hầu một người, sau lưng thì một đao bổ tới. Tần Tiêu rút thương quay người lại đập vào đầu người đằng sau.

Không ngờ còn đội nón trụ tinh thiết! Xem ra còn là một quan quân giáo úy trở lên. Cho dù không có thể đánh bể đầu hắn, nhưng một thương cường đại khiến cho hắn chấn động gần như hôn mê. Tần Tiêu thúc vào bụng ngựa, Đạm Kim Mã vô cùng có linh tính hai vó giơ lên đá tới. ."Soạt, soạt " hai tiếng, Đạm Kim Mã đá trúng ngực của người sĩ quan kia, hắn lập tức hét thảm một tiếng truyền đến, người sĩ quan kia như mũi tên bay ngược lại, lúc rơi xuống mặt đất trong miệng máu tươi cuồng phun, xem ra xương ngực đã bẻ gẫy chọc vào lá phổi của hắn, lập tức kẻ này đi uống trà với diêm vương.

Sưu sưu sưu!

Mũi tên xé gió bay tới, Tần Tiêu huy động trường thương đánh rơi mũi tên, vỗ ngựa nhào tới đội Cung Tiễn Thủ, tay trái đặt ba mũi tên lên dây cung. Cánh tay phải của hắn giơ một ngón tay lên, ba mũi tên bay ra, lập tức ba người bay ngược về phía sau, trên trán mỗi người xuất hiện một lỗ láu.

Cung Tiễn Thủ bên cạnh bị làm cho sợ đến kêu to một tiếng, vội chạy về bên cạnh.

Nhân mã Tần Tiêu như thiên thần đến thế gian áp đỉnh, trường thương đâm xuyên qua cổ họng!!!

Về sau, Tần Tiêu mới hiểu được. Vì sao chỉ có người đánh giặc mới biết được chiến trường đáng sợ như thế nào. Vì sao Chiến Sĩ đáng để cho người ta tôn kính, vì sao lão tướng lại làm cho người ta kính sợ.

Người trên chiến trường đều cố sức chấm dứt tính mạng của địch nhân. Dũng sĩ trải qua chiến trường rửa tội mới thật sự là dũng sĩ hoặc là nói đều là dân liều mạng không sợ chết.

Tả Vệ Suất trải qua hơn hai tháng khổ huấn, đại đa số mọi người là lần đầu tiên trên chiến trường, lần đầu tiên nhìn thấy máu tươi, bản tính của bọn hắn thì bản hoàn tất đã bị mất phương hướng, trong lòng chỉ còn lại có điên cuồng cùng tuyệt vọng.

Điên cuồng mà vung đao, vung đao, vung đao! Mắt nhìn huynh đệ bên cạnh bị chém đứt đầu lâu, đâm thủng lồng ngực té trên mặt đất, chỉ cảm thấy tánh mạng yếu ớt cùng tuyệt vọng.

Bản năng cầu sinh nói cho bọn hắn biết muốn sống sót chỉ có về phía trước giết chóc!

Trên chiến trường ngộ ra tới chân lý, là bất luận huấn luyện nào cũng không thể thay thế đấy!

Huyền Vũ môn quân đồn Thiên Kỵ của Huyền Vũ môn đã biến thành Tu La nhân gian địa ngục, một khắc này Tần Tiêu dẫn người xông tới, mỗi một giây đều có sinh mạng chung kết, đều có người biến thành tàn phế.

Trên cổng thành Huyền Vũ môn nổi lên tiếng trống trận lôi đình, Thiên Kỵ vệ sĩ trú đóng ở nội thành Đại Minh cung cùng Vũ Lâm Vệ, nhao nhao cấp tốc chạy tới.

Đỉnh thương Tần Tiêu đâm một fax Thiên Kỵ binh sĩ rồi hét lớn với Hình Trường Phong bên cạnh:

- Trường Phong, suất Đặc Chủng Doanh vệ sĩ công thành lâu! Nỏ binh doanh. Tiến đến yểm hộ!

Mấy trăm tên nỏ binh cùng mười lăm tên Đặc Chủng Doanh tướng sĩ giục ngựa phóng tới cửa thành, Hình Trường Phong giơ một mũi tên trên cánh tay, binh sĩ nổi trống lập tức té xuống, đến chết cũng vẫn không rõ, vì sao cao thành lâu như vậy, khoảng cách xa như thế mà mũi tên kia vẫn xuyên thấu huyệt Thái Dương của mình.

Trên cổng thành Huyền Vũ môn lập tức loạn cả một đoàn. Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, cơ hồ không ai còn dám ngoi đầu lên. Nỏ binh doanh tướng sĩ nhanh chóng đặt tên lên dây cung, mũi tên bay như mưa về phía cổng thành.

Hình Trường Phong hét lớn một tiếng:

- Thượng nỗ lên!

Mỗi người tướng sĩ Đặc Chủng Doanh từ bên hông gỡ xuống thượng nỗ gắn vào cung, hắn vào lỗ hổng của thành lâu bắn ra.

Tên nỏ đặc chế từ tinh cương đằng sau là dây thừng dài, là lợi khí để tướng sĩ Đặc Chủng Doanh trèo vách núi lướt qua tường thành.

Tên nỏ cơ hồ không có hụt cắm sâu vào trong tường đá, Hình Trường Phong cầm lấy dây thừng lập tức nhảy dựng lên xông vào thành.

Thiên Kỵ ở bên trong đã tiếp cận biên giới toàn quân bị diệt. Đồ sát có chuẩn bị mà đến để cho bọn họ những Thiên Kỵ này được xưng tinh nhuệ vội vàng không kịp chuẩn bị, như là thịt cá trên thớt gỗ, bị đám người công tử binh gần đây xem thường, tùy ý giết chóc làm nhục!

Ở bên trong chiến trường, thi thể như núi, máu chảy thành sông.

Thiên Kỵ vệ sĩ còn lại , mỗi người vứt bỏ thương ngã xuống đất đầu hàng.

Hình Trường Phong cùng Đặc Chủng Doanh tướng sĩ như giẫm trên đất bằng leo lên thành lâu, binh sĩ thủ thành mỗi người kêu khổ thấu trời! Những người này không có thang mây mà cũng công tới rồi.

Tả hữu hai bên nổi lên tiếng kêu bốn phía, Tần Tiêu minh bạch, là Tả, Hữu Vũ Lâm Vệ Lý Đa Tộ cùng Kính Uẩn dẫn người giết đã tới, đương nhiên, còn có binh mã thân tín của Vũ Ý Tông. Hai cổ binh mã từng đôi chém giết tại Huyền Vũ môn. Bất quá, rõ ràng đám người Lý Đa Tộ chiếm được ưu thế, dù sao Vũ Ý Tông mất tích, lâm trận không soái chỉ huy đại loạn, đã đánh không lại đám người Lý Đa Tộ chuẩn bị kĩ càng.

Tần Tiêu lưu lại Điền Trân mang theo một số người thu quản tù binh, cùng Lý Tự Nghiệp suất lĩnh số Tả Vệ Suất còn lại đến trước Huyền Vũ môn. Trên cổng thành, vô số tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng có thi thể của thủ thành vệ sĩ rớt xuống tường thành nện trên mặt đất giống như là đống cát trầm đục. Mười lăm Đặc Chủng Doanh quái thú trên cổng thành hoành hoành đã khiến cho vệ sĩ cửa thành bị giày vò.

- Két!!!!!!!!!!!!!!

Cửa thành Huyền Vũ môn được mở ra!

Hình Trường Phong mang theo hai tướng sĩ Đặc Chủng Doanh ầm ầm hô to:

- Đại Nhân, mời vào thành!

Tần Tiêu vui mừng quá đỗi, chợt vỗ mông ngựa hướng phía trước chạy vội mà đi:

- Các huynh đệ! Giết ah!

Thiên Kỵ trú bên trong Bắc Nha vội vàng chạy tới, bị Tần Tiêu mang theo chi kỵ binh đột nhiên xung đột, còn không có phục hồi tinh thần lại, một nhóm người đi đầu liền bị thương hạ vong hồn!

Một đám binh sĩ cầm vũ khí còn đang mơ ngủ thì bị đám ác quỷ tu la chém giết, ưu khuyết lập phân.

Tiếng kêu sau lưng như nước thủy triều, đám người Lý Đa Tộ cùng Vũ Lâm giải quyết đối thủ xong cũng vào thành!

Thiên Kỵ lập tức binh bại như núi đổ, liên tiếp tháo chạy.

Tần Tiêu mặc áo giáp vàng bị đẫm máu như là Ma Thần địa ngục, trường thương trong tay cũng không biết chọc thủng bao nhiêu trái tim cùng cổ họng của địch nhân, một cỗ máu tương nồng đặc theo cái chuôi thương chảy vào tay hắn, mùi tanh tưởi và nhớp nháp giống như hắn vừa nắm được một nắm một bì ướt.

Thiên Kỵ chạy tới thì bị đánh bại, hoặc chết hoặc hàng hoặc trốn, dãy cung điện Đại Minh cung hoa lệ sừng sững trên đường phố đã không có cái gì ngăn cản!

Tần Tiêu ghìm chặt ngựa thở gấp một hơi, tâm thần cuối cùng là hồi phục bình thường, đám người Hình Trường Phong, Lý Tự Nghiệp nhanh chóng xúm lại, hỏi:

- Đại Nhân, kế tiếp làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.