Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 348: Vô Tự Bi



Xem ra thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nữ hoàng từ vị trí chí cao vô thượng, đỉnh phong thiên hạ này rơi xuống phàm gian, thật sự đã phát sinh rất nhiều thay đổi.

Võ Tắc Thiên tiếp nhận bát nước do Thượng Quan Uyển Nhi đưa tới, thật vất vả đem một khối Tùng Ngọc Bách Hợp Tô ăn hết phân nửa, sau đó chậm rãi nói rằng:

- Uyển nhi, lấy ngọc tỷ của ta đến, hầu hạ bút mực.

Trong lòng mọi người đồng thời kinh hãi một phen, nhưng là cũng không tiện đặt câu hỏi. Uyển nhi đén lấy ra văn phòng tứ bảo cùng ngọc tỳ Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế của Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên một bên nhẹ vỗ về bàn tay của Lý Tiên Huệ, một bên chậm rãi nói rằng:

- Trẫm, phong phong Thiệu Vương Lý Trọng Nhuận làm Ý Đức Thái Tử, Vĩnh Thái quận chúa Lý Tiên Huệ làm Vĩnh Thái công chúa. Khâm thử!

Ngắn ngủi một câu nói, để trong lồng ngực Tần Tiêu nổ tung ra, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại: Võ Tắc Thiên cũng không có nói là hiện phong, vẫn là truy phong, hơn nữa đem Lý Trọng Nhuận và Lý Tiên Huệ nói đến cùng nhau. Ở trong đó đã có ngụ ý lớn. Thứ nhất biểu thị nàng đối với sự tình năm xưa đã không hề truy vấn nữa. Đồng thời hoặc nhiều hoặc ít công nhiên biểu thị ra một chút ý hối hận. Thứ hai sau khi Lý Hiển đăng cơ, vẫn luôn có ý muốn truy phong trưởng tử Lý Trọng Nhuận và ái nữ Lý Tiên Huệ năm xưa bị Võ Hoàng "xử tử" làm Thái Tử và công chúa, chỉ là ngại tình cảm của Võ Tắc Thiên, chỉ đành không dám nhắc tới nữa. Cứ như vậy có đạo thánh chỉ này, không thể nghi ngờ đã biểu thị Võ Tắc Thiên đối với việc này đã không có ý kiến gì nữa. Lý Tiên Huệ có thể tùy thời khôi phục thân phận!

Võ Tắc Thiên hạ xuống một đạo chiếu thư kia xong, hơi chần chờ một trận, vỗ bàn tay của Lý Tiên Huệ, đối với Thượng Quan Uyển Nhi nói rằng:

- Uyển nhi, ngươi dẫn Tiên nhi và A Man đến thư phòng ngồi đi, nhớ kỹ đem lửa đốt lên, đừng để chúng bị lạnh.

Ba người đều minh bạch ý tứ của nàng, là muốn cùng Tần Tiêu nói chuyện riêng. Vì vậy nhất tề rời khỏi tẩm cung, đến thư phòng sát vách.

Võ Tắc Thiên đã có chút suy yếu dựa vào chiếc gối phía sau, nhìn Tần Tiêu, lộ ra tươi cười:

- Tần Tiêu, ta muốn cảm tạ ngươi. Ta thật không ngờ, sinh thời còn có thể nhìn thấy Tiên nhi một lần, tôn nữ nhi tốt của ta.

Tần Tiêu đạm nhiên cười cười:

- Bệ hạ, người khẳng định có thể thọ cùng trời đất. Ta còn dự định đem hài tử của chúng ta, trọng ngoại tôn của người mang đến đây gặp người đấy!

Võ Tắc Thiên có chút kinh hỉ thấp giọng nói rằng:

- Ngươi...các ngươi đã sinh con rồi sao?

Tần Tiêu xấu hổ cười cười:

- Còn không có...Hôn lễ cũng đều chỉ là ngầm tổ chức một chút, không dám công khai. Do đó hiện tại cũng không tiện sinh hài tử.

Võ Tắc Thiên thoáng có chút thất vọng gật đầu:

- Cũng là chuyện trong tình lý, khó cho các ngươi rồi. Đều là một tay ta gây ra tai họa này, ai!

Tần Tiêu nói:

- Bệ hạ, đây có thể chính là thiên ý đi. Nếu không phải bởi vì cử động của người năm đó, ta và Tiên nhi sao có thể quen biết được đây?

- Có thể là vậy đi. Ngươi tên nhóc này, chính là cái gì cũng có thể nói tốt được.

Võ Tắc Thiên cười khẽ vài tiếng, tiếp tục nói rằng:

- Tần Tiêu, ngươi còn nhớ rõ, tình cảnh lúc đầu năm, ta ở trong Trường Sinh Điện lần đầu tiên triệu kiến ngươi không?

Tần Tiêu gật đầu:

- Đương nhiên nhớ kỹ. Lúc đó, bệ hạ thân thể rất tốt. Thế nhưng không nghĩ tới, mới qua một năm...Ai, nói đến, ta cũng có sai lầm.

- Xu hướng phát triển, chẳng thể trách ngươi được!

Võ Tắc Thiên buồn bã lắc đầu:

- Ta cũng không có ghi hận và oán giận gì cả, lần này có lẽ chính là số mệnh đi! Tần Tiêu, ngươi còn nhớ rõ, lúc đó ta hỏi qua ngươi một câu không?

- Bệ hạ lúc đó hỏi rất nhiều. Xin hỏi là chỉ một câu nào?

Võ Tắc Thiên nói rằng:

- Ta lúc đó đã hỏi ngươi, "Trẫm muốn biết, lão bằng hữu của trẫm ( tức Địch công) đã đánh giá về trẫm như thế nào...

- A, Tần Tiêu nhớ kỹ.

Tần Tiêu gật đầu đáp:

- Tần Tiêu lúc đó đã nói, ân sư nói cho ta biết, hoàng đế nãi nãi là một người rất đáng được tôn kính.

- Đúng nha, ngươi lúc đó chính là trả lời như vậy. Ta vẫn ghi nhớ rất rõ ràng.

Võ Tắc Thiên phảng phất như rơi vào trong hồi ức:

- Ta cùng với Địch công vừa là quân thần, lại cũng là hảo bằng hữu. Ta có thể không quan tâm người trong thiên hạ bình luận, thế nhưng, ta rất lưu ý lão bằng hữu của ta đánh giá đối với ta thế nào?

Tần Tiêu trầm mặc không nói, trong lòng thầm nghĩ: Võ Tắc Thiên chung quy vẫn còn có rất nhiều tình cảm như thường nhân...

Võ Tắc Thiên hơi dừng lại một chút, nhìn Tần Tiêu nói rằng:

- Tần Tiêu, từ lúc ngươi nói ra câu "Hoàng đế nãi nãi" kia, sau này lại cùng với Tiên nhi thành thân, ta đã đem ngươi coi như là thân tôn nhi của ta rồi. Hơn nữa cùng với những hoàng tộc tử tôn kia khác nhau, ngươi mang đến cho ta một loại cảm giác rất kỳ quái, rất tri kỷ. Loại cảm giác này, chỉ có Địch công và Tiên nhi đã từng cho ta. Hiện tại, ta muốn biết, ngươi đối với ta là có đánh giá thế nào?

- A...

Tần Tiêu hơi cả kinh một chút:

- Bệ hạ, cái này...

Võ Tắc Thiên bình tĩnh cười:

- Ta biết, cái này đối với ngươi mà nói rất khó khăn. Thế nhưng, ta thật muốn nghe một chút, từ chính miệng ngươi nói ra. Muốn nghe lời thật, không nên nịnh nọt, khen tặng. Cũng không được khách sáo, nói cho có lệ.

Tần Tiêu buồn bực đau khổ suy nghĩ một trận, thoáng giương mắt nhìn Võ Tắc Thiên một chút, sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, cũng cũng rất đạm nhiên. Điều này càng làm cho Tần Tiêu có chút suy đoán không ra. Trong lòng xốc lên một cổ: nữ hoàng duy nhất trên lịch sử này, đã là gần đất xa trời, ta nên nói cái gì cho tốt đây? Nói dễ nghe, lấy sự khôn khéo của nàng, vừa nghe đã hiểu rõ, nói không tốt, đối với nàng cũng không tránh khỏi quá mức tàn nhẫn...Nói bình thường, trời ạ, ta cũng không phải học giả lịch sử, hay bình luận gia, sự tình liên quan tới nàng, ta lại không giống như là ân sư Địch mỗi một chuyện đều là rõ ràng hết thảy. khó khăn, thực sự là khó khăn!

Võ Tắc Thiên chờ chỉ trong chốc lát, đã khẽ phun ra hai chữ:

- Nói đi!

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Công quá tham bán, hà bất yểm du. (Tức là Ưu khuyết điểm nửa nọ nửa kia, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm).

Võ Tắc Thiên đem mười sáu chữ này cúi đầu niệm tụng một lần, rồi thản nhiên nói rằng:

- Nói ra rất hư vô, thế nhưng, cũng hiếm khi nghe được lời nói thật như vậy. Tiền vô cổ nhân ngược lại cũng được, hậu vô lai giả cũng không dám nghĩ. Công quá tham bán, hà bất yểm du...tám chữ này, coi như thực sự đã nói ra được cả đời này của trẫm...

Tần Tiêu lẳng lặng nhìn Võ Tắc Thiên, trầm mặc không nói. Võ Tắc Thiên còn lại là nhãn thần có chút trống rỗng, âm thầm suy nghĩ hồi ức, trong lúc nhất thời, hai người cũng không có nói chuyện, tràng diện an tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.