Tần Tiêu cười mà như không cười nhìn Kính Uẩn:
- Thế nào, ngay cả ta mà Kính tướng quân cũng không tin được phải không? Chẳng lẽ lại nghĩ ta có toan tính mưu kế hay sao?
- Không dám, không dám!
Kính Uẩn liên tục chắp tay luôn miệng nói:
- Kính Uẩn cũng là vì chức trách mà thôi, theo thông lệ thì phải hỏi hai tiếng. Nếu người ngoài có hỏi, Kính Uẩn cũng có cái để mà trả lời. Không chậm trể Tần tướng quân nữa, mời vào Trường Sinh Điện!
Tần Tiêu khẽ cười nhạt:
- Đa tạ Kính tướng quân.
Dứt lời liền dẫn theo Thượng Quan Uyển Nhi đi đến cửa chính của Trường Sinh Điện.
Đi vào cửa chính vượt qua thêm vài cái cửa nữa, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới thở dài một hơi. Liên tiếp nói nhỏ với Tần Tiêu:
- Không thể tưởng tượng được, hộ vệ bên người của Võ Hoàng lại cẩn mật nghiêm túc đến như vậy. Nếu không phải ngươi dẫn ta đến, thì sợ khó có thể vào được. Tình hình này, không phải cũng giống như đang bị giam lỏng hay sao? Aiz... Võ Hoàng mạnh mẽ cả đời, hiện tại lại bất lực chịu đựng như vậy, người cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, cũng thật là đáng thương.
Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cái này phải gọi thế lực mất thì cũng như núi đổ, nhưng không có cách nào khác được. Cũng may người tiếp vị chính là con ruột của Võ Hoàng, cũng khá lịch sự tôn trọng nàng. Bằng không thì... được rồi không nói nữa. Nhanh đến tẩm cung của Võ Hoàng đi.
Bên ngoài tẩm cung, cũng có một ít Thiên Ngưu Vệ canh phòng, trong đó có một số người nhận ra Tần Tiêu, đều hành lễ với hắn. Tần Tiêu dựa theo lễ tiết, mời Thiên Ngưu Vệ đi vào thông báo, còn mình thì lẳng lặng đứng ở bên ngoài đợi.
Một lát sau, Tần Tiêu mới dẫn theo Thượng Quan Uyển Nhi đi vào trong tẩm cung, sau khi hành lễ, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng của Võ Tắc Thiên già nua cùng với tiều tụy, liền không nhịn được mà rơi lệ.
Tần Tiêu cũng phát hiện, hai ngày không gặp mặt, dường như Võ Hoàng càng ngày càng già đi. Cơ mặt cũng đã bắt đầu lỏng xuống, một hàng dài nếp nhăn.
Võ Tắc Thiên nhìn kỹ mấy lần, thì thào nói:
- Tần Tiêu. Đây là...Uyển Nhi sao?
Thượng Quan Uyển Nhi quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, kích động gật đầu”
- Bệ hạ, đúng là Uyển Nhi!
Võ Tắc Thiên cao hứng gật đầu:
- Thật sự là Uyển Nhi rồi, thật tốt quá! Mau đứng lên đi, đến bên cạnh trẫm, để cho trẫm nhìn ngươi thật kỹ xem nào. Những ngày này, ngươi đã đi đâu vậy? Trẫm một mực lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, đang chuẩn bị sai người tìm ngươi khắp nơi đây!
Thượng Quan Uyển Nhi quỵ đến bên cạnh chân của Võ Tắc Thiên, khẽ dựa vào trên đùi nàng:
- Bệ hạ, Uyển Nhi cũng muốn gặp ngài... Uyển Nhi không có xảy ra chuyện gì, tại thời điểm trong nội cung náo loạn, Uyển Nhi gặp phải loạn binh, may mà được Tần tướng quân cứu. Hiện tại Uyển Nhi đã trở lại, có thể tiếp tục hầu hạ bệ hạ rồi.
Võ Tắc Thiên trìu mến vuốt đầu Thượng Quan Uyển Nhi, khẽ thở dài một hơi:
- Tiểu hài tử này....đã rời cung rồi, tại sao còn muốn trở về chứ?
Dứt lời giương mắt nhìn vào Tần Tiêu, có chút cười cười:
- Đi theo bên người Tần tướng quân không phải là tốt hơn nhiều lần hơn là đi lão thái bà ta hay sao?
Tần Tiêu vội vàng chắp tay trả lời:
- Tần Tiêu không dám... Thượng Quan đại nhân một lòng nhớ bệ hạ, vì vậy thần liền dẫn nàng trở về đây.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói:
- Bệ hạ, Uyển Nhi chính xác cũng nghĩ không muốn hồi cung, nhưng mà Uyển Nhi lại nhớ tới bệ hạ, vì vậy tình nguyện trở về hầu hạ bệ hạ. Hiện tại bên cạnh bệ hạ cũng không còn vài người tâm phúc, Uyển Nhi sao có thể rời đi lúc này được cơ chứ?
- Tốt...Tốt lắm!
Võ Tắc Thiên vỗ nhè nhẹ lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi:
- Đứng lên đi, hài tử ngoan. Không thể tưởng tượng được, đến hôm nay, ta thất thế rồi mà vẫn còn có người chịu trở về giúp ta. Phần tâm ý này của các ngươi, ta quả thực rất cảm kích. Còn nữa, Tần Tiêu...ta biết ngươi cùng Uyển Nhi trong lúc đó cũng đã sinh ra tình cảm, ngươi quả thực an tâm chịu đưa nàng đến bên cạnh của ta hay sao?
Trong lòng Tần Tiêu bỗng nhiên ớn lạnh: Thật sự là lợi hại! Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được bà ấy nha! Vì vậy cười xấu hổi nói:
- Bệ hạ, Uyển Nhi chính là vì hầu hạ bệ hạ mà lớn lên. Chuyện tình nữ nhi giữa chúng ta cũng chỉ là việc nhỏ, cũng không đáng nhắc đến.
Võ Tắc Thiên ha ha cười khẽ lắc đầu:
- Tên Tiểu hoạt đầu nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng ta già nên thật sự hồ đồ rồi sao, tưởng ta không rõ dụng ý của ngươi hay sao? Ngươi yên tâm đi, tháng mười hai này, tính ra còn bốn ngày nữa, ta liền chuyển ngôi vị hoàng đế cho thái tử, rồi chuyển đến sống ở Thượng Dương Cung ở Lạc Dương. Đến lúc đó, ta sẽ đưa Uyển Nhi theo bên cạnh, ta cam đam không làm mất một sợi tóc nào trên người nàng. Chừng nào ngươi là nhân vật quan trọng thì đến Lạc Dương tìm ta. Như vậy, ngươi có cảm thấy hài lòng hay chưa?
Tần Tiêu giống như đang làm trộm đồ mà bị người ta bắt ngay tại chỗ, cười hắc hắc:
- Đa tạ bệ hạ... Thần không dám khi quân đưa Uyển Nhi về bên cạnh bệ hạ, chính xác là có ý như vậy. Chỉ có điều, Uyển Nhi nhớ tới bệ hạ là sự thật, thần không dám nói bừa đâu.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới đứng lên, ngay lập tức mắc cỡ cúi đầu, không hề nói một tiếng nào.
Khuôn mặt Võ Tắc Thiên vẫn tươi cười như cũ:
- Được rồi, việc này cũng không cần phải giải thích nữa đâu. Uyển Nhi ở bên cạnh ta cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nàng đối với ta có cảm tình gì chẳng lẽ ta lại không rõ hay sao? Ta cũng đã từng đưa nàng làm mấy công văn mệnh lệnh, bởi vậy một số người trong triều cũng muốn kéo xuống núi cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi. Có thể nàng vô tội, chỉ là thay ta làm vài việc mà thôi. Việc này do ta dựng lên, tự nhiên ta cũng sẽ giải quyết nó một cách chu đáo. Nhưng mà, Tần Tiêu, nếu ngươi không có bản lãnh bảo hộ nàng, thì đừng đến Thượng Dương Cung tìm ta. Ngươi cần phải nhớ kỹ đều đó!
Tần Tiêu chắp tay cười nói:
- Vâng, bệ hạ! Sau ngày hôm nay thần sẽ về khổ luyện bản lãnh!
Một câu nói nàng chọc cho Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển đều nở nụ cười, Võ Tắc Thiên nói:
- Uyển Nhi, ta cũng đã sớm nói qua, có một gã sai vặt còn lão luyện hơn cả sư phụ hắn nữa, miệng nói năng ngọt xớt. Được rồi, ngươi chịu đến thăm ta, cũng khiến ta rất vui vẻ rồi. Mấy ngày gần đây khẳng định ngươi có rất nhiều chuyện để xử lý phải không? Như vậy ta không giữ ngươi lại nữa. Đi đi.
- Vâng. Bệ hạ.
A, đợi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên một bước gọi Tần Tiêu lại, thấp giọng nói:
- Ngươi mau đi đến Tương Tác Giam, tìm Hầu Tẩy kia, nói hắn làm tiếp một bộ mạt chược rồi đem đến nơi đây, ta cùng Võ Hoàng chơi.
Tần Tiêu nở nụ cười tỏa nắng một tiếng, gật gật đầu:
- Được rồi, may bệ hạ cũng có chút nhàn rỗi, vừa lúc đánh mạt chược tiêu khiển cũng được. Nhưng mà ngươi cũng đừng dùng thứ này, để lấy hết tiền của người trong cung đó!
- Toàn là nói bậy không hà. Mau đi đi.