Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 315: Tâm Của Nữ Hoàng (2)



Một đội Thiên Ngưu Vệ coi như là tận chức tận trách hộ vệ đến thời khắc cuối cùng lúc này nhao nhao ném đao, ủ rũ đi tới một bên.

Tam đại nguyên lão đi đến trước nhất, chắp tay cùng kêu lên:

- Thần Đường Hưu Đê, Trương Đông Chi, Diêu Sùng, cung thỉnh bệ hạ thánh an!

Nói xong câu đó, lập tức không có bất kỳ thanh âm gì. Tất cả mọi người, liền hô hấp đều trì hoãn rồi, im im lặng lặng nghe phản ứng bên trong. Tần Tiêu xuyên thấu qua trọng khuê, mơ hồ chứng kiến, trên giường rồng, Võ Tắc Thiên được cung nữ phục thị cố hết sức ngồi lên, động tác chậm chạp mà ngưng trệ phủ lên người long bào màu vàng kim óng ánh.

Điều này cũng tức là nàng mặc long bào lần cuối cùng a... Từ chính thức đăng cơ lần thứ nhất mặc vào long bào, nàng còn không có cẩn thận cùng chăm chú như hôm nay.

Sau nửa ngày, tất cả mọi người không có bất kỳ động tác, cũng không có nói lời gì. Trên long sàng, Võ Tắc Thiên rốt cục mặc quần áo xong, cung nữ nâng chân của nàng, từ trên giường ngồi dậy để chân xuống đi giày vào.

Tam đại nguyên lão lần nữa nói:

- Thần Đường Hưu Đê, Trương Đông Chi, Diêu Sùng, cung thỉnh bệ hạ thánh an!

Võ Tắc Thiên ho khan kịch liệt sau đó trầm thấp nhưng vẫn nhưng thập phần uy nghiêm nói:

- Tất cả vào đi.

Mọi người im im lặng lặng nối đuôi nhau mà vào, ngay ngắn chắp tay bái trước giường:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Sau một lúc lâu, Võ Tắc Thiên vẫn không nói đến câu ‘ các khanh bình thân ’, mà là gầm nhẹ thảm thiết và phẫn nộ:

- Vạn tuế? Các ngươi đều hận không thể trẫm chết sớm thì có?

Không có người nào nói chuyện.

Tần Tiêu rất muốn rống một câu thần không dám, nhưng cố gắng nén lại. Hiện tại cũng không phải thời điểm nói loại lời khách sáo này, mọi chuyện cần thiết cứ bày ra mặt bàn.

Trương Đông Chi hắng giọng, hào sảng nói:

- Bệ hạ, chuyện hôm nay, bọn thần cũng không cần nhiều lời giải thích. Trương ích chi, Trương Xương Tông, thừa dịp bệ hạ bệnh nặng vô lực xử lý công việc, đem quyền làm chính, hại nước hại dân, làm cho người người oán trách. Lần này đám người mưu đồ bí mật tạo phản. Bọn thần âm thầm thẩm tra, sợ sự tình có tiết lộ không dám hồi báo bệ hạ, vì vậy dùng danh nghĩ trảm trừ gian tặc dĩ thanh quân trắc. Đây là tội của họ, chứng cớ vô cùng xác thực, mời bệ hạ xem qua.

Nói xong, hắn đưa trạng chỉ ra.

Võ Tắc Thiên cầm lấy trạng chỉ mà run rẩy nhìn ra ngoài một hồi, trên mặt run rẩy, trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu nàng mới run run nói:

- Bọn họ... đều chết hết rồi sao?

Trương Đông Chi nói:

- Đã theo như luật Đại Chu cân nhắc quyết định, thì hành quyết.

Toàn thân Võ Tắc Thiên run lên, trạng chỉ trong tay rơi xuống chân, biểu lộ biến thành cực kỳ phức tạp. Giống như ai oán, giống như tức giận. Giống như hối hận, giống như bi phẫn.

Võ Tắc Thiên khôi phục thần sắc uy nghiêm, nàng khoát tay áo:

- Nghịch tặc đã tru, các ngươi lui ra đi, trẫm đã mệt mỏi, cần nghỉ ngơi!

Trương Đông Chi thừa cơ nói:

- Bệ hạ, thiên hoàng Cao Tông, đem thái tử phó thác cho bệ hạ, hôm nay thái tử tuổi tác đã lớn, nên chính ngôi vị hoàng đế, vì bệ hạ phân ưu. Bệ hạ tuổi tác đã cao bệnh nằm trong nội cung chính sự hoang phế, quốc sự không người nào xử lý. Lúc này đang lúc truyền ngôi cho thái tử, còn Lý Đường, dùng thành tựu cả đời của bệ hạ tạo nên công đứng vô lượng.

Võ Tắc Thiên nguyên bản bệnh suy mỏi mệt giận tím mặt:

- Lớn mật! Các ngươi dám công nhiên bức vua thoái vị và tạo phản?

Tần Tiêu đằng sau rụt đầu lại thầm suy nghĩ: Náo a náo a, chuyện như vậy, ta còn lâu mới quản ... Đại sự thay đổi triều đại là các nguyên lão ngươi giải quyết. Tiểu nhân vật như ta đi theo làm tay đấm một chút thôi. Hạt mầm như ta nếu lộ phong mang sớm sẽ bị gió bão đánh nát, sớm muộn cũng xong đời. . .


Đường Hưu Đê, Diêu Sùng cùng Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Chướng lúc này biểu hiện đoàn kết dũng cảm chưa từng có, họ tiến lên một bước nói:

- Bọn thần, xin bệ hạ truyền ngôi cho thái tử, còn Lý Đường, dùng thành tựu cả đời của bệ hạ tạo nên công đứng vô lượng.

Võ Tắc Thiên vài thập niên ngạo thị thiên hạ không coi ai ra gì đột nhiên bị trận thế trước mắt dọa sợ, mở to đôi mắt nhìn đám người trước mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào bọn hắn:

- Đường Hưu Đê, Tỉnh Ngạn Phạm! Trẫm ngày xưa đối đãi các ngươi không tệ, coi như tâm phúc của mình, các ngươi rõ ràng đi theo bọn chúng phản lại trẫm.

Đường Hưu Đê nghiêm nghị nói:

- Bệ hạ! Bọn thần quyết không phải muốn phản loạn! Bệ hạ truyền ngôi cho thái tử, lúc này bản thân tuổi tác đã cao yếu ớt nhiều bệnh, hợp tình lui lại hậu đình dưỡng lão, , bọn thần cũng vì bệ hạ suy nghĩ! Thử nghĩ những ngày này ra, bệ hạ bệnh nằm Trường Sinh Điện, hai tùy tùng làm loạn triều đình di hại thiên hạ. Đám người có hành vi phạm tội, việc xấu đó, người trong thiên hạ, người đời sau đều giận trên người bệ hạ. Bọn thần thật sự không muốn những chuyện tương tự phát sinh. Vì bệ hạ, bọn thần đành phải cả gan mạnh gián, xin bệ hạ thoái bị.

Đám người Diêu Sùng cũng nói:

- Bọn thần cũng vì bệ hạ, suy nghĩ vì xã tắc Đại Chu.

Ánh mắt ngốc trệ Võ Tắc Thiên nhìn những người này, sau nửa ngày không nói gì. Cuối cùng, rốt cục thở dài một hơi:

- Thôi! Gọi thái tử Lý Hiển, Lương vương Võ Tam Tư, cùng Thái Bình công chúa ...

Trong lòng mọi người một hồi đại hỉ trở thành!

Tảng đá trên đầu Tần Tiêu cũng hạ xuống, , ít nhất sẽ không bị tính toán thành mưu nghịch tạo phản rồi!


Sắc mặt Trương Đông Chi trầm tĩnh nói:

- Thái tử, Lương vương cùng Thái Bình công chúa, bọn thần đã đưa bọn họ tới bên ngoài điện chờ bệ hạ hạ chiếu.

Võ Tắc Thiên toàn thân không còn chút sức lực nào dựa vào long sàng, nàng lạnh lùng nhìn Trương Đông Chi:

- Còn truyền chiếu gì nữa, gọi bọn chúng vào.

Sau đó đám người thái tử tiến đến quỳ gối tại trước giường.

Võ Tắc Thiên yên tĩnh sau nửa ngày, ngữ khí thường thường tuyên bố:

- Lý Hiển, trẫm mạng ngươi kể từ hôm nay giám quốc xử lý công việc, thiện vị nhất sự, sự quan thiên hạ, mã hổ bất đích. ( xử lý mọi chuyện trong thiên hạ, không thể qua loa) Chuẩn bị ngày lành để ngươi đăng cơ xưng đế.

Lý Hiển đối mặt với Võ Tắc Thiên đã hình thành thói quen run run vùi đầu không nói, lúc này toàn thân như bị sét đánh, kinh hoảng nói:

- Bệ hạ, nhi thần tài sơ học thiển, thực vô lực giám quốc. Mời bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Thôi, quyết định như vậy đi. Tam Tư, Thái Bình, ngày sau, các ngươi muốn tận tâm phụ tá thái tử, không thể vọng sinh nhị tâm tự giết lẫn nhau.

Võ Tam Tư cùng Thái Bình công chúa quỳ xuống đất:

- Tuân chỉ!

Võ Tắc Thiên lại giương mắt nhìn đám người Trương Đông Chi bên ngoài một hồi rồi chậm rãi nói:

- Trương Đông Chi, Đường Hưu Đê, Diêu Sùng, ngay hôm nay bắt đầu trù bị sự tình thái tử đăng cơ không thể có sai sót!

Tam đại nguyên lão cùng kêu lên nói:

- Thần lĩnh chỉ!

Võ Tắc Thiên lắc lắc đầu:

- Tốt rồi, trẫm mệt mỏi, khanh và mọi người rời đi.

- Bọn thần cáo lui!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.